Chương 3: Ánh Sáng Trong Đêm Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn le lói, Đức ngồi trầm tư. Anh lật giở những trang nhật ký cũ, mỗi trang là một dấu ấn của quá khứ, mỗi dòng chữ chứa đựng những ký ức đã qua. Đức nhớ lại những ngày tháng anh còn là một cậu bé, sống trong một gia đình không mấy hạnh phúc, nơi tiếng cãi vã là điều thường trực.

Anh nhớ lại lần đầu tiên mình cầm cây viết, cảm giác mực trên giấy như một phép màu, biến đổi nỗi buồn thành những câu chuyện. Đức đã viết, viết để quên đi sự cô đơn, viết để tạo ra thế giới của riêng mình, nơi không có tranh cãi, không có nước mắt.

Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại vang lên, gián đoạn dòng suy tư của Đức. Anh nhìn vào màn hình và thấy tên Nhi hiện lên. Làm thế nào cô ấy lại có số của mình? Anh tự hỏi. Có lẽ là do sự cố va chạm ngoài đường hôm nay, khi họ trao đổi thông tin liên lạc để giải quyết vấn đề về chiếc xe.

"Chào Đức, tôi hy vọng tôi không làm phiền anh," giọng Nhi vang lên từ đầu dây bên kia, "Tôi chỉ muốn cảm ơn anh vì cuộc trò chuyện hôm nay. Nó thực sự có ý nghĩa với tôi."

Đức mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. "Không có gì, Nhi. Tôi cũng rất vui khi được nói chuyện với cô."

Họ tiếp tục trò chuyện, và Đức bắt đầu chia sẻ thêm về tuổi thơ của mình. Anh kể về ngôi nhà nhỏ nơi anh lớn lên, về người mẹ luôn bận rộn và người cha thường xuyên vắng nhà. Anh kể về những giấc mơ mà mình đã ấp ủ, về niềm đam mê với văn chương mà anh đã nuôi dưỡng từ bé.

Nhi lắng nghe, cảm nhận được sức mạnh của những câu chuyện. Cô nhận ra rằng, dù quá khứ có thể đầy rẫy khó khăn, nhưng nó cũng chứa đựng những bài học quý giá. Và trong ánh mắt của Đức, cô thấy được sự kiên cường, sự quyết tâm để vượt qua mọi thử thách.

Trong cuộc trò chuyện qua điện thoại, Đức và Nhi dần dần mở lòng hơn với nhau. Đức kể cho Nhi nghe về những năm tháng anh sống ở nước ngoài, nơi anh đã học được nhiều điều không chỉ về kiến thức mà còn về cuộc sống. Anh đã trải qua những thất bại, nhưng cũng đã tìm thấy niềm đam mê thực sự của mình trong lĩnh vực công nghệ thông tin.

"Thật ra, tôi đã từng là một lập trình viên," Đức tiết lộ, giọng anh tràn đầy hứng khởi. "Nhưng sau một thời gian, tôi nhận ra rằng đam mê thực sự của mình là giáo dục. Tôi muốn giúp đỡ những người trẻ tuổi tìm thấy con đường của riêng họ."

Nhi cảm thấy ngưỡng mộ trước sự quyết đoán của Đức. "Anh thật tuyệt vời," cô nói. "Tôi luôn tin rằng mỗi người chúng ta đều có một sứ mệnh trong cuộc đời, và khi tìm thấy nó, chúng ta sẽ cảm thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn."

Đức cười, tiếng cười của anh vang lên như một bản nhạc du dương. "Cô cũng vậy, Nhi. Tôi cảm nhận được niềm đam mê của cô qua từng lời nói. Cô có một tâm hồn đẹp và một trái tim ấm áp."

Nhi đỏ mặt, cô không quen được khen ngợi. "Cảm ơn anh," cô e thẹn. "Tôi chỉ là một cô gái bình thường, với những ước mơ và hoài bão."

"Nhưng đó là điều làm nên sự đặc biệt của cô," Đức nói. "Đừng bao giờ coi thường bản thân mình, Nhi. Cô có khả năng làm nên những điều phi thường."

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài đến tận khuya. Họ cười đùa, chia sẻ về những sở thích, những quan điểm về cuộc sống, và cả những trải nghiệm hài hước trong quá khứ. Nhi cảm thấy như cô đã biết Đức từ lâu lắm rồi, như thể anh là một phần của cuộc sống cô từ trước đến nay.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Nhi cảm thấy một nỗi buồn nhẹ nhàng. Cô không muốn cúp máy, không muốn mất đi sự gần gũi này. "Chúc anh ngủ ngon, Đức," cô nói, giọng cô chứa chan tình cảm.

"Chúc cô ngủ ngon, Nhi," Đức đáp lại, "và mơ về những điều tốt đẹp nhất."

Họ cúp máy, và Nhi ngồi lại trong bóng tối của căn phòng, trái tim cô đập nhanh với những cảm xúc mới mẻ. Cô biết rằng, dù cho tương lai có thể mang lại bất kỳ điều gì, cô đã tìm thấy một người bạn, một người có thể làm cô cười, làm cô suy nghĩ, và làm cô cảm thấy mình không cô đơn.

Khi Nhi cúp máy, Đức cảm thấy một sự trống vắng bất ngờ. Anh nhìn ra cửa sổ, nơi những chiếc lá mùa thu bắt đầu chuyển màu, vàng óng ánh dưới ánh đèn đường. Mùa đông đang đến gần, và không khí se lạnh báo hiệu sự thay đổi. Đức thở dài, cảm giác lẫn lộn giữa nỗi nhớ và sự hứng khởi.

Đức nghĩ thầm: "Cuộc sống thật kỳ lạ, chỉ một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên mà có thể thay đổi cảm xúc của một người đến vậy. Nhi, cô gái với ánh mắt đầy ước mơ và nụ cười rạng rỡ, đã bước vào cuộc đời tôi như một làn gió mùa thu, nhẹ nhàng nhưng sâu đậm."

Anh đứng dậy, bước qua phòng khách và mở cửa ra ban công. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hương của lá khô. Đức nhắm mắt lại, hít thở sâu, cảm nhận mùa thu cuối cùng đang chạm vào da thịt. Anh mở mắt, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Mùa đông sắp đến, và với nó, hy vọng về một khởi đầu mới.

Đức tự hỏi: "Liệu tôi và Nhi có thể tìm thấy điều gì đó đặc biệt không? Có phải chúng tôi đã gặp nhau không phải chỉ là một sự trùng hợp? Có lẽ mùa đông này sẽ không lạnh lẽo như tôi từng nghĩ."

Anh quay trở lại phòng, nhìn vào chiếc điện thoại vẫn còn nằm trên bàn. Đức cảm thấy một sự nôn nao trong lòng, một mong muốn được nói thêm, được biết thêm về Nhi. Anh muốn biết về những giấc mơ của cô, về những nỗi sợ hãi và niềm vui. Anh muốn chia sẻ với cô về những dự định của mình, về những dự án mà anh đang ấp ủ.

Đức tự nhủ: "Có lẽ tôi nên mời cô ấy đi uống cà phê vào một ngày không xa. Một cuộc gặp mặt không chính thức, nhưng có thể mở ra nhiều khả năng. Và ai biết được, có thể từ đó, một mối quan hệ mới sẽ nảy nở."

Anh lấy điện thoại và gõ một tin nhắn cho Nhi: "Nếu cô không bận, tôi muốn mời cô đi uống cà phê vào cuối tuần này. Có lẽ chúng ta có thể chia sẻ nhiều hơn về những ước mơ và dự định của mình."

Đức nhấn gửi, và một cảm giác hồi hộp lan tỏa trong anh. Anh không biết Nhi sẽ phản ứng như thế nào, nhưng anh biết rằng anh đã làm đúng. Cuộc sống là những bước đi mạo hiểm, và đôi khi, chỉ cần một bước đi nhỏ cũng có thể dẫn đến những chuyến phiêu lưu lớn.

-HẾT CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#love