-Ngộ nhận-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tôi đơn phương một cậu bạn cùng lớp. Đã bao lần tôi tỏ tình cậu, và cậu nói không vui. Tôi lại cầm lòng mà lái qua chuyện khác, chỉ vì tôi không muốn đến cả tình bạn giữa tôi và cậu, vỡ tan.

   Gần 3 năm, tôi theo đuổi cậu. Kể từ khi ấy đến giờ, ánh mắt mà tôi trao trọn vẹn, vẫn mãi là bóng hình cậu. Nhưng, cậu có nhận được trọn vẹn ánh nhìn ấy không?

   Tôi đi đâu, cũng là ngoái nhìn tìm cậu đầu tiên. Không thấy thì hụt hẫng, mà thấy rồi lại an tâm. Nơi hoàn hảo nhất với tôi, có lẽ là có cậu. Cậu như giọt sương sớm ban mai kia; đẹp đẽ, long lanh nhưng dễ vỡ. Cảm tưởng rằng, chỉ cần tôi chạm nhẹ chút, là có thể để cậu vụt mất. Mất đi cậu, như mất đi cả một tuổi thanh xuân.

    Ánh mắt, nụ cười, cử chỉ hay tâm trí của tôi luôn dành vị trí cho cậu. Và, tôi tưởng rằng, ánh mắt cậu cũng dành một phần vị trí nào đó, cho tôi. Đúng, là tôi đã ngộ nhận.

    Rồi, ánh nắng mùa xuân dịu nhẹ hay cái lạnh lãng mạn của mùa đông vốn dĩ trở nên không còn quan trọng trong tôi. Khi mến cậu, từng giọt sương hay từng tia nắng nhỏ nhẹ tôi đều nhớ tới cậu, nhớ tới nụ cười cậu như tia nắng chiếu qua giọt sương long lanh này mà đẹp lạ thường. Để từ đó, tôi tự nhận ra mình đã quá sai, sai khi mù quáng một cách điên dại. Vì cậu.
   
    Cơn gió mát mẻ của buổi chiều thu, lắng đọng cả một khoảng trời. Mát mẻ là thế, mà lòng người âm u, rạo rực thế này. Mọi điều về cậu khiến tôi lạc vào trong chính tâm trí của bản thân, không thấy lối thoát. Tôi khóc, vì cậu.
    Áo cậu không có mùi nắng, và nụ cười cậu không phải là ánh mặt trời. Cốc thủy tinh khi lành thì hiên ngang đối mặt với đời; khi vỡ rồi mới biết mỏng manh chừng nào. Trái tim dành cho cậu, có vỡ rồi cũng chả ai để tâm, như cốc thủy tinh chắc còn có người quan tâm mà dọn dẹp, tôi thì khác; chắc lúc đó, chỉ có mình tôi chịu đừng từng mảnh nhọn đâm vào tim, có chăng rỉ máu thì chỉ mình tôi biết.

    Nụ cười, ánh mắt chạm nhau trước giờ của tôi và cậu. Tôi không nhận ra sớm hơn, nụ cười và ánh nhìn ấy, không dành cho tôi. Thấy cậu, lòng tôi nở hoa, ngẫm lại, hoa dù có đẹp, dù có thơm, dù có chứa đựng cả tấm lòng; đối với cậu chỉ là phù du.
   
    Tôi đã ngộ nhận.

[ " Cậu là ánh sao trên trời, tôi dù có cố gắng vươn tới đón lấy. Cũng chẳng thể giữ lấy cậu cho riêng mình " ]

#Post_by_Ann
#Write_by_Mei

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro