CÁ ÔNG - Tác giả: Phạm Việt Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm ấy, biển lặng lờ, mặt biển tràn đầy một mầu xám ảm đạm. Nước triều đang lên. Châu dong tầu ra khơi. Qua vùng cửa sông Yên, gã thấy một con sóng thật lạ: không ào ạt xô bờ, cũng không chạy dài miên man, mà dềnh lên cao, di chuyển hướng vào cửa sông. Châu lệnh cho con tầu rồ máy, tiến lại gần, thì nhận ra đó chính là làn nước do một con cá lớn làm dềnh lên. Qua các lưỡi sóng, thỉnh thoảng lại thấy nhô lên một cái vây lưng xam xám. Một quyết định nhanh chóng đến với Châu: bám theo con cá, tiêu diệt bằng được! Phen này, sẽ thu được một nguồn lợi to lắm! Là một ngư dân trẻ, Châu nổi tiếng là một kẻ táo bạo.

Không hề dự cảm về mối nguy hiểm đang đến gần, con cá cứ rẽ nước tiến về cửa sông. Đang lúc nước cường, lòng sông rộng mênh mông và sâu nên cá mặc sức vẫy vùng. Châu lệnh cho tầu bám theo con cá. Như một con tầu ngầm chuẩn bị nổi lên, con cá lộ một phần thân mình trên mặt nước, lừ lừ ngược sông. Châu cho thuyền tăng tốc, nép vào tả ngạn, vượt lên. Quan sát hằn nước do con cá tạo nên, Châu đoán nó to lắm, nhưng không dám chắc là to đến đâu. Phương án tiêu diệt con cá được vạch ra chớp nhoáng trong đầu Châu, và Châu tin chắc sẽ thực hiện được. Xưa nay, Châu luôn luôn táo bạo, dám làm những việc mà các lão ngư không dám nghĩ tới. Do vậy, Châu phất nhanh ghê gớm: có tầu đánh cá, có nhà lầu, có một cuộc sống sung túc. Những thành đạt trong nghề khiến Châu ngày càng tự phụ, không cần nghe lời khuyên của các bậc lão ngư. Chẳng bao giờ Châu dự hội cầu ngư cả, mặc dù năm nào làng chài của gã cũng tổ chức lễ hội thật là trang trọng và tưng bừng. Trong khi người già, con trẻ náo nức kéo nhau ra đền làm lễ rước "Ông", đua thuyền, cầu cúng cho một mùa làm ăn bình yên và phát đạt, thì Châu phỉ báng: "Toàn là trò nhảm nhí, mê tín dị đoan! Rạp mình cầu cúng, làm sao mà giầu! Muốn giàu, phải ưỡn ngực trước sóng gió đại dương, phải biết cách đánh cá hiện đại!", rồì hùng hổ dong tầu ra khơi, không cần bạn chài. Bà con có người xầm xì rằng rồi sẽ có ngày trời đánh thánh vật Châu, nhưng cũng có người nuốt nước bọt thèm khát vì cái giàu cứ ùn ùn kéo đến với Châu.

Con tàu đã vượt lên trước. Con cá vẫn ung dung rẽ nước ngược lên. Dòng sông hẹp dần lại, mức nước cũng nông hơn. Con cá phơi một phần thân lên mặt nước, bóng nhẫy. Lúc này vùng sông vắng lặng, chỉ có con tầu và con cá. Đã đến lúc hành sự... Châu gọi Chiến, vừa là em trai, vừa là trợ thủ, đem chất nổ lại (cái nghĩa "hiện đại" của gã là thế này đây). Gã nhẩm tính, rồi chọn gói thuốc nổ năm lạng, châm ngòi cháy chậm, quẳng về phía con cá. Con tầu vọt lên. "ục!", tiếng nổ bị nén trong nước và một cột nước trắng xoá bốc lên. Nhưng mặt nước vẫn phẳng lặng, con cá vẫn lướt về phía thượng nguồn. Gã cho tầu chạy chậm lại, lấy gói chất nổ một cân, châm ngòi, quẳng xuống tiếp. Lại một tiếng nổ và một cột nước bốc lên, ở ngay vùng đầu con cá. Lần này, sức công phá làm cho con cá rùng mình, khiến cả một vùng sông nước nổi sóng cuồn cuộn. Con cá đổi hướng, rẽ ngoặt về phía tả ngạn. Nước xô ào ào, dồn lớp lớp sóng về phía con tầu. Con tầu nhỏ dềnh lên, chao đảo. Châu đứng chạng chân trước mũi tầu, lo lắng nhìn miếng mồi đang sắp tuột khỏi tầm tay gã. Gã gầm lên một tiếng:"Đừng hòng thoát!" rồi vớ lấy gói thuốc nổ 2 cân châm ngòi, dùng hết sức bình sinh quăng về phía con cá. Gói thuốc nổ chạy theo hình vòng cầu, kéo theo một đuôi khói xanh lét. Đúng lúc ấy con cá vọt lên khỏi mặt nước, há miệng. Khủng khiếp quá, trông con cá to lớn, dữ dằn như một loài thuỷ quái mà chưa bao giờ Châu thấy.. Trước khi con tầu vọt ra xa, Châu còn kịp nhìn thấy gói chất nổ rơi gọn vào miệng con cá. Và một tiếng nổ tắc nghẹn trong họng nó. Mặt nước lặng đi một giây, rồi cuồn cuộn nổi sóng. Sóng cuộn xoáy. Sóng xô dạt. Sóng ngầm đùn lên những bọng máu. Con tầu chao đảo... Rồi sóng lặng. Con cá chìm dần, chìm dần xuống lòng sông.

Ngay chiều hôm ấy, hai thợ lặn được Châu thuê đến. Nhưng chỉ vừa mới xuống nước ít phút, cả hai đã vội nhao lên. Họ sợ tái xanh tái xám, chỉ nói lắp bắp hai tiếng "Cá Ông" rồi cuốn gói.

Châu trở về làng và thấy một không khí khác lạ, với những ánh mắt khác lạ nhìn mình. Vợ Châu đón Châu bằng nụ cười héo hắt và dáng hình ủ rũ. Chị lẩm bẩm như người mất hồn: "Tai hoạ! Tai hoạ!". Châu lầm lầm vào nhà, quăng túi xách, hằm hằm hỏi vợ:"Tai hoạ cái gì? Sao cứ như bị ma ám vậy?". Lúc này, mẹ Châu, một bà cụ già quắt queo, mới bước từ trong bếp ra, rên rỉ: "Con ơi, con đem tai hoạ về cho cả làng rồi. Con đã giết Ngài, giết ân nhân của cả làng, giết ...'' Bà cụ tắc nghẹn giọng, không nói tiếp được nữa.

Đêm ấy, có lẽ là lần đầu tiên trong đời, Châu ngồi nghe mẹ chuyện trò. Ai cũng bảo trẻ con đứa nào chẳng thích nghe mẹ kể chuyện. Nhưng Châu không phải loại trẻ con như thế. Từ bé, gã đã ngang tàng, bướng bỉnh. Gã chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện ngày xưa. Cứ tối đến, gã lại vọt ra bãi cát chơi trò trận giả, hoặc vật nhau với trẻ con trong xóm. Còn bây giờ, gần 30 tuổi đời, gã ngồi thu mình bên mẹ, mà hồn thì như lạc vào một xứ sở huyền thoại...

Có lẽ tất cả người dân vùng này, trừ Châu, đều biết sự tích của làng. Ngày ấy, làng chài chưa thành hình, mới là một doi cát nhỏ có mấy cây phi lao còi cọc. Thuỷ tổ của làng không phải ở vùng này, mà do "Ông" đưa đến. Đó là cái thời xa xưa lắm rồi, không ai nhớ rõ năm tháng nào. Truyền thuyết chỉ kể lại rằng, ngoài khơi năm ấy, có mấy chiếc thuyền đánh cá đang kéo lưới thì chợt trời nổi giông tố. Gió hú lên. Biển cuộn sóng. Những con thuyền bé nhỏ trước biển động chỉ như những chiếc lá tre trôi dạt. Một chiếc thuyền đắm. Lại một chiếc nữa. Những ngư dân tội nghiệp bị sóng nhận chìm không thương tiếc. Giờ đây, chỉ còn một chiếc thuyền với năm thanh niên đang chèo chống. Sóng gió ngày một dữ dội. Bến bờ vẫn mịt mù. Hy vọng sống dần tiêu tan theo bọt sóng. Bỗng nhiên, như có một bàn tay thần diệu giữ lấy, chiếc thuyền không chao đảo nữa. Sóng vẫn cuồn cuộn. Nhưng thuyền chỉ lắc nhẹ. Và rồi, thuyền nhẹ nhàng lướt sóng tiến về phía trước. Bão tố cứ ào ạt xung quanh. Riêng con thuyền, như có một phép lạ, tiến mãi vào bờ. Cho tới lúc lên được đất liền, năm chàng trai vẫn không khỏi ngỡ ngàng vì sự kì diệu đã giúp mình thoát khỏi hiểm nguy. Họ tiến về phía doi cát, nơi có mấy cây phi lao còi cọc...

Cuộc sống cứ trôi đi. Năm chàng trai sửa thuyền, ra khơi đánh cá. Nhưng họ vĩnh viễn không trở về cố hương được nữa, bởi đây là vùng quá xa quê hương họ. Họ quyết định xây quê hương mới ở mảnh đất này. Năm người thuộc năm gia đình khác nhau, nay kết nghĩa anh em, cùng xây dựng cơ đồ. Họ dựng một căn nhà làm chỗ chung sống. Họ đem cá lên tuốt miền đồng ruộng đổi gạo và những thức tối thiểu cho cuộc sống. Tuy cuộc sống lao động cực nhọc làm cho họ hết thời giờ để nghĩ vơ vẩn, song từ trong sâu thẳm của mỗi con người, tự họ thấy có những khoảng trống vô tận. Họ cô đơn quá. Bởi vì tuy là năm người, nhưng chỉ có một giới - giới đàn ông!

Rồi tới một hôm, trời lại làm giông bão. Trong khi 4 người anh đang ngủ thì Dương, chú em út, bỗng thấy lòng dạ không yên. Tiếng gầm thét của bão tố như những ngọn roi quất vào trái tim chú. Chú nhỏm dậy, vạch liếp nhìn ra, thấy trời đang hừng sáng. Lạ nhất là hôm ấy bão tố, mưa tuôn mù mịt, nhưng mặt trời vẫn hiện ra chói lọi. Chú bước ra ngoài, dõi mắt nhìn ra khơi xa. Bỗng chú giật mình vì thấy một con sóng lạ, to như một quả núi lừng lững tiến vào bờ. ánh mặt trời như hào quang toả lung linh xung quanh lưng sóng. Con sóng tiến vào ngày một nhanh, một dữ dội. Như có một ma lực hút về phía trước, Dương lao thẳng tới phía con sóng. Lạ chưa kìa, con sóng không dừng lại nơi mép biển, mà lại phóng mãi, phóng mãi trên bờ cát. Dương vẫn lao tới. Rồi chú đứng khựng lại khi nhận ra trước mắt mình không phải là một ngọn sóng, mà là một con cá voi khổng lồ. Con cá không chuyển động nữa, mà nằm xoài trên cát. Con cá đang bị chính sức nặng của thân hình nó làm dập nát lục phủ ngũ tạng, đang quằn quại đau đớn. Nó vật vã tấm thân khổng lồ, làm cát bị đào sâu thành những hố lớn. Duy chỉ có phía hông trái con cá, cát vẫn phẳng lì, mịn màng. Và Dương mở to mắt khi nhận ra trên nền cát mịn ấy là một người con gái nõn nà được phơi bầy như thủa mới lọt lòng dưới mưa và dưới ánh mặt trời le lói, dù bị sóng gió dập vùi, vẫn không mất đi vẻ đẹp đằm thắm. Người con gái thoi thóp thở, vồng ngực trinh nguyên lấp lánh nước. Dương nhào tới xốc người con gái lên, ấp vào tấm thân cường tráng của mình, sưởi ấm cho nàng bằng ngọn lửa trai trẻ rồi lấy quần áo ngoài của mình mặc cho nàng và cõng nàng về nhà...

Người con gái được ở một buồng ngăn bằng lá dừa ghép, ngày ngày lo cơm nước cho các chàng trai. Từ đó, căn nhà như có một ngọn lửa luôn luôn sưởi ấm. Ngọn lửa trong cô gái vô hình mà mãnh liệt, không định hướng, cứ lan toả cả căn nhà, đem hơi ấm đến cho mọi người. Cô có biết đâu chính ngọn lửa ấy đang thiêu đốt các chàng trai, từng người, từng người một, lúc thì làm cho trái tim họ rung lên mãnh liệt, lúc lại làm cho những trái tim ấy co thắt đau đớn. Họ vẫn đi biển, đổi cá lấy vật dùng, nhưng khó nói với nhau hơn, ngượng ngùng và dè chừng nhau trong quan hệ với cô gái. Riêng chàng út, người duy nhất trong số năm anh em được thấy Nàng trong vẻ nguyên sơ với làn da mịn màng và bộ ngực tràn căng sức sống, thì ngày một ủ rũ. Chàng đổ bệnh, không đi biển được. Hôm ấy, 4 người anh ra khơi. Khoảng trưa thì trời làm giông bão. Một tiếng sét nổ vang trời. Cây phi lao đầu doi cát bốc cháy rừng rực. Đang mê man trong cơn sốt, Dương nghe văng vẳng tiếng nói như từ khơi xa vọng về:"Hỡi người con của biển, ngươi hãy cứng rắn lên! Ta là cá voi đã lấy thân mình dìu chiếc thuyền trong đêm giông bão, cứu mạng năm anh em ngươi. Chính ta cũng đã đưa cô gái từ khơi xa về cho các ngươi, những tưởng sẽ đem sung sướng đến cho cả năm người. Vì cô gái không thể tự vào bờ như các ngươi đã chèo thuyền vào bờ, nên ta phải đưa cô gái lên hẳn bờ và rồi ta phải phơi xác trên bờ biển. Nào ngờ, chính cô gái đang trở thành hố ngăn cách giữa năm anh em các ngươi. Nay ta đã được Mẹ Biển phong thần, ta không thể để cho các ngươi sống héo hắt trong niềm đố kỵ vì một cô gái. Vì ngươi là kẻ đã nhìn thấy hết những gì trong trắng nhất mà trời đất đã ban cho cô gái, cũng vì ngươi đã truyền hơi ấm của mình cho cô gái và tiếp nhận cái dịu mát mà làn da cô gái đem lại, nên ta để cho ngươi chung sống với cô gái. Ta sẽ đưa 4 người anh của ngươi đến một bến bờ khác để họ có cuộc sống riêng cho mình. Ngươi hãy cùng chung sống với cô gái đến đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn. Nhưng ngươi phải truyền lại cho con cháu, đời này nối đời kia, rằng biển là mẹ lớn của các ngươi, biển cho các ngươi những gì đáng cho, đủ nuôi nấng các ngươi, nhưng các ngươi không được tham lam tàn phá biển, các ngươi phải thương yêu biển, thương yêu đồng loại!". Lại một tiếng sét nữa nổ vang. Dương bừng tỉnh. Trời đột nhiên quang đãng, trong xanh, nắng rực rỡ. Nhìn ra bờ biển, nơi xác cá voi mắc cạn năm nào mà năm anh em đã cố đào hố chôn, nay bỗng xuất hiện một gò lớn, có cả các tảng đá và cây xanh...

Dương và người con gái trở thành tổ tiên của dân làng này. Khi làm ăn khấm khá, Dương đã bỏ tiền xây ngôi miếu thờ thẫn cá voi. Lễ hội cũng sinh ra từ thời ấy, để tưởng nhớ "Ông" đã bỏ mình vì con người. Hàng năm,. qua lễ hội, với bài văn tế sâu sắc và các trò chơi sinh động, dân làng lại ôn lại chuyện xưa của làng, nhắc nhau sống cho phải đạo làm người.

Khi Châu vào giường thì đã qúa nửa đêm. Một giấc ngủ nặng nề ập đến, với những giấc mơ kinh khủng. Giấc mơ nào cũng có mìn và tiếng nổ. Những cột nước biển do mìn tạo ra tung bọt trắng xoá. Cá bị sức ép nổi lên lềnh bềnh. Những chiếc vợt múc vội múc vàng, chỉ hớt những con cá lớn, còn những con nhỏ thì phó mặc cho biển cả. Xác những con cá nhỏ trắng xoá cả biển, cứ xô ào đến Châu, như một lớp sóng bạc kì lạ, làm Châu tức thở. Châu hét to:"Cứu với!" và chồm dậy, nhảy xuống giường, chạy vụt ra khỏi nhà.

Từ ngày ấy, Châu không ra biển nữa. Suốt ngày gã lang thang trong làng. Cứ nghe có tiếng nổ, dù nhỏ như tiếng pháo tép, gã cũng ôm đầu, ngồi dúi xuống đất và rên rỉ:"Mẹ biển ơi, cứu con với!".

Quảng Ninh, 22 tháng 7 năm 1996

THE OLD FISH

On that day, the sea was calm, its surface filled with a gloomy gray hue. The tide was rising, and Chau sailed his boat into the open sea. Passing through the mouth of the Yen River, he noticed an unusual wave: not crashing onto the shore nor steadily, but rather rising and moving towards the river mouth. Chau ordered the boat to approach, and then he realized it was caused by a large fish stirring up the water. Between the crests of the waves, he occasionally caught a glimpse of a dark dorsal fin. A quick decision came to Chau's mind: to follow the fish and conquer it! This would bring him significant gains! As a young fisherman, Chau was famous for his audacity.

Unaware of the impending danger, the fish leisurely swam towards the river mouth. With the water strong and the river wide and deep, the fish had the freedom to swim vigorously. Chau commanded the boat to follow the fish like a submarine, with only part of the fish's body visible on the water's surface, elegantly swimming against the current. Chau's mind calculated that the fish was likely enormous, but he couldn't be sure how big exactly. A plan to defeat the fish quickly formed in his head, and he was confident he could execute it. While his life, Chau had always been daring, doing things that older fishermen wouldn't even think of. Therefore, Chau steered the boat boldly, envisioning a life of prosperity with fishing, grand houses, and a comfortable lifestyle. His success in the trade made him increasingly self-assured, ignoring the advice of elder followers. He never participated in the village's fishing rituals, dismissing them as mere superstitions. While the elderly and children excitedly went to the temple to pay homage to the "Fish God," racing boats and making offerings for a season of peace and prosperity, Chau mocked, "It's all nonsense, irrational beliefs! !If you want wealth, you have to face the challenges of the vast ocean and know how to fish modernly!" Then he boldly sailed his boat out to sea, ignoring the other fishermen's company. Some said that someday heaven would punish Chau, but there were also those who envied him and eagerly awaited the wealth that flowed to him.

The boat had overtaken the fish. The fish still gracefully swam against the current. The river shallower, and the water became shallower. The fish exposed part of its body on the water's surface, shining in the sun. Now, in this quiet stretch of river, there were only the boat and the fish. It was time for action. Chau called for Chien, his younger brother and assistant, who had brought the explosives (a modern invention, as Chau called it). Chien calculated and selected a five-pound package of dynamite, lit the slow-burning fuse, and threw it towards the fish. The boat leaped up. "Boom!" The explosion was muffled underwater, and a column of white water shot up. However, the surface remained calm, and the fish continued to swim upstream. Chau dropped the boat, took a one-kilogram package of explosives, lit it, and threw it again. Another explosion and a column of water rose right near the fish's head. This time, the force of the blast made the fish shudder, creating waves that surged towards the boat. The small boat rocked back and forth. Chau stood firmly at the bow, anxiously watching the bait about to slip out of his reach. He roared, "You won't get away!" and snatched a two-kilogram package of dynamite, lighting it with all his might, and hurled it towards the fish. The bundle of dynamite followed a parabolic path, trailing a tail of blue smoke. At that moment, the fish leaped out of the water, mouth agape. It was terrifyingly large and fierce, unlike anything Chau had ever seen. Before the boat could escape far enough, Chau saw the package of explosives fall directly into the fish's mouth. And there was an explosive roar stifled in its throat. The water surface was calm for a moment, then tumultuous waves rose. Whirlpools formed, surging waves rolled, and under the surface, blood bubbles appeared. The boat swayed... And then the waves subsided. The fish fighting sank, sinking into the depths of the river.

That afternoon, Chau hired two divers. However, after just a few minutes in the water, they hurriedly resurfaced. They were scared and stammered the words "Old Fish" before rushing away with their package.

Chau returned to the village and sensed an unfamiliar atmosphere, with strange glances directed at him. His wife greeted him with a faint smile and a weary appearance. She murmured as if in a trance, "Disaster! Disaster!" Chau entered the house, tossed his bag, and anxiously asked his wife, "What disaster? Why do you look like you've been possessed?" At that moment, Chau's mother, an elderly woman with a hunched back, stepped out from the kitchen and groaned, "Oh, my child, you've brought disaster upon the whole village. You've killed Him, the benefactor of the entire village. village, you've killed..." Her voice choked, and she couldn't continue.

That night, perhaps for the first time in his life, Chau sat and listened to his mother's storytelling. People often say that all children love to hear their mothers' stories. But Chau was not that type of child. From a young age, he had been rebellious and headstrong. He never cared about the past. Every evening, he would rush to the sandy beach to play pretend battles or wrestle with other children in the neighborhood. Yet now, at almost 30 years old, he sat close to his mother, feeling as if he had entered a mythical realm...

It seemed that all the villagers in this region, except for Chau, knew the legend of the village. In those days, the fishing village was not yet established and was merely a small sandy islet with a few bamboo poles sticking up. The village's ancestral altar was not located here; it was brought by "Him." It was an ancient time, and no one could recall the exact year. The legend only recounted that, on that day, while a few fishing boats were out at sea pulling their nets, a sudden storm erupted. The wind howled, and the sea roared. The small fishing boats seemed like drifting leaves in the rough sea. One boat sank, then another. The unfortunate fishermen were swallowed by the merciless waves. Now, there was only one boat with five young men rowing. The storm grew increasingly fierce, and the coastline remained shrouded in mist. Hope for survival diminished with every crashing wave. Suddenly, as if by a miraculous hand, the boat stopped rocking. The waves still surged, but the boat simply swayed gently. And then, as if under a spell, the boat advanced forward without being tossed by the storm. The tempest storm raged on, yet the boat, as if under divine protection, continued to move steadily towards the shore. When they finally reached dry land, the five young men couldn't help but be amazed by the miracle that had saved them from danger. They advanced towards the sandy islet, where a few bamboo poles stood...

Life went on. The five young men repaired their boat and went out to sea to fish. However, they could no longer return to their homeland, as this land was too far from their original village. They decided to establish a new home here. Five men from five different families became sworn brothers, working together to build a community. They constructed a communal house to live together and exchanged fish for rice and other necessities with nearby villages. Although the laborious life left them with little time for idle thoughts, they felt an endless emptiness deep within. They were too lonely because, although they were five men, there was only one gender – male!

Then one day, a storm brewed again. While four of the brothers were sleeping, Duong, the youngest sibling, suddenly felt uneasy. The howling of the storm seemed like whips lashing at his heart. He got up and looked outside, finding the sky brightening. Strangely, despite the stormy rain, the sun was shining brightly. Duong stepped out and looked towards the distant sea. He was taken aback by the sight of an unfamiliar wave, enormous like a towering mountain, advancing towards the shore. The sunlight created a radiant halo around the wave's crest. The wave is approximately with increasing speed and ferocity. As if magically drawn towards it, Duong rushed straight towards the wave. Strangely, the wave did not stop at the water's edge but continued to surge onto the sandy beach. Duong kept running forward. Then, he abruptly halted when he realized that what he had mistaken for a wave was, in fact, a gigantic whale. The whale had stopped moving and lay beached on the sand. Its immense weight crushed the land beneath it, causing the sand to form deep pits. However, on the left side of the whale, the sand remains flat and smooth. His eyes as he saw a young girl lying there, exposed as if she had just been born under the rain and the blazing sun. Despite being battered by the waves, she still retains her delicate beauty. The girl gasps for breath, her virgin chest sparkling with water. Duong rushed to her side, cradling her in his strong arms, warming her with the fiery passion of youth. He then dressed her in his outer garments and carried her home...

The girl was in a compartment made of grafted coconut leaves, taking care of the boys every day. Since then, the house seems to have a fire that is always warm. The fire in the girl is invisible but intense, without direction, spreading throughout the house, bringing warmth to everyone. Did she know that the same fire was burning the boys, one by one, one by one, sometimes making their hearts vibrate violently, sometimes making those hearts spasm painfully. They still go to the sea, exchange fish for supplies, but it is more difficult to talk to each other, shy and wary of each other in relation to the girl. As for the youngest, the only one among the five brothers who could see her in pristine condition with smooth skin and full of life-filled breasts, became more and more moody. He fell ill and could not go to the sea. That day, the four brothers went out to sea. Around noon, there was a thunderstorm. A thunderclap resounded in the sky. The casuarina tree with the tip of the sandbar caught fire in the forest. In the midst of a fever, Duong heard a voice as if coming from the sea: "O son of the sea, be strong! I am the whale that carried the boat in the stormy night with my body, saving the lives of your five brothers. I also brought the girl from far away to you, thinking that it would bring happiness to all five. Since the girl couldn't make it to the shore by herself like you rowed to the shore, I had to bring her ashore and then I had to dry her body on the shore. Unexpectedly, it is the girl who is becoming the gulf between the five of you. Now that I've been deified by Mother Sea, I can't let you live with jealousy over a girl. Because you are the one who has seen all the purest things that heaven and earth have given the girl, also because you have transferred your warmth to the girl and received the coolness that the girl's skin brings, so I let you live with the girl. I will take your four brothers to another shore so they can have their own lives. You should live with the girl until her head is white and her teeth are long, her descendants are full of flocks. But you must pass on to your descendants, generation after generation, that the sea is your great mother, the sea gives you what is worthy, enough to support you, but you must not covetously destroy the sea, you must love the sea, love your fellow man!" Another thunderclap rang out. Duong woke up. The sky is suddenly clear, blue, bright sunshine. Looking out at the beach, where the whale carcass ran aground, the five brothers tried to dig a burial pit, now suddenly a large mound appears, with rocks and trees...

Duong and his daughter became the ancestors of this villager. When doing well, Duong spent money to build a temple to worship whales. The festival was also born from that time, to commemorate "Grandfather" who gave himself up for people. Annual,. Through the festival, with profound sacrifices and lively games, the villagers review the old stories of the village, reminding each other to live a righteous life.

When Chau got into bed, it was past midnight. A heavy sleep came, with terrible dreams. Every dream has mines and explosions. The columns of sea water created by mines splashed white foam. The fish is pressurized to float. The ladles rush to scoop gold, only slicing the big fish, while the small ones leave to the sea. The carcasses of small white fish erase the whole sea, rushing to Chau, like a layer of strange silver waves, making Chau angry. Chau shouted: "Help!" and jumped up, jumped out of bed, ran out of the house.

From that day on, Chau did not go to the sea anymore. All day he wandered in the village. Every time he heard an explosion, even if it was as small as a crackling firecracker, he also held his head, sat down on the ground and groaned: "Mother of the sea, save me!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro