Chương 2: Quan lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Nguyên hoàn toàn không ngờ Ninh Văn Ngạn lại chọn thời điểm này để từ hôn.

Nhìn tận mắt, nghe tin tức rõ ràng như vậy, nàng không thể không tin.

Nhưng nói về đau lòng, nàng cũng không cảm thấy quá nhiều, lúc này, tâm trí nàng chỉ tập trung vào việc cứu phụ thân mà thôi.

Vừa về đến nhà, nàng liền dặn dò Tú Nhi chú ý động tĩnh bên ngoài và chờ A Minh đến.

A Minh là thuộc hạ cũ của phụ thân nàng, đã theo phụ thân hơn hai năm, là người tận tâm tận lực lo liệu mọi việc cho phụ thân nàng.

Nguyên Nguyên đợi đến giờ Hợi, Tú Nhi mới vội vã đến cùng A Minh.

"A Minh, thế nào rồi ?" Thấy người đi ngang qua một cách đột ngột nàng run rẩy hỏi

A Minh cũng chạy cả ngày nay.

Cả ngày nay, hắn canh chừng ở nhà của viên quan ngũ phẩm lân cận, mong ngóng tin tức, chời đợi đến nước cũng không uống, cuối cùng cũng đợi được người trở về. Viên quan đưa cho hắn một ít tiền và nói vài câu ngắn ngủi, nhưng tin tức mang về lại không hề tốt đẹp.

Hắn lắc đầu

Nguyên Nguyên nhìn thấy, cánh môi hơi run rẩy. Đôi mắt nàng vốn đang tràn đầy hy vọng rồi dần dần tối sầm lại, có lẽ vì quá lo lắng, những ngón tay mềm mại của nàng vô tình siết chặt đến mức trắng bệch.

Nguyên Nguyên nhẹ nhàng hỏi:"Ngoài đưa tiền, không còn cách nào khác sao? "

Lời này đang hỏi A Minh, cũng là lời tự nhủ của chính nàng.

Không sai, A Minh hôm nay đã đi cầu xin khắp nơi, mong muốn có thể thương lượng giảm số tiền, hoặc tìm được manh mối nào đó để tìm cách khác.

Tám nghìn lượng bạc, số tiền đủ cho một gia đình bình dân mười mấy người sống cả đời, đối với họ là một con số khổng lồ, không thể nào kiếm ra được.
Kết quả, tất nhiên A Minh cảm thấy hụt hẫng như bị dội một gáo nước lạnh.

Thế giới này vốn dĩ tàn nhẫn như vậy

Người giàu và người nghèo sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Nếu không có tiền tài và mối quan hệ, dựa vào ai để gặp gỡ những quan chức quý tộc? Họ dựa vào đâu để gặp chúng ta?

Nước mắt lăn dài trên má Nguyên Nguyên khiến người ta xót thương, thật khó để nhìn thấy nàng như vậy, nhưng A Minh không thể lừa dối nàng.

Hắn thở dài một tiếng một tiếng

Tiếng thở dài đó thể hiện sự chán nản và thất vọng: "Tiểu thư, nếu không có cách nào khác, chúng ta hãy từ bỏ đi."

Từ bỏ nghĩa là chấp nhận số phận nghiệt ngã cho một người vô tội.

Vừa dứt lời, A Minh nhìn thấy nước mắt lăn dài trên má tiểu thư, lăn qua đôi mắt đẹp đẽ của nàng trước khi rơi xuống.

Trong lòng A Minh vô cùng khó chịu, nhưng hắn buộc phải nói cho nàng biết sự thật.

A Mính khẽ nhích lại gần nàng một bước, uể oải nói: "Tô tiểu thư, chúng ta hết cách rồi. Đừng nói nửa tháng, mà ngay cả nửa năm chúng ta cũng gom không đủ tám nghìn lượng bạc. Tiền không đến tay quan, quan lớn sẽ không thể vì chúng ta mà làm việc! Lùi một bước mà nói, cho dù gom góp được tám nghìn lượng, vị quan kia cũng chỉ có thể yêu cầu Đại Lý Tự mà thôi. Đại Lý Tự dù đã là quan cư trú ngũ phẩm chính, nhưng việc này làm sao có thể dễ dàng thay đổi? Dưới mắt chỉ còn nửa tháng nữa, Tô lão gia đã không còn thời gian để chần chừ, đến lúc đó, ôi chao, e rằng mạng người cũng mất, còn không bằng..."

A Minh càng nói càng buồn bã, trong lòng khó chịu nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ mảnh mai, nước mắt lưng tròng của tiểu thư

Tiểu cô nương khóc nức nở, tiếng nấc nghẹn ngào khiến người ta đau lòng. A Minh cũng thương cảm cho nàng, nhưng thực sự bất lực. Những lời hắn nói đều là sự thật.

Hiện tại, chỉ có Đại Lý Tự mới có thể dễ dàng thay đổi bản án. Chỉ cần hắn gật đầu, Tô lão gia sẽ được cứu, nhưng một vị quan cao quý như vậy, cao cao tại thượng, chỉ cần suy nghĩ thôi cũng khiến người ta kiêng dè, làm sao có thể dễ dàng gặp được.

Hôm nay, A Minh chỉ nhắc đến tên Đại Lý Tự thôi đã bị thuộc hạ của viên quan ngũ phẩm kia cười chê. Họ cho rằng hắn nói nhảm, rằng muốn gặp Đại Lý Tự là điều không thể, chỉ có những kẻ may mắn tám kiếp mới có thể làm được!

A Minh im lặng không phản bác, hắn hiểu rõ.

Bùi Thiệu, vị Đại Lý Tự Khanh kia xuất thân danh giá, gia thế cực kì hiển hách. Hắn là con trai của Tĩnh Quốc Công, Đại tướng quân nhất phẩm đương triều, và là Trạng Nguyên Tam Nguyên duy nhất trong lịch sử triều đại này.

Tuy tuổi không lớn, nhưng với xuất thân Trạng Nguyên và gia thế như thế này Bùi Thiệu thăng tiến nhanh chóng trong quan trường, chỉ sau ba năm đã leo lên vị trí quan tam phẩm, ngang hàng với cha mình, trở thành vị quan trẻ tuổi nhất triều đình. Danh tiếng và quyền lực của Bùi Thiệu là không thể chối cãi.

A Minh hiểu rằng, đối với họ, Bùi Thiệu là một vị quan to lớn, xa vời như vĩ nhân trong truyền thuyết, không thể nào gặp được.

Vì vậy, hắn không thể kìm nén, cũng không thể không thừa nhận rằng họ đã đến bước đường cùng.

Hắn chỉ có thể khuyên tiểu thư Tô chấp nhận sự thật này. Nói xong, A Minh thở dài liên tục, an ủi tiểu thư Tô hai câu rồi cúi đầu rời đi một cách buồn bã.

Khi A Minh đã đi xa, trong phòng chỉ còn tiếng khóc nức nở của tiểu thư và nha hoàn.

Nha hoàn bên cạnh vừa khóc vừa an ủi Nguyên Nguyên: "Tiểu thư, sức khỏe quan trọng, hãy suy nghĩ thoáng một chút"

Nguyên Nguyên không nói gì, chỉ nức nở khe khẽ và dùng khăn lau nước mắt.

Sau một lúc lâu, tiếng khóc của nàng dần dần nhỏ lại.

Lấy lại bình tĩnh, Nguyên Nguyên nhẹ nhàng nói: "Ta có cách."

Tú Nhi nghe vậy khẽ giật mình, không nghĩ tới tiểu thư sẽ nói như vậy, tình cảnh hiện tại đã vô cùng khó khăn, hai nàng không có tiền không có thế, A Minh, người đầu tiên họ nhờ giúp đỡ, cũng đã từ chối. Vậy còn có thể làm gì nữa

Tú Nhi định khuyên nhủ tiểu thư, nhưng cũng tò mò về ý định của nàng nên hỏi: "Tiểu thư nói có cách, là cách gì vậy?"

Nguyên Nguyên vẫn còn nức nở, ngước mặt lên, nhìn vào mắt nha hoàn, môi anh đào khẽ hé mở: "Ta sẽ đi cầu xin hắn."

"Cầu...cầu ai" Tú Nhi ban đầu không hiểu ý, nhưng sau đó ánh mắt sáng lên, nhận ra điều gì đó: "Tiểu thư không phải là muốn nói đến...."

"Đúng vậy, chính là hắn, Đại Lý Tự k
hanh - Bùi Thiệu." Nguyên Nguyên ôn nhu đáp, trong mắt vẫn còn nước mắt, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên quyết.

Tú Nhi cắn môi, đôi mày thanh tú nhíu lại, vô cùng lo lắng: "Nhưng chúng ta không quen biết hắn, càng không thể gặp được hắn!"

Nguyên Nguyên biết nàng không quen biết hắn, không thể gặp được hắn, cũng biết hắn sẽ không gặp nàng.

Nàng chỉ có thể cầu xin một cách kiên quyết, chỉ có thể trông chờ vào may mắn.

Đã đến đường cùng rồi, không còn cách nào khác.

Không có tiền, cũng không có ai giúp đỡ. Đây là cơ hội cuối cùng, hy vọng duy nhất của nàng.

Nàng không cần làm quá phức tạp.

Nàng yếu thế, không thể làm những việc quá phức tạp.

Trước mắt nàng chỉ cần biết tướng mạo và hành trình của vị quan lớn đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro