Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm tỉnh giấc đã là mùa xuân, tia nắng sáng mai xuyên qua cửa sổ, rọi chiếu một vệt nắng nhè nhàng vào phòng ngủ. Những đợt sương mù trắng xoá cùng thời tiết lạnh buốt những ngày đông trước đó dần nhường chỗ cho cái ngai ngái lạnh, vô cùng dễ chịu. Tôi hướng ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc giường nhỏ đặt bên cạnh, hai đứa trẻ đáng yêu đáng yêu đang chìm vào giấc ngủ yên lành. Hôn lên má chúng rồi đi xuống nhà, đứng xa đủ để nhìn người đàn ông của mình trong bếp.

Đàn ông trong bếp có hai kiểu, một là lôi thôi luộm thuộm. Kiểu còn lại càng nhìn càng quyến rũ. Chồng tôi may mắn thuộc kiểu thứ hai- hết sức hấp dẫn dù chỉ mặc áo may ô và quần đùi. Từ khi kết hôn, Đức Bình đều dành một buổi sáng cuối tuần để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Trước khi lập gia đình, anh là một người nấu ăn dở tệ. Và sau sáu năm, mỗi tuần một buổi sáng kiên trì chuẩn bị thì trình độ của anh cũng đạt tới mức có thể ăn được, với vài món đơn giản lặp đi lặp lại. Tuy vậy, việc cả bốn người có thể ngồi ăn những đồ ăn do bố bọn trẻ chuẩn bị, đầy vụng về nhưng lại được làm bằng cả tấm lòng- điều đó với chúng tôi còn tuyệt vời hơn tất thảy những món ngon trên đời này. Nhẹ vòng tay ôm anh từ phía sau.
- Nào! Anh đang rất tập trung đấy.
- Spaghetti à?
- Không phải, là spaghetti hải sản.
- Là món mới sao? Xem nào, thế là món thứ bao nhiêu nhỉ. Giỏi quá, chồng em đã biết làm tới bảy món rồi này.
- Em thích chứ?
- Vâng, nhưng mà...
Bàn tay đang ôm anh xoa nhẹ qua lớp áo mỏng:
- Lại thêm một chút mỡ nữa này. Bụng sáu múi của em đã biến mất từ bao giờ rồi thế này.
Đức Bình quay người lại:
- Là tại ai, là từ khi nào chứ? Chẳng phải từ khi lấy em và do em chăm sóc mà thành ra thế này sao?
- Được rồi, là của em tất. Sáu múi là của em. Bụng béo cũng là của em.
- Đáng yêu quá. Em vào đánh thức các con dậy đi. - Anh nói rồi đặt một nụ hôn lên môi tôi rồi quay lại với món mì đang nấu dở.

Bước vài bước đã sang tuổi ba mươi, cuộc hôn nhân này chẳng mấy chốc cũng sáu năm trời. Những chuyện tưởng mới xảy ra vài ngày vậy mà đã là câu chuyện của nhiều năm về trước. Tôi của những năm tháng 22 sôi nổi, nhiệt huyết và mang theo mình đầy những hoài bão lớn lao ấy giờ thay bằng một mong ước hết sức đơn giản. Rằng đoạn đường đời còn lại hãy để chúng tôi được bước tiếp tục đi theo lối mòn hạnh phúc đang bước dở.

Chúa Trời sắp xếp cho chũng tôi đến với nhau một cách suôn sẻ. Tôi kết hôn với anh sau hai năm gặp rồi yêu nhau. Gia đình tuyệt nhiên không phản đối gì, thậm chí còn muốn chúng tôi làm đám cưới luôn sau lần đầu ra mắt. Vui hơn nữa, ở tuổi 26 tôi đã được làm mẹ của hai đứa trẻ sinh đôi, một trai, một gái. Cuộc sống cứ thế mà trôi qua một cách rất đỗi nhẹ nhàng. Duy chỉ có một thứ không hề nhẹ nhàng là tình yêu mãnh liệt của chúng tôi. Nhiều người nói rằng ông trời không cho không ai điều gì dễ dàng như thế.
Nhưng tôi vẫn tin rằng, mình sống lương thiện nên ắt sẽ nhận được hạnh phúc xứng đáng.

Mỗi sáng mai thức dậy, khi nhìn thấy hai đứa trẻ xinh đẹp và người đàn ông bên cạnh mình, tôi vẫn luôn cảm ơn Chúa Trời. Cảm ơn ngài đã ban cho chúng tôi những năm tháng êm đềm. Để bốn chúng tôi có thể cùng nhau vội vã vào sớm mai cho kịp giờ học giờ làm, và những bữa cơm tối bên nhau sau khi gác lại công việc ở công ty. Và hàng tá những câu chuyện vui, buồn từ trường mầm non của các con hay là từ cơ quan bố mẹ đều được chia sẻ ở đây, tại căn nhà này- chúng tôi gọi nó là tổ ấm.

Mùa xuân bắt đầu tràn về trải đầy sức sống cho vạn vật, đây cũng là mùa mang nhiều hạnh phúc và hi vọng nhất trong một năm. Hệt như cuộc sống gia đình tôi lúc này, đang ở độ căng tràn hạnh phúc nhất. Nhưng ở những giây phút ấm áp của mùa xuân, tuyệt nhiên không ai tính đến chuyện những đợt lạnh hiếm hoi còn sót lại của mùa đông có thể ùa về.

Đáp chuyến bay vào sáng sớm, sau chuyến công tác vài ngày, tôi qua nhà nội đón bọn trẻ trở về nhà. Tối qua Đức Bình đã không nhận điện thoại của tôi, vì xong việc trước dự định nên tôi đặt vé máy bay để có thể về ngay với anh và con. Nhưng thứ tôi nhận được khi mở cánh cửa, đầu tiên là đôi guốc lạ nằm chỏng chơ bên cạnh đôi giày của anh. Chiếc áo khoác nữ vứt luôn xuống sàn nhà, còn áo anh thì nằm trên sofa.

Tôi sững người, chạy dọc lên tim một cảm giác đau nhói trong khi còn chưa định hình xem điều quái quỷ gì đang xảy ra. Từ từ bước lên cầu thang, nhặt chiếc sơ mi trắng của anh in hằn vết son, vo chặt, nước mắt chảy dài. Tôi run lên khi nắm vào tay cầm của cánh cửa phòng ngủ. Lúc này tôi thực sự chỉ muốn lao vào giết anh và cô ta. Nhưng lại sợ. Sợ rằng khi bước vào tôi sẽ không thể nào chịu nổi. Cũng như khi chính mắt nhìn thấy tôi tuyệt nhiên không có chút cơ hội để biện minh rằng mình chỉ đang hiểu lầm.
- Để anh Su lên lấy búp bê cho Kem nhé.
Lấy tay quệt vội những giọt nước mắt, tôi chạy xuống với bọn trẻ trước khi chúng kịp lên đây.
- Chúng ta sang bà nội thôi các con.
- Nhưng mình vừa từ nhà nội về mà mẹ. Mẹ khóc à? Mắt mẹ đỏ hoe rồi kìa.- Bé Kem nhìn tôi đầy tò mò.
- Trời ơi chẳng hiểu trên kia bụi mù, mẹ vừa bị dính mất hạt bụi luôn. Đau mắt quá trời luôn.- Tôi giả vờ tỉnh bơ.
- Để Su thổi giúp mẹ nha.
- Mẹ không sao rồi. Cảm ơn con trai nhé.

Tôi đưa hai con nhanh chóng rời khỏi nhà rồi đưa bọn trẻ gửi ở nhà nội. Rồi phóng xe đi, chỉ chờ tới khi các con đã vào nhà, tôi oà khóc nức nở. Tôi lái xe phóng vụt đi, cứ thế suốt nhiều giờ đồng hồ vừa đi, vừa suy nghĩ, rồi khóc. Tôi lái xe ra ngoại ô về nhà mẹ đẻ sau một ngày dài lái xe đi trong vô thức như thế. Chốt cửa phòng rồi nằm bẹp xuống giường, tôi bật điện thoại, có vài tin nhắn của anh. Gì đây? "Đêm qua em ngủ ngon chứ? Tối nay là có thể ở cùng bên vợ rồi." Đây là việc mà anh vẫn có thể làm sau khi ngủ cùng với người phụ nữ khác ư? Thật khốn nạn!

Sau một hồi vận lộn với mọi thứ, tôi cũng có một chút bình tĩnh. Đủ để bật điện thoại xem lại camera. Người phụ nữ dìu anh vào nhà trong tình trạng say khướt, đặt anh ở sofa. Mắt tôi lại nhoè đi, nhói lên từng hồi ở tim khi nhìn thấy người phụ nữ cởi từng cúc áo của chồng mình. Tôi zoom lên, không nhìn thấy rõ mặt cô ấy lắm, nhưng chính giây phút này tôi hoàn toàn suy sụp. Dù có mờ nhạt như thế nào cũng đủ để tôi biết đó chính là mối tình đầu của anh. Ngày trước khi mới yêu anh, tôi đã vào facebook của người con gái này hàng trăm lần. Vì tò mò muốn biết cô ta là ai mà có thể khiến anh rung động. Cô ta là ai mà dám bỏ chạy sau khi nhận lời cầu hôn của anh? Tôi muốn biết, không phải ghen tị, mà hoàn toàn là tò mò. Dù nhiều người nói rằng họ từng có một tình yêu rất đẹp trong trường đại học hay là họ rất hợp nhau thì tôi cũng không một chút chạnh lòng. Tình yêu Đức Bình dành cho tôi khi ấy và khoảng thời gian sau nhiều năm đủ lớn để tôi cảm thấy mình chẳng có lý do gì để phải suy nghĩ về quá khứ của anh. Đức Bình nói bây giờ, người phụ nữ của cuộc đời anh, là tôi, là vợ và mẹ của các con anh. Anh nói thế, còn tôi thì hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của anh. Nhưng rốt cuộc anh ném vào niềm tin ấy một sự phản bội phũ phàng.

  Đức Bình gọi nhiều cuộc điện thoại nhưng tôi không nghe. Nhiều đêm sau đó anh cứ đứng trước cửa phòng chờ tôi. Không hiểu anh nghĩ gì ngoài đó, nhưng phía bên trong cách anh một cánh cửa, trái tim tôi như bị bóp nghẹn. Anh là tình đầu của tôi, cũng là người tôi luôn tâm nguyện rằng sẽ là cuối cùng. Và tôi nguyện dành trọn cả đời còn lại cho người đàn ông này. Ấy vậy mà cũng chính người đàn ông tôi từng đặt cược hết cả cuộc đơig mình vào như vậy, lại thẳng tay đâm tôi một nhát đau buốt.

  Tôi mở cửa đi về nhà cùng anh. Không phải vì tha thứ. Tôi tuyệt nhiên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tha thứ cho những gì đã xảy ra. Chúng tôi đến với nhau bởi những rung động, thứ để duy trì sự hạnh phúc bấy lâu nay cũng bởi tình yêu. Nên việc tình yêu bị phản bội thì cũng chẳng còn nghĩa lí gì để có thể bên nhau nữa. Lúc nào anh cũng luôn mình giải thích rằng vì rượu, rằng trong tim anh chỉ có em. Nhưng trong giây phút ngủ cùng người phụ nữ ấy, tuyệt nhiên trong anh không hề có hình bóng của em.

  Nhưng tôi nhận ra mình không còn là một cô gái mới yêu để cãi nhau ầm ĩ lại đặt vé đi đâu đó thật xa. Cũng không còn là người phụ nữ mới có chồng, để giận dỗi lại về nhà mẹ đẻ nhốt mình tới khi hết chuyện. Tôi giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ, không thể ích kỉ vì cảm xúc của bản thân mà bỏ mặc hai con được. Chí ít tôi cũng phải trở về để đối mặt với sự việc.

  Chúng tôi "cố" sống tiếp những ngày sau đó bằng cách dành cho nhau những nụ cười gượng gạo trước mặt con. Có một vài giây phút nhìn nhau như muốn nói gì đấy, nhưng nỗi đau đớn ứ nghẹn khiến cả hai chẳng thể nói ra nổi nữa. Cứ thế mỗi ngày lại chật vật khổ sở mà trôi qua. Đêm về, khi các con đã ngủ là khoảng thời gian đáng sợ nhất với cả tôi và anh. Cả căn nhà bao phủ bởi nỗi đau và sự im lặng của màn đêm. Một gia đình hạnh phúc, một gia đình để người ta có thể yên tâm dựa dẫm suốt cả đời bỗng nhiên đổ vỡ. Nó như nhấn chìm con người ta xuống đáy địa ngục, dù có ngoi ngóc thế nào cũng chẳng thể thở nổi.

  Tôi vào phòng đọc sách, nằm ở ghế dài, quay mặt về phía cửa kính ngắm nhìn mọi thứ về đêm. Hoá ra thành phố vẫn yên bình như thế mặc giông bão đang ngập ngụa trong căn nhà này. Nhiều đêm dài, nước mắt tôi vẫn chảy mỗi khi nghĩ về anh. Cảm giác đau đớn  hằn sâu khi nhìn thấy anh. Đã hơn một vạn lần nhìn hai đứa trẻ đáng thương, tôi cố quên đi vị trí của người vợ, người phụ nữ đã dành cả tâm can để yêu anh. Tôi là một bà mẹ đã ba mươi, đủ mạnh mẽ trút bỏ mọi thứ để mua lại sự yên ổn cho những đứa con của mình. Thế nên tôi chọn việc cố gắng sống như thế. Nhưng sau những ngày cố gồng mình lên để sống, cả tôi và anh đều cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Là đang cố sống hay đang cố giết chết nhau tôi cũng không rõ. Rồi tôi hiểu rằng không thể cứ lấy con cái để bình phong cho mối quan hệ của hai vợ chồng mãi được.
    Có lần một ắt sẽ có lần hai, đời vốn là vậy. Chỉ cần một lần mất niềm tin, là cả quãng chung còn lại sẽ sống trong dằn vặt, lo sợ, bất an, đau đớn.

  Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi đặt đơn li hôn lên bàn làm việc của anh.
- Em vào phòng ngủ đi. Thỉnh thoảng bọn trẻ sẽ tỉnh giấc và tìm mẹ. Chỗ này nên là của anh thì hơn.- Đức Bình đi vào phòng đọc sách.
- Rồi chúng sẽ quen thôi. Mọi thứ vốn dĩ đều tập mà quen được.
- Em trở về phòng đi. Xin em!
  Dù không nhìn anh nhưng qua giọng nói của anh có thể thấy được sự đau đớn và nỗi buồn nơi đáy mắt.
----------------------------------------------
P/s: vote nhiệt tình để ra sớm nhá! Có mỗi 2 chap thôi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro