ngoai tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LIST CÁC PHẦN THEO PAGE

Part 1: P1

Part 2: P2

Part 3: P3

Part 4: P3

Ngoại tình, đấy vốn chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Nó xuất phát từ ham muốn cá nhân, được củng cố bằng sự ích kỷ và khuất phục con người bằng sự thỏa mãn. Người ta đến với nó có thể cố tình hay hữu ý, nhưng sau cùng, kết cục ra sao thì cũng là do chính con người ta quyết định. Chỉ mong con người ta khi đứng trước một ngã ba (hay ngã năm, ngã sáu...) tình thì cũng đủ lý trí và đủ tình cảm để chọn cho mình một lối đi duy nhất và thỏa mãn nhất.

Viết cho T. và cho A.

(1)

"Em! Đi cùng anh, nhé?"

Tôi chỉ chờ anh nói có vậy, type liền một cái icon mỉm cười hạnh phúc nhưng không sao biểu đạt hết nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tôi lúc ấy, trả lời như thể anh vừa nói lời cầu hôn chứ không phải là lời rủ rê nữa:

"Em đồng ý!"

Tôi và anh chẳng là gì của nhau. Chúng tôi quen nhau được chừng nửa năm, giữ liên lạc chỉ bằng YM. Đôi lần tôi về nước có gọi điện hỏi thăm anh, duy chỉ có một lần duy nhất lưỡng lự hoài tôi mới nhờ Thanh đèo đến nhà thăm anh. Chúng tôi không coi nhau là anh em, dù anh hơn tôi khá nhiều tuổi. Song lời lẽ chúng tôi nói với nhau, dù là đùa hay thật, cũng không còn ở mức bạn bè. Nhưng vẫn...chẳng là gì. Vì tôi với anh cứ nửa vời thế thôi. Nhưng...

Tôi và anh, vứt lại phía sau những lo lắng muộn phiền, vứt lại nhưng toan tính tiền nong, những phong tục tập quán, vứt lại cả cái ngày Tết truyền thống, rủ nhau trốn đến một nơi không ai biết mình là ai. Anh cần trốn sự đơn độc bỗng nhiên ập xuống. Còn tôi cũng cần trốn sự cô đơn bủa vây bấy lâu. Chúng tôi rủ nhau bỏ trốn.

Những người đi cùng coi tôi và anh là một đôi tình nhân trẻ. Hay bởi vì tôi và anh cố tình tỏ ra như thế, cho dù sự thật không phải vậy.

Hôm anh đi chị ấy còn đi tiễn. Anh kể với tôi. Người cùng đoàn hiểu ngay đấy là người yêu anh. Anh hướng dẫn viên thì thắc mắc vì người mà anh hẹn đi cùng "sẽ nhập đoàn sau" không biết có phải là người đang ngồi cạnh nắm tay anh kia không. Thấy anh và chị vừa đến, anh hướng dẫn viên lật đật chạy ra hỏi:

"Thế em Ly mà em nói nhập đoàn đâu?"

Chị nhìn anh ra điều thắc mắc, anh lúng túng một hồi rồi cười nhanh trí chỉ sang chị:

"Đây, Ly đây chứ đâu!"

Chị cùng tên với tôi.

Anh trưởng đoàn tròn mắt ngạc nhiên rồi chẳng biết nói gì. Anh kéo tay chị lên xe rồi nói lảng sang chuyện khác. Lúc sau chị về rồi, anh mới ra nói lại với anh trưởng đoàn:

"Ly này Ly khác, Ly kia ở bên kia, sẽ nhập đoàn mình sau anh ạ"

Anh trưởng đoàn vẫn chưa hết ngạc nhiên và vẫn chẳng nói được gì, chỉ biết tiếp tục chuyến hành trình của đoàn. Một vài người trong đoàn chứng kiến cảnh ấy. Để rồi sau này, khi thấy tôi âu yếm bên anh, họ không khỏi xì xào thắc mắc: "Sao em kia cũng tay trong tay, em này cũng tay trong tay, đến là lạ!"

Chuyện tôi với Thanh cũng dang dở. Anh và tôi chính thức chia tay thì đã lâu, nhưng Thanh vẫn níu kéo, và tôi, vì sợ cảnh cô đơn nên vẫn nửa vời. Chân trong chân ngoài, tôi lả lơi với bao chàng trai khác nhưng khi trở về, tôi vẫn gọn gàng trong sự quan tâm, chăm sóc xa xôi của Thanh và an nhàn yên tâm với cuộc sống tình cảm "đạm bạc" ấy. Cho đến khi có cuộc trốn chạy.

Tôi đến Trung Quốc trước đoàn cả một đêm. Tôi vạ vật, lang thang ở cái sân bay lạ lẫm qua một đêm mệt mỏi, không có những dòng message của anh, chỉ vào mạng được một lát, nghe được một cuộc điện thoại của anh, rồi bó gối ngồi gà gật trong sân bay lạnh lẽo chờ nửa ngày sau để được gặp anh.

Tôi lúc ấy chỉ mơ, khi gặp anh anh sẽ ôm tôi vào, xuýt xoa tôi vì một đêm đợi chờ, và rồi sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau tận hưởng chuỗi ngày trốn chạy ngọt ngào. Giấc mơ ấy cùng dòng tin nhắn ngọt ngào của anh giữ ấm cho tôi qua một đêm đợi chờ:

"Anh chi mong sao that som toi trua mai de anh duoc gap em. Anh rat nho em"

Cơn ngủ chập chờn. Tôi chong chong nhìn vào Arriving Board trông chờ chuyến bay của anh. Chuyến bay đúng giờ nhưng vì đi tour nên mất thời gian tập trung. Phải chờ rất lâu sau mới thấy một đoàn người Việt đi ra từ sau cánh cửa ngăn check out. Thấy anh, tôi mừng rỡ chạy tới. Nhưng không có cái ôm nào. Đoàn vội vàng ra xe để đi. Nhưng ít nhất, tôi thấy anh hạnh phúc.

Ngày đầu tiên của chuyến đi chỉ là ngồi trên ô tô. Tôi với anh nói chuyện như những ngày chat chit thâu đêm. Có khi chúng tôi chạm vào nhau nhưng rồi lại như có gì ngăn cách, lại thu về riêng mình. Tôi chỉ muốn phá tan cái khoảng ngăn cách ấy để được làm những điều mà chúng tôi đã vẽ ra trong những ngày chuẩn bị cho chuyến đi.

Và ít nhất, cái thiên đường tôi mơ cũng thành hiện thực.

Nhận phòng khách sạn, phòng có hai giường đơn, không như điều mà tôi với anh đã từng "lo lắng", tôi tự nhiên thấy hụt hẫng.

Nhận phòng xong chúng tôi cùng nhau xuống sảnh ăn tối, đi chơi cùng đoàn thăm thành phố về đêm. Khi trở về cũng đã thấm mệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro