CHƯƠNG 7: LỰA CHỌN CỦA VƯƠNG VŨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao mà tôi có thể rời xa ai đó trong suốt phần đời còn lại
Khi tôi cô độc đối mặt với mọi thứ, cho dù là tốt nhất
Cho tới khi có một số lí do khiến tôi hối tiếc
Nhưng tôi vẫn không hề căm giận
người mà tôi không thể nào quên được
Giống như ai đó tôi đã từng gặp

Thật không may khi Đoàn Tuấn lái xe đến showroom thì Bội Nghi không có mặt ở đó, hắn ngượng ngùng cầm bó hoa mang lại xe trước ánh mắt tò mò của các nhân viên, hôm nay cô chỉ đến 1 chút buổi sáng ở văn phòng rồi lại xuống xưởng làm việc, rất may hắn hỏi được địa chỉ xưởng may mà Bội Nghi làm, vậy là hắn quyết định sẽ xuống đó.

Mưa vẫn nặng hạt, đoạn đường khá xa, nghĩ đến cảnh hàng ngày Bội Nghi tự đi xe máy trên đoạn đường này khiến hắn lo lắng, không hiểu tại sao cô lại có sức kiên trì bền bỉ đến vậy. Gần 20p hắn mới đến nơi, lúc hắn bước vào xưởng Bội Nghi vẫn đang chỉ dẫn cho thợ may, cô không hề biết sự có mặt của hắn, chỉ đến khi có người lại gần thông báo có người tìm gặp cô mới ngoái đầu nhìn ra. Vừa nhìn thấy hắn đứng không xa chỗ cô khiến Bội Nghi kinh ngạc, cô không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, chẳng có lý do gì, cũng không hề thông báo trước, buổi sáng khi hắn nhắn tin cô đã không biết nên trả lời thế nào. Hắn tìm đến tận đây để làm gì? Ánh mắt nghi hoặc, Bội Nghi tiến lại gần, trái tim lại đập rộn ràng, 1 chút hồi hộp.

-          Anh… anh… sao lại đến đây?

-          Chúc em luôn xinh đẹp, thành công, hạnh phúc!

Đoàn Tuấn cười ngượng, hắn cô giấu đi vẻ xấu hổ khi thấy mọi người đều quay ra nhìn mình, vừa nói vừa đưa bó hoa hướng dương lên trước mặt Bội Nghi. Lúc này cô lại càng ngạc nhiên hơn, không hiểu tại sao hắn lại tặng hoa cho mình… đưa nay đón nhận bó hoa trên tay hắn, khuôn mặt cô trở nên ửng đỏ, … mải làm việc cô cũng quên mất hôm nay là 20-10. Thường thì đối với Bội Nghi tất cả các ngày lễ cô không để tâm nhiều, hơn nữa mấy ngày nay xảy ra chuyện với chồng cô cũng chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến, facebook cũng không vào nhiều, mọi thứ cô không còn thiết tha từ khi Vương Vũ ra ngoài ở. Bất giác nghĩ đến điều này trái tim cô lại đau nhói, khuôn mặt tái nhợt… Đoàn Tuấn nhìn thậy vậy thì không khỏi bối rối.

-          Bội Nghi, em sao vậy… chỉ là… tôi muốn tặng em 1 bó hoa nhân ngày phụ nữ Việt Nam mà thôi.

-          …

-          Nếu em thấy bất tiện… tôi sẽ về ngay…

-          Tôi… không sao… chỉ là mấy chuyện linh tinh khác… cảm ơn anh. Tôi… mời anh café chúng ta ra ngoài nhé. Dù sao cũng trưa rồi.

-          Um, …

Đoàn Tuấn lo lắng, nước da xanh cùng đôi mắt thâm quầng mệt mỏi của Bội Nghi khiến hắn đau lòng, có chuyện gì xảy ra mà khiến cô trở nên như vậy, cả thân hình gầy đi trông thấy, ánh mắt vô hồn của cô nữa… dường như có chuyện gì rất tồi tệ đã xảy ra.

Bội Nghi tránh ánh mắt dò xét của hắn, cô vội vàng quay vào lấy túi sách, hắn điến khiến cô quá bất ngờ, tình trạng lúc này quả thực cô không muốn bất người thân nào nhìn thấy, nhất là hắn, cô không muốn hắn biết mình có cuộc sống không ổn, không muốn hắn biết hiện chồng cô ở đâu cũng cô không biết, càng không muốn muốn hắn biết bọn họ ly thân. Điều này sẽ khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn rất nhiều.

-          Vậy để tôi chở em, trời đang mưa, tôi nghĩ em nên lên xe tôi.

-          …

Một chút lưỡng lự, Bội Nghi suy nghĩ, dù sao hắn cũng mất công đến đây tặng hoa cho cô, hiện cô cũng muốn có người nói chuyện, có lẽ sẽ chẳng có gì bất tiện trong lúc này cả, chỉ là 1 lời cảm ơn cô muốn dành cho hắn, việc hoàn thành showroom thời trang cũng nhờ công sức của hắn rất nhiều, dù sao cô vẫn đang mang nợ hắn.

Bội Nghi gật đầu, Đoàn Tuấn vui vẻ mở cửa ghế lái phụ cho cô, chiếc CRV trắng lao đi trong mưa, hắn đưa tay bật 1 bản nhạc cảm giác lâng lâng, Bội Nghi không nói gì, cô nhìn bó hoa Hướng Dương hắn tặng… nó khá đặc biệt, không giống với con người hắn trước đây cô biết, mọi thứ đối với hắn lúc nào cũng phải hoàn hảo, 1 bó hoa đơn giản không cầu kỳ như thế này cô rất thích, nhưng sao hắn lại nhớ điều đó chứ…

Xe dừng ở 1 quán café, trời đã ngớt mưa 1 chút, đây 1 quán trà đạo của Nhật mà 1 lần hắn và cô đã đến khi đó cô rất thích phong cách nơi này, không ngờ sau gần 8 năm mà quán café này vẫn tồn tại dù không đông khác, có lẽ do người chủ của nó chỉ là làm theo sở thích chứ không vì tiền, bước vào trong quán là không khí yên tĩnh ấm áp, cũng không có quá nhiều thay đổi, Bội Nghi tìm 1 góc ngồi phía trong, mưa khiến thời tiết có chút lạnh, cô đặt bó hoa xuống dưới và gọi 1 số món ăn nhẹ cùng 1 tách trà thảo dược.

-          Anh uống gì?

-          Café thôi, tôi không thích trà.

-          Không thích tại sao lại chọn quán này?

-          Vì em thích nơi này, không nhớ sao?

Bội Nghi nhăn mặt, cứ ngỡ chỉ là tình cờ hắn chọn quán café này, hóa ra hắn vẫn nhớ những chuyện nhỏ nhặt như vậy sao… một chút xao động khiến cô thấy ấm áp.

-          Bội Nghi, tôi có 1 món quà nữa tặng em.

-          …

Đoàn Tuấn lấy trong túi áo vest ra 1 hộp nhỏ màu tím, được thắt nơ tím xinh xắn, Bội Nghi rất ngạc nhiên, cô ngước mắt nhìn hắn, lại còn quà gì nữa đây…

-          Tôi đã tìm loại hoa này, nhưng nó không có ở HN… vì thế tôi chỉ có thể tặng em thứ này…

-          …

Khuôn mặt ngượng ngùng của hắn khi đặt món quà trước mặt Bội Nghi khiến cô lại càng bất ngờ hơn, từ ngày gặp lại mọi cư xử của hắn không hề giống 1 Đoàn Tuấn trước đây mà cô biết, hắn biết quan tâm đến sở thích của cô, biết cảm xúc của cô, …

-          Là… là thứ gì???

-          Em bóc ra đi.

Bội Nghi đưa tay lên run rẩy bóc lớp giấy gói ra, là 1 lọ nước hoa, hương Oải Hương… cô xúc động, nước mắt chợt trào ra, sự quan tâm của hắn lúc này bỗng dưng khiến Bội Nghi cảm thấy tủi thân, bao nhiêu ngày nay chuyện giữa cô và chồng đã khiến cô không còn sức lực nữa, tâm trạng trống rỗng đến tột cùng… cô khóc, cười 1 mình mỗi đêm. Vậy mà…

-          Bội Nghi, em sao vậy? Tôi… tôi làm gì sai sao?

-          Tôi… không có, chỉ là… tôi thấy vui… vì có người quan tâm đến mình… Cảm ơn!

-          Em có chuyện gì đúng không?... Tôi thấy em không được ổn…

-          Không có gì… chỉ là công việc quá bận…

-          Um… đừng ham công việc quá… em nên chú ý sức khỏe.

-          Đồ ăn ra rồi… cũng trưa rồi, chúng ta nên ăn nhẹ 1 chút…

Đoàn Tuấn không nói thêm gì, nhưng hẳn là có chuyện rồi, nhìn cô ấy suy sụp như vậy cơ mà… Bội Nghi cúi xuống gắp thức ăn, cô cố tình tránh ánh mắt của hắn, nếu hắn cứ quan tâm như vậy có lẽ cô sẽ lại khóc mất, miệng đắng ngắt, nhưng cô cố gắng nuốt, không thể để hắn nhìn với ánh mắt thương hại như vậy được… Không khí ngượng ngùng khiến cả 2 không còn thoải mái, Đoàn Tuấn vẫn lo lắng nhìn Bội Nghi, nhất định hắn phải tìm hiểu xem đã có chuyện gì… Hơn 12h hắn nhớ ra mình đã hẹn về ăn trưa với vợ, mở điện thoại ra xem, gần 10 cuộc gọi lỡ của Dạ Thảo, rất nhiều tin nhắn… cô ấy lại trách móc đây mà. Lần nào cũng thế, mỗi lần hắn lỡ hẹn hay những ngày lễ quan trọng mà không có mặt ở nhà cô lại giận dỗi rồi trách cứ… nhắn tin nói những điều không đâu… hắn thở 1 hơi dài ngao ngán… Bội Nghi dường như đoán được có chuyện gì, hôm nay là ngày lễ có lẽ hắn cũng nên về nhà với gia đình, lúc này khiến cô có cảm giác mình ích kỷ quá, những gì hắn đối xử với cô thật ngọt ngào, không phải cô đã mơ sẽ có 1 ngày như thế này hay sao… nhưng như vậy thật tội lỗi, cho dù thế nào cả 2 cũng đã có gia đình, 1 chút quan tâm cũng không nên…

-          Chúng ta nên về thôi, tôi còn khá nhiều việc…

-          Um, em đỡ mệt hơn chưa?

-          Tôi ổn mà… không sao.

Bội Nghi với tay gọi thanh toán, Đoàn Tuấn vừa định nhận hóa đơn cô gạt đi.

-          Hôm nay hãy để tôi mời… như 1 lời cảm ơn.

-          Có gì mà phải cảm ơn đâu…

-          Có chứ… dù sao anh đã giúp tôi rất nhiều trong thời gian qua… còn tặng món quà mà tôi ưa thích nữa… Cảm ơn anh.

Bội Nghi mỉm cười, cô đưa tay ra, Đoàn Tuấn nắm nhẹ vào bàn tay nhỏ ấm nóng của cô… hắn hơi ngạc nhiên trước thái độ này, cô ấy chấp nhận như 1 người bạn với hắn vậy… bàn tay mềm mịn, nhỏ nhắn mà hắn luôn thích nắm mỗi lần gặp nhau… đã rất lâu rồi… Trái tim đập liên hồi, cảm giác bồi hồi như lần đầu tiên cầm tay Bội Nghi ùa về… Cảm nhận thấy cái nhìn khác đi của hắn,  Bội Nghi vội rút tay lại, cô cầm túi đứng dậy… vội vàng ra xe, đợi 1 lúc thì hắn mới ra… Cả đoạn đường về không ai nói với ai câu nào, mưa đã tạnh… xe đưa Bội Nghi trở lại xưởng may sau đó hắn vội vàng lái xe về nhà… tâm trạng lại trở nên nặng nề… hắn thích cảm giác ở bên Bội Nghi, những rung động mãnh liệt như ngày mới yêu… tất cả giống như 1 giấc  mơ đẹp vậy.

Bụp!

Vừa bước vào nhà, 1 vật ném thẳng vào người hắn, lãng hoa nằm chỏng chơ dưới chân, Đoàn Tuấn hốt hoảng, không phải đó là lãng hoa hắn đặt chuyển đến cơ quan cho Dạ Thảo sao, nước từ lẵng hoa bắn tung tóe ướt hết bộ vest đen hắn đang mặc.

-          Anh còn về đây làm gì?

-          …

Dạ Thảo nước mắt giàn giụa ngồi trên ghế sôpha, vừa thấy hắn mở cửa bước vào cô đã cầm lẵng hoa ném thẳng vào người hắn… Vào giờ này bé Su đã đi học, còn Zin thì chị giúp việc đang bế trong phòng, gần 2h trưa, mâm cơm nguội ngắt vẫn đặt trên bàn ăn. Đoàn Tuấn thở dài, hắn đưa tay cởi bỏ áo vest đã ướt, ngồi xuống đối diện vợ.

-          Anh có việc bận đột xuất nên quên không gọi cho em, em làm gì vậy? Cư xử như vậy được sao? Không ra thể thống gì…

-          Tôi làm sao… anh bận gì ngày này… tôi đến cơ quan, anh không có mặt ở đó… anh đi đâu… đi với ai?

-          Em… em đến để kiểm tra tôi sao? …

-          Đúng… tôi đến xem anh có đúng là bận hay không, anh tưởng gửi 1 lẵng hoa về là xong nghĩa vụ ah… tôi không cần…

Dạ Thảo hét lên, cô ôm mặt khóc nức nở, vừa tan giờ làm, cô liền lái xe đến cơ quan hắn, nghĩ rằng 2 vợ chồng sẽ cùng về, lúc sáng nhận được lẵng hoa từ công ty điện hoa chuyển đến cơ quan, cô đã hết sức xúc động… hạnh phúc trước ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng nghiệp… vậy mà…

Đoàn Tuấn không nói gì, những hành động như thế này bao nhiêu năm hắn cũng đã quen, nhưng càng ngày Dạ Thảo lại càng làm tới, hắn đứng bật dậy, không nói gì, đi thẳng vào phòng làm việc đóng cửa rầm lại.. Dạ Thảo cứng đờ người, trước phản ứng này của hắn cô mới nhận ra mình có vẻ đã hơi quá…nhưng rõ ràng khi cô đến cơ quan hắn không có mặt ở đó, gọi lên công ty riêng cũng không có, điện thoại thì không nghe máy… hắn làm gì trong ngày này chứ… đến trợ lý cũng không biết được hắn đi đâu, đương nhiên nếu là công việc thì cậu ta phải biết… Dạ Thảo ngồi phịch xuống ghế, nước mắt lăn dài… từ khi sinh bé thứ 2, giữa 2 vợ chồng cô càng ngày càng xa cách, gần đây hắn ít về nhà ăn cơm hơn, cả buổi tối có ở nhà thì cũng trong phòng làm việc, thi thoảng mới ngồi chơi với con… 2 vợ chồng cũng gần gũi ít hơn. Hắn cũng thường xuyên đi công tác, biết rằng công việc đặc thù là vậy, nhưng lúc nào cô cũng có cảm giác không yên tâm về chồng mình. Quen hắn thời gian khá dài, cô hiểu ngoài người vợ trước, anh còn có rất nhiều mối tình khác, thi thoảng vẫn có số điện thoại lạ của 1 cô gái nào đó nhắn đến cho hắn, chỉ đọc sơ qua là biết cô ấy đã từng yêu Đoàn Tuấn sâu sắc như thế nào. Khi Dạ Thảo đồng ý cưới hắn, gia đình ngăn cản, bạn bè cũng không nhiều người ủng hộ, 1 cô gái trẻ chưa từng nếm trải trong tình yêu, yêu và lấy 1 người đàn ông đã có 1 đời vợ… Nhưng lý lẽ của cô khi đó thật ngây thơ, đàn ông đã trải qua 1 lần hôn nhân tan vỡ sẽ luôn trân trọng những gì của hiện tại và tương lai… Dạ Thảo cho dù biết hắn chưa từng có 1 ai khác sau khi cưới cô làm vợ cho đến giờ, nhưng xung quanh hắn có quá nhiều người như thế, có quá nhiều bí mật mà đến giờ cô cũng không biết như vậy… liệu cô có thể hoàn toàn yên tâm… Đầu óc rối bời… Dạ Thảo mệt mỏi đứng dậy, cô gõ cửa phòng làm việc… không có tiếng trả lời, lúc nào cũng là sự im lặng đáp lại sau mỗi lần có chuyện… đương nhiên người gây chuyện là cô, vì thế cô luôn phải là người làm lành…

-          Anh ah, … em xin lỗi, tại em suy nghĩ linh tinh quá! Anh ra ăn cơm đi… còn đi làm nữa… được không?

-          …

-          Em đói lắm rồi… đừng giận nữa, có gì ra đây 2 vợ chồng mình nói chuyện…

-          …

Vẫn không có tiếng trả lời, cửa phòng khóa trong, Dạ Thảo không đủ kiên nhẫn để nói thêm, cô thất vọng quay vào phòng bếp. buồn bã ngồi vào bàn ăn, cố gắng ăn một chút…nhưng lúc này miệng đắng ngắt, sự hối hận khiến cô lo lắng hơn, mỗi lần tức giận cô đều không thể kiềm chế mình… Đến giờ làm việc, Dạ Thảo vào cho con ngủ rồi cầm túi sách một lần nữa gõ cửa phòng làm việc, nhưng hắn nhất quyết không nói gì… ánh mắt bi thương, cô dời khỏi nhà đi làm, một ngày nặng nề kéo dài, vô tình cô lại trở thành người phá hỏng nó…

Trong phòng làm việc, Đoàn Tuấn vẫn ngồi dựa vào ghế, hắn quay mặt ra phía cửa sổ, một vài hạt mưa lại lác đác hắt vào cửa kính. Tâm trạng chán trường, hắn thấy cuộc sống nặng nề này thật như địa ngục, mỗi tháng ít nhất 1 lần Dạ Thảo lại gây sự, tất cả chỉ vì cô không tin tưởng hắn một chút nào, mùi nước hoa lạ trên người do tiếp xúc nhân viên nữ cũng khiến cô nghi ngờ, có bất cứ sự thay đổi nào mỗi lần hắn trở về nhà cô cũng dò hỏi… đôi khi hắn trả lời qua loa, có lúc nói dối… miễn sao mọi việc yên bình, rồi từ lúc nào hắn chán nản không muốn về nhà, mỗi lần từ cơ quan về là cảm giác buồn bực lại kéo đến… Cuộc sống hôn nhân với hắn thật bế tắc, cứ tưởng Dạ Thảo là 1 cô gái hiện đại, suy nghĩ tích cực, nhưng sau khi sinh con xong tính tình của cô càng thay đổi hoàn toàn, hắn không thể nhận ra 1 cô gái phóng khoáng, vui vẻ vô tư trước đây nữa… đúng là theo thời gian bất kể cái gì cũng có thể thay đổi, ngay cả sở thích, tính cách cũng không ngoại lệ… Thật mệt mỏi!

***

Cuối cùng 1 tuần cũng trôi qua, hôm nay là tối Chủ Nhật, Bội Nghi tự tay làm 1 bữa cơm, sau khi Vương Vũ đi, cô quyết định không cần thuê giúp việc, chị Hòa được đẩy sang làm tại nhà bố mẹ cô, dù sao cô cũng muốn có người chăm sóc bọn họ lúc ốm đau, có 1 cô con gái duy nhất nhưng lại theo chồng, hơn nữa cô cũng quá bận để chạy qua chạy lại giữa 2 nơi. Hôm nay Vương Vũ đã gọi điện, anh hẹn tối nay sẽ về qua nhà, Bội Nghi rất muốn hỏi thời gian vừa rồi anh ra sao, nhưng cuối cùng cô không mở lời được, niềm vui lấn át hết mọi thắc mắc của cô, hơn nữa tối nay anh về, bọn họ sẽ tha hồ nói chuyện.

7h tối, ánh đèn xe chiếu vào, Bội Nghi ra mở cổng, chiếc Lexus đi thẳng vào trong, cô vui vẻ chờ anh xuống xe, Vương Vũ mở cửa xe bước xuống, khuôn mặt nghiêm nghị không có nổi 1 nụ cười, ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua, Bội Nghi rất bất ngờ trước dáng vẻ này của anh, không còn sự vui vẻ mỗi lần cô ra đón anh nữa, cũng chẳng có chút biểu hiện nhớ nhung nào sau bao ngày xa cách… Cô tái mặt, cảm giác bất ổn …

Vừa vào bàn ăn, Vương Vũ có một chút ngạc nhiên, anh đưa mắt nhìn 1 lượt những món ăn trên bàn, rồi nhìn Bội Nghi đang đeo tạp dề, ánh mắt bối rối của cô khiến anh thương cảm.

-          Em… em làm tất cả những món này sao?

-          Vâng… đã lâu rồi… em không nấu cho anh, em … đã làm không tốt.

-          Um, đã xong chưa, chúng ta ăn thôi. Anh cũng cảm thấy đói.

-          …

Bội Nghi tháo tạp dề, cô luống cuống ngồi xuống, một khoảng cách lớn giữa 2 người bọn họ khiến không khí im ắng khác thường, 2 người lặng lẽ ăn, lặng lẽ gắp thức ăn cho nhau, cả hai đều không nói gì. Bội Nghi không thể nuốt trôi, cổ họng cô cứng lại, anh sắp nói chuyện gì với cô đây, 1 tuần biến mất không tin tức, trở về nhà 1 cách lạnh lùng, ánh mắt vô cảm… tất cả thật xa lạ với cô, đây không còn là chồng của cô nữa rồi… Vương Vũ từ lúc ngồi ăn vẫn không nói gì, anh hiểu vợ mình đang suy nghĩ những gì, thực ra lần này về anh đều có chuẩn bị hết, mọi thứ anh không muốn khiến Bội Nghi bị sốc, một bữa cơm cuối cùng với cô anh cũng không muốn phá bỏ. Nhìn cô gầy đi trông thấy khiến anh đau lòng, 1 năm yêu nhau, 3 năm là vợ chồng, đó là khoảng thời gian không ngắn mà cũng chẳng quá dài, nhưng có lẽ giữa anh và cô chỉ đến đây, tình cảm đã thay đổi thì sao có thể kéo lại được, nếu cứ sống giả dối với nhau sẽ chỉ khiến nó trở thành địa ngục.

Sau bữa ăn nhạt nhẽo, Bội Nghi dọn dẹp còn Vương Vũ ngồi ghế trong phòng khách, thấy anh không lên phòng thay đồ cô càng cảm thấy bất an hơn.

-          Em rửa bát xong thì ra đây anh có chuyện muốn nói.

-          Vâng…

Trái tim đập liên hồi, nỗi sợ hãi trước giọng nói lạnh như băng của anh, chưa bao giờ Bội Nghi thấy chồng mình nghiêm túc như thế, cũng không biết từ bao giờ anh trở nên khách sáo với cô như vậy. Hai chân cô run rẩy như không đứng vững, phải mất 1 lúc rất lâu cô mới đủ dũng cảm ra ngồi đối diện với Vương Vũ, lúc này khuôn mặt không buồn không vui của anh khiến cô nghẹt thở.

-          Em uống nước đi.

-          Vâng…

-          Bội Nghi, hãy bình tĩnh nghe anh nói. Được chứ?

-          Có…có chuyện gì?

Vương Vũ hắng giọng, anh cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, biết rằng điều này giống như nhát dao đâm vào tim Bội Nghi nhưng anh không muốn lừa dối mình, cảm giác chua xót càng khiến anh nghẹn lại, không thể cất nên lời. Được 1 lúc, khi không khí đã trở nên nặng nề vô cùng, chỉ còn tiếng tim đập mạnh của 2 người, Vương Vũ nói 1 cách nhẹ nhàng nhất có thế.

-          Chúng ta ly hôn đi.

-          …

Xung quanh dường như tối xầm lại, hai tai ù đi, Bội Nghi cảm thấy như mình đang rơi xuống vực sâu, chới với, khó thở, đầu óc tăm tối mù mịt không rõ phương hướng, cô vịn tay vào thành ghế, cố gắng giữ thăng bằng, 2 tay run rẩy… toàn bộ cơ thể như mất hết sức lực… Tiếng nói tựa như lông hồng của anh lại đè nặng trái tim của cô như ngàn tấn…

-          Tại… tại sao…?

-          Anh không còn yêu em nữa.

Trước mắt nhòe đi, Bội Nghi đưa 1 tay lên giữ chặt lấy ngực, trái tim cô như tan nát trước lời Vương Vũ nói, cô nhắm mắt lại, mở mắt ra, ước gì đây chỉ là 1 cơn ác mộng. Nhưng không phải, khuôn mặt lạnh lùng của anh trước mặt đang nhìn cô, ánh mắt không chút cảm xúc, không có lấy 1 ánh nhìn thương xót, trước những gì cô đang trải qua, Bội Nghi ôm lấy mặt, cô khóc nức nở, lúc này cô không cần phải kìm nén mình nữa, ngoài khóc ra cô còn biết làm gì… Hóa ra việc anh muốn ra ngoài chỉ là cái cớ, hóa ra chỉ là vì anh muốn cô chuẩn bị tâm lý đón nhận điều này… Hai vai cô run lên bần bật, trái tim đau đớn… Cứ như vậy gần 30p, Vương Vũ mặc kệ cô khóc, anh chỉ im lặng nhìn cô, rồi thở dài… Sau khi dứt cơn khóc, Bội Nghi thẫn thờ đứng dậy, cô tự pha cho mình 1 ly café và cho Vương Vũ 1 ly, lúc này cô cần phải lấy lại bình tĩnh…

-          Hãy nói cho em biết lý do.

-          Không có lý do nào hết… chỉ là hết yêu.

-          Anh…anh có người khác? Phải không?

-          Có người khác hay không cũng không quan trọng, chúng ta đã hết duyên nợ. Anh thấy cuộc sống như thế này thật nhàm chán. Anh không muốn cứ như vậy mãi.

-          Chúng ta có thể thay đổi mà, em có thể thay đổi.

-          Qúa muộn rồi… Không thể làm lại được.

Vương Vũ lạnh lùng lấy trong cặp ra 1 tờ giấy, anh đặt lên bàn đẩy về phía trước mặt Bội Nghi, bỏ mặt ánh mắt van nài của cô…

-          Em hãy ký đi. Anh muốn mọi chuyện được giải quyết nhẹ nhàng. Căn nhà này anh để lại cho em.

-          …

Bội Nghi run rẩy cầm tờ giấy lên, hàng chữ ĐƠN XIN LY HÔN như nhảy múa trước mắt cô, vậy là anh đã chuẩn bị hết từ trước rồi, chỉ có cô bây giờ mới được biết, cô bật cười, nước mắt vẫn rơi lã chã…

-          Anh… đã chuẩn bị … điều này bao lâu rồi?

-          Mới thôi… Anh đã thử cố gắng kéo lại tình cảm, nhưng không thể. Xin lỗi em, Bội Nghi.

-          Không thể thay đổi được ư? Đây là bước cuối cùng ư?

-          Um… Anh xin lỗi!

Vương Vũ đứng dậy, anh mặc áo vest lại rồi cầm cặp đi nhanh ra cửa, nếu cứ tiếp tục không khí này, sợ rằng anh sẽ chẳng thể dời bỏ cô được… gần bước ra ngoài, anh ngoái lại, Bội Nghi vẫn chăm chăm nhìn tờ giấy, toàn thân run rẩy, lúc này anh thực sự đau lòng, nhưng có lẽ nhẫn tâm 1 chút còn hơn cứ kéo dài mãi chỉ thêm mệt mỏi.

-          Em có thể ký sau đó gửi cho anh. Có vấn đề gì anh sẽ báo luật sư làm việc với em. Tạm biệt… hãy giữ sức khỏe.

-          …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro