Ngoại Tình. |SA|KrisLay,KrisTao]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Pechika-sue

Casting: KrisTao, KrisLay

Disclamer: Tôi chẳng mặn mà lắm việc sở hữu họ đâu, nhưng Exo trong fic là của tôi với những nét tính cách mà tôi muốn (hay nghĩ) là có, ở họ.

Rating: PG

Genre: Horror, psychologist, general.

Fic thứ 2 trong series "sát" khởi xướng bởi nothing hurts like love của cô Bê

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NGOẠI TÌNH.

Huang Zitao, quả là một cái tên đẹp. Yixing nghĩ thầm khi thưởng trà một mình trong khung giờ chiều quen thuộc, bên chiếc bàn nhỏ đặt ngoài ban công cố hữu. Trà Earl Grey ấm nóng trong tách sứ viền hoa xanh, nắng chiều trải trên những tấm ảnh bày bừa bãi bên cạnh, giọng hát của Norah Jones trôi bồng bềnh trong không khí. Cậu đưa tách lên môi. Trà hơi đắng, và ngọt nhẹ. Hương bergamot từ từ len lên não, làm dịu đầu óc Yixing. Tách trà được đặt gọn vào dĩa, trước khi cậu tiếp tục coi hình.

Huang Zitao, đẹp từ cái tên cho đến ngoại hình. Yixing tự nhủ khi ngắm nghía chàng trai mà Wufan đang ôm trong tấm ảnh chụp từ phía sau. Cậu xem kỹ từng tấm, bình thản, thi thoảng lại nhấp một ngụm trà. Có hình anh và Zitao hôn nhau dưới bóng cây. Có hình hai người họ tay trong tay nơi góc phố. Có cả hình họ làm tình trên bàn bếp.

Yixing đưa mắt nhìn vào trong căn bếp của mình để kiểm chứng. Anh và Zitao chơi nhau trên bàn bếp nhà họ, cậu kết luận. Tấm này chắc hẳn được chụp khi Yixing đi công tác ở Trung Quốc.

Tách trà đã cạn và đĩa hát đã chạy hết. Yixing dựa người vào thành ghế, nở một nụ cười. Zitao, uh, mình sẽ không bao giờ quên cái tên này.

~*~

Wufan mặc chiếc áo sơ mi trắng mà Yixing đã là vào người, đứng yên cho cậu đeo cà vạt.

“Em đã cho người tới dọn dẹp căn biệt thự. Anh đi mấy ngày thì về?”

“Chiều thứ tư là anh về rồi.” Wufan nói, ôm trọn tấm lưng cậu trong vòng tay, cằm tựa trên đầu. Mùi tóc thơm thoang thoảng dưới mũi. “Đừng có nhớ anh quá đấy.” Anh cười, nhưng im bặt khi Yixing hỏi,

“Zitao cũng đi với anh?”

“Ừ, cậu ấy ở khách sạn nơi tổ chức cuộc họp với mọi người. Mà sao em lại hỏi?”

“Không có gì.” Yixing mỉm cười. “Em yêu anh,” Cậu nói khi trao anh nụ hôn tạm biệt.

“Anh cũng yêu em.”

~*~

“Wow, đẹp quá!” Zitao reo lên như một đứa trẻ ngay khi vừa bước xuống xe. Căn biệt thự nằm bên hồ êm ả và lãng mạn như một bức tranh.

Wufan cười trước sự trẻ con của Zitao. Nét tinh nghịch của thằng bé luôn làm anh thấy dễ chịu. Anh lấy hành lý ra khỏi cốp xe, rồi cả hai cùng vào nhà.

“Có cả apricot brandy” Zitao lại kêu lên lần nữa, tay chỉ vào chai rượu Ý màu vàng cam đầy hấp dẫn đặt trên kệ gỗ.

“Uh,” Wufan lại cười khi nghĩ về sự chu đáo của Yixing. Cậu luôn biết anh thích gì. Anh lấy trong chiếc tủ kính xuống hai cái ly, “Uống một chút nhé!”

~*~

Anh hẳn đã tới nơi được gần hai giờ, Yixing ước chừng khi nhìn đồng hồ. Cậu thả một viên đường vào tách trà đen, cắt một lát bánh bông lan cuộn bằng con dao bạc ưa thích, nhăn mặt vì quên đem theo chiếc thìa, đành phải dùng thìa khách sạn vậy.

Máy nghe trộm được bật lên, cậu chậm rãi ngồi xuống ghế bành. Tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp, giọng cười cợt nhả, họ gọi tên nhau. Rượu hòa thuốc hẳn đã đẩy men tình lên cực đỉnh. Yixing chỉ im lặng lắng nghe.

~*~

Tầm hai giờ trưa ngày hôm sau, Wufan tỉnh dậy. Miệng khô đắng, đầu đau như búa bổ. Anh đờ đẫn nhìn chai rượu cạn nửa nằm trên chiếc tủ đầu giường. Bên phải mình, khoảng giường trống trơn.

“Zitao?” Anh gọi, ngồi thẳng dậy, tay xoa xoa thái dương cho tỉnh táo.

“Zitao, em đâu rồi?” Vẫn không có tiếng trả lời.

Anh nhìn quanh. Rèm đỏ phủ kín cửa sổ làm ánh sáng xuyên qua mang một thứ màu kì dị. Sự yên tĩnh trong không gian khiến anh như nghe được cả tiếng tim đập. Anh mở miệng định gọi tiếp, nhưng ngừng lại khi ánh mắt bắt trúng một lọn tóc đen thò ra, giữa hai cánh cửa tủ đứng.

Wufan mỉm cười. Thằng bé này lúc nào cũng thích giỡn. Anh sè sẹ tiến lại, hai tay đặt lên nắm cửa, nói lớn khi mở toang,

“Tìm được em rồi nhé!”

Và cái xác đổ ra.

~*~

Wufan về nhà khi Yixing đang đọc dở cuốn sách trong khòng khách, khoảng sáu giờ chiều thứ ba, sớm hơn là đã định. Cậu đứng dậy theo phản xạ, nhưng không ngạc nhiên lắm.

“Sao vậy anh?”

Anh trông hoảng loạn, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch. Có đốm đỏ điểm xuyết nơi tay áo.

“Zitao…cậu…cậu ấy…”, anh lắp bắp, người run rẩy, khuôn ngực phập phồng theo từng đợt thở.

“Zitao sao?”

“Cậu ấy chết rồi!” Câu nói thoát ra từ miệng anh thật khó khăn. Wufan nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế đợt cảm xúc và sự sợ hãi.

“Anh thấy xác cậu ấy trong tủ quần áo. Cổ bị rạch. Không phải…không phải là anh giết…” Anh ngừng lại, thở dốc, dựa vào tường như tìm kiếm một điểm tựa. Thân hình cao lớn của anh co lại rúm ró, trông thật nực cười.

“Em tin anh.” Yixing kéo Wufan vào lòng trong một cái ôm lạnh lẽo.

“Anh phải làm gì đây, Yixing? Anh phải làm gì?”

Cậu vỗ vỗ lưng anh, ngón tay luồn vào tóc. Tóc anh ướt mồ hôi. Yixing nghe thấy nhịp tim anh đập mạnh, gấp gáp đầy xúc động, và nước mắt đang thấm ướt trên áo cậu.

“Zitao đâu rồi?”

“Trong cốp xe.”

~*~

Yixing là người cầm vô lăng, vì rõ ràng Wufan không đủ bình tĩnh để lái. Chiếc xe phóng trên con đường rộng tối om với một tốc độ vừa phải, rồi đột ngột rẽ vào một đường mòn hẹp, dẫn tới một cánh rừng. Cậu hạ tốc độ, len chiếc xe giữa cây thưa, đến một địa điểm thích hợp, rồi tắt máy.

Không ai nói chuyện trong khi đào đất. Chỉ có tiếng xẻng xúc đất sột soạt, xen lẫn là những tiếng thở.

“Thế này đủ rồi.” Yixing cắm cái xẻng xuống đất, ước lượng độ sâu của cái hố vừa đào, rồi tiến về cốp xe. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi cậu nhìn thấy cái xác. Zitao vẫn đang mở mắt trừng trừng, hệt như lúc thằng bé đột ngột tỉnh dậy khi bị rạch cổ. Cậu hít một hơi thật sâu, để cảm giác ớn lạnh qua đi, để đầu óc làm chủ lại cơ thể, rồi cùng Wufan khiêng cái xác ném xuống hố.

“Tạm biệt, Zitao.” Yixing thì thầm.

Bây giờ, chỉ cần lấp đất lại là xong.

~*~

Wufan là người cầm lái khi cả hai quay trở về. Vẫn chỉ có tiếng động cơ xe rền rĩ, cho đến khi anh nắm lấy tay Yixing.

“Cảm ơn em, Yixing.”

“Em yêu anh.” Cậu thì thầm, tay trở ngược, đan vào những ngón tay anh.

Wufan thở hắt ra một nụ cười trông như kiệt sức, nhưng đầy biết ơn, “Anh cũng yêu em.”

Yixing mỉm cười đáp trả, ngón tay mân mê lớp da trên mu bàn tay anh. Việc duy nhất còn lại, cậu tự nhủ, là đi mua một con dao cắt bánh mới cho buổi trà chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro