Chương 79: Gieo gió gặt bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cảm thấy âm thanh của bản thân đã rất là lớn rồi, nhưng thực ra âm thanh khó phát ra, chỉ nghe thấy khàn khàn và mỏng manh.

    Cô giống như người  lạ nhìn người chồng đã yêu nhau hơn mười năm. Rõ ràng người đàn ông trước mắt rất giống trong trí nhớ của cô, mười mấy năm nay đều là thế giới của cô, nhưng trong chớp mắt, khuôn mặt anh tuấn kia giống như một con quái vật muốn ăn thịt, làm cả người cô run rẩy.

    Hai mắt đẫm lệ , đi qua hồi ức tốt đẹp kia, nước mắt của Đàm Trăn giống như thuỷ tinh được rửa sạch.

    "Nhưng mà , tại sao... ." Đàm Trăn nghe thấy âm thanh của bản thân.

    Tại sao? Tại sao Cố Dĩ Nguy lại phản bội cô ?

    Cô giống như một đứa nhỏ bị ức hiếp, cả người đầy vết thương, cố chấp muốn tìm ra câu trả lời.

    "Trăn Trăn, em nghe anh giải thích! Đây là ngoài ý muốn, anh....."Cố Dĩ Nguy nhanh chóng nói ra, từ trước đến nay, hắn ăn nói khéo léo, bây giờ lại nói năng lộn xộn.

    Hắn không phải là không có nghĩ tới sẽ bị phát hiện, hắn đã từng tìm nhiều lí do để giải thích với cô nếu bị phát hiện, nhưng khi hắn đối diện với cô, đối diện với sự đau khổ và ánh mắt không thể tin được của cô, lại không thể nói ra được một chữ.

    Bị Đàm Trăn dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Cố Dĩ Nguy chợt phát hiện bản thân mình mất đi toàn bộ sức lực ngụy biện.

    Có cái gì giải thích được , hắn là cái loại người gì, đã lừa gạt Đàm Trăn quá lâu, còn muốn tiếp tục lừa gạt nữa sao? Còn có thể tiếp tục lừa gạt sao?

    Ánh mắt lạnh lùng và chán ghét của Đàm Trăn như sắp giết chết hắn, trái tim giống như có một con dao đâm vào, làm đau đớn vô cùng, tứ chi sớm đã cứng đờ.

    Hơn cảm giác đau đớn chính là cảm xúc khủng hoảng.

    Hắn cố gắng tỉnh táo, đi vài bước về phía trước muốn ôm thân thể đang run rẩy của Đàm Trăn.

    "Trăn Trăn, em tin anh, anh rất yêu em, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Anh sẽ không cùng em ấy phát sinh nữa... ."

    Đàm Trăn kháng cự lui về phía sau mấy bước, cố gắng kiềm chế tiếng khóc: "Đừng đụng tôi ! Cút ngay! Cút ngay!"

    Đàm Trăn không phải là người dễ dàng xúc động , nhưng mà giờ khắc này sự phẫn nộ làm sắc mặt cô biến đổi.

   Cô không muốn không khống chế được, không muốn giống như một cái oán phụ ... Nhưng mà vô dụng, giọt nước mắt trượt xuống trên khuôn mặt cô, bắn ra sự lạnh lùng.

    Đàm Trăn chết lặng nhìn về phía thiếu nữ ở một bên . Đồng Tiêu Tiêu nhanh chóng nhặt quần áo lên che khuất bản thân , ánh mắt buông xuống không nói một lời. Nhưng mà chiếc váy ngắn ngủi không giấu được dấu vết hoan ái , trên làn da trắng trẻo càng chói mắt hơn.

    Đối diện với khuôn mặt đầy nước mắt của Đàm Trăn , Đồng Tiêu Tiêu run rẩy: "Cô Đàm...."

    Đàm Trăn không quan tâm cô , chỉ nở nụ cười về hướng Cố Dĩ Nguy, so với khóc còn khó coi hơn.

    "Cố Dĩ Nguy, anh làm tôi ghê tởm."

    Rốt cuộc cô khống chế không được , dùng hết sức lực xoay người đi ra, rời khỏi địa ngục dân gian làm cho người ta khó thở.

    Cố Dĩ Nguy không chút suy nghĩ liền muốn đuổi theo, đi ngang qua gương mới phát hiện quần áo không chỉnh tề , thật sự không nên gặp người... Mà bây giờ, bên ngoài lại rất nhiều người.

    Hôm nay vốn nên là ngày triển lãm tranh thành công của Đàm Trăn . Hắn biết cô vì ngày này đã cố gắng bao nhiêu, hắn cũng hỗ trợ hết sức, nhưng mà tại sao......Tại sao lại là hôm nay.

    Hắn nhanh chóng sửa soạn lại quần áo, khủng hoảng cực độ vọt tới, hoàn toàn làm tan vỡ lí trí của hắn.

    Lúc này , Đồng Tiêu Tiêu mặc xong quần áo đi ra, hờ hững nhìn về người đàn ông trong gương giống như con chó điên.

    "Là em? !" Cố Dĩ Nguy lạnh lùng nhìn cô, bắt đầu sủa loạn.

    Đồng Tiêu Tiêu cười, giơ tay chỉnh lại tóc mái.

    "Sao lại là em, em còn chơi chưa đã đâu."

    "Tất cả mọi chuyện không phải là do anh tạo ra à?"

    Không phải là anh sao.

    Cố Dĩ Nguy cứng đờ , tay run rẩy kịch liệt.

    Đúng vậy, tuy rằng không ít phụ nữ yêu thương nhung nhớ hắn , nhưng hắn Cố Dĩ Nguy có từ chối sao? Lúc ân ái với những người phụ nữ đó, hắn có nhớ tới Đàm Trăn ở nhà sao?.

    Hắn cảm thấy chỉ cần cẩn thận thì sẽ không bị phát hiện, cho dù bị phát hiện còn có thể biện ra các loại lý do để tiếp tục lừa gạt , nhưng mà ánh mắt hôm nay của Đàm Trăn nói cho hắn.

    Không thể nào, Đàm Trăn tuyệt đối không có khả năng tha thứ, không thể tiếp nhận.

    Mà xét đến cùng, bất quá là do hắn Cố Dĩ Nguy, gieo gió gặt bão .

    ———————

    Đàm Trăn chạy được một khoảng cách, cô cũng không biết nên đi nơi nào, toàn bộ thế giới đối với cô mà nói chỉ đều là màu xám trắng mơ hồ.

    Đi đến hành lang, cô dựa vào tường, cuối cùng khống chế không được mà gào khóc lên.

    Toàn bộ chuyện này xảy ra quá bất ngờ, cô vừa đau khổ vừa khiếp sợ. Cô thở hổn hển, sợ hãi chỉ trong chớp mắt cô liền ngạt thở mà chết.

    Hai mắt đẫm lệ , cô cười nhạo bản thân, cô là người vợ đầu tiên đi bắt gian mà khóc đến chết sao?

    Đàm Trăn ngồi trên mặt đất, gục đầu, khóc nức nở.

    Cô nhớ lại hình ảnh lúc nãy, rốt cuộc Cố Dĩ Nguy và Đồng Tiêu Tiêu ở bên nhau lúc nào, tại sao cô không cảm giác được.

    Buổi hôn lễ hôm đó ... Lần trước Đồng Tiêu Tiêu đến nhà mình, lúc nãy bọn họ im lặng ngồi đối diện nhau....

    Nghi ngờ có nhiều lắm, có thể tất cả đều không quan trọng.

    Cô chỉ biết , cô đã không có người yêu, cũng không có nhà.

    Đàm Trăn lau nước mắt, tay cô đều là nước mắt.

     Cô nghĩ, cô đã không còn là trẻ con , không thể lại khóc để giải quyết vấn đề.

    Chuyện của Cố Dĩ Nguy còn phải làm rõ ràng, còn có đối mặt hắn như thế nào , là ly hôn vẫn là... .

    Tâm cô đau như bị dao cắt.

    Tình cảm hơn mười năm , hắn giống như một cái cây to che chở cho cô, lúc này nếu nhổ nó đi thì đau đớn không khác gì cắt đứt xương của cơ thể.

    Lúc tâm trạng cô đang loạn, cô nghe được tiếng bước chân dồn dập.

     Cô quá quen thuộc, là Cố Dĩ Nguy.

    Đàm Trăn hoảng loạn đứng lên, nghĩ cũng không thèm nghĩ , liền xoay người bỏ chạy.

    Cô biết chính mình không đủ dũng khí đối mặt, nhưng cô sợ nếu nhìn hắn, cô sẽ nhịn không được mà giết hắn.

    Mà hắn, chính là một con dao, tự tay bóp chết sự ngây thơ và tình yêu của Đàm Trăn.

    Chạy đến chỗ quẹo , bỗng nhiên cô đập vào lồng ngực rắn chắc.

    Đàm Trăn theo bản năng tưởng rằng là Cố Dĩ Nguy, lập tức liền liều mạng đấm đá, cho đến khi bị một đôi tay bắt được cổ tay của cô.

    Là Kiều Ứng Thành.

   Anh bình tĩnh nhìn Đàm Trăn , cầm cổ tay của cô, âm thanh trong sáng mà dễ nghe.

    "Theo anh."

    Sao cũng được . Đàm Trăn nghĩ, cho dù Kiều Ứng Thành là kẻ buôn người cũng được , hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi thế giới có Cố Dĩ Nguy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro