Lưu luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau thức dạy trong trạng thái cực kì mệt mỏi. 2 mắt nặng trĩu, ước gì có thể đc ngủ đến tận 10h. Nhưng 2 thằng nhóc thức dạy làm cô phải dạy theo cho chúng nó ăn sáng.. Đt đêm qua sạc chẳng vào tí pin nào, sáng sờ vào thì sập nguồn từ bao h.. Sạc pin rồi vất ở nhà đi ăn sáng. Chẳng mấy khi về nhà, mấy mẹ con bà cháu đi lượn đến trưa mới về. Về đến nhà thì thấy 5 cuộc gọi nhỡ.. 5 tin nhắn fb..

– Em dậy chưa?
– Vẫn chưa dậy sao? Anh dậy từ 7h đi có việc. Lái xe mà cay xè mắt đây.
– Hic, giờ này vẫn chưa dậy? Hay ko trả lời anh nữa vậy???
– 1 tn nhắn thoại...

Cứ tưởng anh nói gì với cô. Ấn nút nghe thì thấy nhạc í éo...
"Em ơi nhớ nhé.. Hãy cố khơi lên trong ta từng ngày qua bao đăm đuối.. Hãy cứ như ta đang yêu như duyên tình còn yên vui.."
– Anh đang nghe... Thấy nhớ em quá!

Cô mỉm cười.. Lâu rồi mới thấy lòng nhẹ nhõm đến thế.. Tự dưng muốn gạt bỏ mọi thứ sang bên, để đc yêu theo đúng cảm xúc thật trái tim mình..
– Em đây!
– Em dạy lâu chưa?
– Em mới thôi (nói dối để đỡ giải thik nhiều.. Hihi)
– Có mệt ko?
– Có chứ. Lần sau ko bao h nói chuyện với anh kiểu đấy nữa...
– Hic, anh sợ là ko có cơ hội để được nc nthe thôi.
– Thì đúng rồi. Thế nên em mới nói. Haha..
– Nghe bài hát anh gửi chưa?
– Em ko nghe đc. Hay tại em dùng ip5 ko tích hợp với ip6 của anh nhỉ? (Giọng mỉa mai)
– Thật á! Thôi được, đợi ip7 ra anh sẽ mua mỗi người 1 cái..
– Em ko cần những thứ đó...

tuan-trang-mat-ngot-ngao-cua-chong-va-ban-than-khien-toi-chet-dung1

Trước yêu nhau, anh chiều cô lắm. Nhớ hôm anh ra Bắc và đưa cô đi học. Hôm ấy trời khá lạnh, thế mà cô vẫn chỉ đi đôi dép. Đôi dép cao su ai nhìn cũng tưởng bẩn bẩn, ấy thế mà cô mua của Hãng Rebook những 770k liền. Hồi ấy tiền to lắm . Hôm ấy cô lười tìm giầy, đi tạm dép cho nhanh, vấn đề là cô chẳng thấy lạnh. Nhìn người yêu trên thì ấm, chân thì chẳng đi giày. Anh phi luôn vào cửa hàng comverse mua cho cô 2 đôi. Cô thì ko muốn lấy, nhưng tự nhìn lại mình công nhận bô nhếch thật. Nên quay ra bảo anh :"Là em đi tạm thôi chứ em k cần đâu đấy nhé" . Lúc nào cô cũng sĩ diện, cô ghét nhất cái kiểu "yêu vì tiền".

Rồi có những khi thấy ai đeo túi nào đẹp. Anh lại hỏi địa chỉ rồi mua cho cô. Mua rồi thấy cái khác đẹp hơn anh lại bảo "Em dùng tạm cái cũ đi, a đang đặt cho em cái khác đẹp hơn nữa rồi. Lại đúng màu đỏ em thik nữa nhé". Những lúc ấy cô thường từ chối, từ chối ko được thì cô quay sang bảo
– Có người yêu giản dị quá anh xấu hổ hay sao?
– Không, chỉ là cứ gì đẹp nhất là muốn dành cho em thôi.
Đúng là dẻo mỏ. Nhưng mà vẫn thấy thik ^^.

Lắm khi nghĩ lại, chuyện tình của mình còn đẹp hơn trong phim. Dạo này dân tình rộ lên "Hậu duệ mặt trời" nhưng nếu để viết tình yêu của mình lên thành truyện, có khi anh đúng chất là 1 soái ca. Haha.. Nghĩ đến đây thấy cũng buồn cười, vậy mà trc đây lại dứt khoát bỏ anh như thế. Cũng chỉ vì anh chẳng làm nhà nước, cũng chỉ vì nhà anh người Bắc kẻ Nam, cũng chỉ vì bố mẹ kì vọng vào cô quá nhiều.. Nên cô đã nghe theo ý nguyện của bố mẹ. Thôi thì cũng là duyên số..

Cũng đã hơn 1 tháng kể từ ngày cô và anh nói chuyện hàng ngày. Chồng cô ko biết có nghi ngờ gì ko nhưg anh dường như chẳng bao giờ quan tâm cô làm gì.. Anh ko hẳn lạnh nhạt nhưng cũng ko mặn nồng. Cuộc sống cứ đều đều và vợ chồng ít chia sẻ. Ngày đi làm tối về với con được dăm ba câu thì đi ngủ.. Thời gian cãi nhau cũng chẳng có sóng gió có vẻ ít đi nhiều.. Cô thì đôi lúc vẫn nghĩ về nhiều thứ. Cô biết rằng dù gì cũng sẽ có lúc phải dừng lại.. Cô k thể tiếp tục giấu diếm như thế này..

Dạo này cô và C nhắn tin ít hơn. Có vẻ công việc anh đang bận rộn.. Nhưng vẫn đều đặn với những câu hỏi "em ăn cơm chưa? Em sắp đi ngủ chưa? Và cũng chưa ngày nào ko chúc cô ngủ ngon. Lắm khi cô thấy cũng chán, cảm giác cách xa hàng nghìn km, ko biết anh đang làm gì, ko biết anh đang nghĩ gì.. Có những lúc cô buồn rồi tự rơi nước mắt.. Cô nhớ anh đến điên đảo khi hàng giờ ko còn nói chuyện với anh liên tục như trc nữa...
– Anh bận quá. Giờ mới được ăn trưa. Em đang làm gì vậy? (Tn fb)
– Em đang chờ xem anh bận tới mức nào..
– Hi, tới mức giờ mới được ăn đây.
– Vậy thôi. Anh ăn đi.
– Sao vậy? Em có nhớ anh ko?
– Em sắp quên luôn anh là ai rồi.
– ( mặt buồn) Anh thì nhớ em đến mức rảnh cái nt cho em luôn rồi mới đi ăn đấy.

Hôm nay đưa con đi mua đồ chơi thế nào lại nghĩ mua cho con anh 1 bộ quần áo. Ko vì gì cả, nhưng sao chưa bao giờ cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến vợ và con của anh. Lắm khi cô chỉ sợ, vì mình mà anh ko đủ trách nhiệm với vợ con. Anh thì cứ trách cô khéo nghĩ, nhưng đúng là như vậy thật. Chỉ cần vợ anh đăng 1 status nào suy tư lên fb, cô lại nghĩ là lỗi tại mình.. Hôm nay trên đường đi làm về.. Tự dưng bao nhiêu suy tư cứ đến trong đầu. Nhìn các cặp đôi đi trên đường, ko biết là yêu nhau hay họ là vợ chồng.. Cô thấy chạnh lòng quá! Họ đang hạnh phúc, hạnh phúc 1 cách đàng hoàng. Còn cô thì sao??? Cái hạnh phúc cô đang có từ một thứ gọi là "ngoại tình". Cô ko muốn dùng từ ngoại tình, vì đến chính cả anh cũng ko côg nhận điều đó. Anh nói rằng với cô là Tình yêu, là người duy nhất mà anh yêu thật lòng.. Anh ko bao giờ nghĩ cô là "bồ".. Ngay cả khi bạn bè của anh thấy anh suốt ngày ôm đt nhắn tin và trêu rằng "Thằng này có bồ" thì anh cũng thẳng thừng 1 câu : "Không bao giờ là Bồ, mà là người yêu tao đấy".. Cô ko cảm thấy vinh hạnh khi biết điều đó, cô vẫn dặn anh đừng nói với ai kể cả thân đến mấy. Nhưng anh thì khăng khăng rằng "Lúc nào anh cũng muốn công khai mọi chuyện. Anh chả ngại điều gì"..

Nói thì nói vậy. Nhưng cô biết anh vẫn phải giấu vợ mình. Cũng như cô đang từng ngày giấu chồng mình, mặc dù chồng cô chẳng buồn quan tâm một ngày cô đã trải qua những chuyện gì.. Đã bao lần cô định nt, bảo rằng mình hãy dừng lại. Nhưng đầu thì nghĩ, tay chẳng làm được.. Thì liệu chính cô có dứt khoát được ko? Đêm ấy nằm suy nghĩ trong tình trạng đeo tai nghe nghe nhạc, 2 thằng nhóc thì gối đầu tay 2 bên. Nhìn chúng mà cô muốn nói.. "Hai thiên thần của Mẹ ơi, rồi sau này các con sẽ ra sao nếu Mẹ vẫn tiếp tục sai trái thế này. Rồi cũng đến lúc con vào lớp 1, rồi cũng đến lúc con học cấp 2 và rồi đến lúc con lập gia đình... Mẹ đâu có thể ngu ngốc đánh đổi tương lai của con vì việc Mẹ đang làm chứ?"

Lời bài hát da diết bên tai, sao lại có thể đúng tâm trạng thế này..
"Đời còn lắm mệt nhoài.. Sao vẫn ngu ngơ yêu một ai...Dù ngần ấy xa xôi từ khi em buông tay anh ko lời biệt ly.." Lẩm nhẩm hát theo....Sao.... Trái tim em nặng nề quá anh ơi!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro