30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạch Gia Tín đến vào lúc chạng vạng, Nhạc Phong khôi nói mình ở đâu, nói đại khái phương hướng tới ngôi nhà cũ ngoài thành, bảo anh ta tới đó chờ trước.
Anh cũng cẩn thận phân phó Quý Đường Đường, bảo cô mang theo điện thoại của Mao ca, đến đó cô sẽ không xuất hiện ngay, đợi anh nói chuyện với Thạch Gia Tín trước, xác nhận là an toàn sẽ nhắn tin bảo cô tới.
Trực giác của Quý Đường Đường cho biết Thạch Gia Tín sẽ không có vấn đề gì, cười anh chuyện bé xé ra to, Nhạc Phong trừng mắt nhìn cô: “Ông đây trải qua trăm cay ngàn đắng, giống như đã phải đánh quái thăng cấp, thật vất vả mới tới được thời điểm kết hôn sinh con, một chân đã bước vào cửa càng không thể thiếu cảnh giác, cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau cũng không thể để thằng nhãi này làm hỏng được.”
Quý Đường Đường cười khanh khách, đẩy Nhạc Phong đi ra ngoài: “Được rồi được rồi, đi thôi đi thôi.”
Ra tới cửa quán trọ, có chuyển phát nhanh của taobao đưa tới, một cái thùng cao tới nửa người. Mao ca ký nhận, Thần Côn vây quanh vui sướng ngó trái ngó phải, Quý Đường Đường thuận miệng hỏi: “Mua gì thế anh?”
Chắc là đồ dùng cho quán trọ, Quý Đường Đường vốn cũng không thấy hiếu kỳ gì, nhưng kỳ là kỳ ở phản ứng của Thần Côn.
Anh ấy kêu lên một tiếng, thất sắc như gặp kẻ địch, sau đó cả người chồm lên thùng hàng, hai tay hai đùi bám chặt vào bốn góc thùng có chết cũng không buông, nói: “Không có gì!”
Tổ cha anh, anh phản ứng thế này mà kêu không có gì? Mao ca ký nhận đơn mà tay run lẩy bẩy.
Quá sỉ nhục chỉ số thông minh của người khác rồi, Quý Đường Đường càng ngoan đứng lại: “Anh xuống cho em, để em xem.”
Thần Côn sống chết không bỏ, cả tay cả chân càng quắp chặt lại: “Thật sự không có gì.”
Nhạc Phong vỗ trán thở dài, Quý Đường Đường cũng tàn nhẫn, đi tới tóm lấy cái thùng xê đi xê lại trên mặt đất, Thần Côn như bị dính vào cái thùng, thân mình đi cũng rung theo, nói có chết cũng không xuống.
Quý Đường Đường mắng anh: “Đồ không có lương tâm, còn không biết xấu hổ nói người ta là bạn tốt. Mọi bí mật lớn em đều nói cho anh, vậy mà anh mua đồ cũng không cho em xem!”
Bí mật lớn gì?
Nhạc Phong buồn bực hồi lâu mới nhớ ra bí mật cô nói chính là “thân phận Lạp Mỗ giả, cô chính xác là Quý Đường Đường”, cảm giác da mặt Quý Đường Đường thật quá dầy, dầy hơn cả đế giày.
Nghĩa khí huynh đệ đối với Thần Côn mà nói chính là tuyệt chiêu, anh thật sự không tiếp được, vẻ mặt đưa đám nói: “Em đừng kéo nữa, anh nói cho em là được chứ gì?”
Quý Đường Đường thu tay, cười tủm tỉm: “Nói đi.”
Thần Côn vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên, Nhạc Phong đứng sau Quý Đường Đường trợn mắt nhìn, trong ánh mắt có thể thấy hàng trăm ngàn con dao như đang phi tới. Lại nhìn Mao ca, Mao ca ho khan, lấy hóa đơn chuyển phát nhanh che mặt lại nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói: Anh dám nói!
Quý Đường Đường lại thúc giục anh: “Nói đi.”
Thần Côn gục đầu xuống: “Anh mua… nội y cosplay… đây là đơn hàng từ thế giới nội y.”
Nhạc Phong nhẹ nhàng thở ra, Mao ca đang đứng sừng sững có chút lảo đảo.
“Anh mặc nội y sexy?” Quý Đường Đường lộ vẻ không thể tin được: Anh, một người đàn ông cả ngày quần áo rách rưới kéo theo bao tải đi vào núi sâu rừng già, không mặc nội y mới là bình thường, vậy mà anh còn mặc nội y sexy?
“Anh cho em là đứa khờ à?” Cô nhìn thùng hàng rồi lại nhìn Thần Công, “Anh muốn mặc đầy thùng nội y sexy?”
Bất cứ giá nào, có phải tự lấy dao chém chính mình cũng không thể để lộ.
“Còn có một búp bê bơm hơi.”
Quý Đường Đường sửng sốt chừng năm giây, sau khi phản ứng kêu “Á” một tiếng, rồi lùi lại hai bước như ghét bỏ. Nhạc Phong nhanh tới đỡ lấy cô kéo ra ngoài: “Nha đầu thối sao cứ so đo với người ta, ai mà không có điều bí mật. Đi thôi.”
Ra khỏi cửa, nhân lúc Quý Đường Đường không chú ý, Nhạc Phong giơ ngón tay cái lên tán thưởng Thần Côn.
Thân Côn kiêu ngạo đầy thư thái, bò khỏi chiếc thùng hàng, nghĩ nghĩ rồi hỏi Mao ca: “Búp bê bơm hơi là cái gì thế?”
Mao ca trợn mắt nhìn anh như nhìn thấy quỷ: “Anh không biết?”
“Có một lần thấy một cô gái cầm chổi đuổi đánh một anh chàng nửa con phố, người xung quanh nói là anh ta mua búp bê bơm hơi. Cái giọng điệu cùng ánh mắt đó, đặc biệt là nữ, nhắc tới như muốn phun nước miếng…” Thần Côn kết luận, “Anh đoán cũng không phải thứ gì tốt.”
Mao ca lệ rơi đầy mặt, lòng thầm nói anh thật sự nên tìm một cơ vợ, nói mua búp bê bơm hơi với Đường Đường mà không thấy mất mặt sao.
---
Quý Đường Đường đợi ở một nơi cách xa thật lâu, sắc trời từ hơi ám đến khi tối hẳn. Từ nơi ẩn núp nhìn dãy nhà cũ, trời tối đen, mắt dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy được cỏ dại xù xì trên máy nhà đang bay phấp phới theo gió.
Vì để xây dựng cái gọi là Du lịch thắng địa tinh phẩm, Cổ thành đã dần dần quy hoạch mở rộng ra ngoài. Một ngày nào đó, dãy nhà cũ này cũng sẽ bị máy ủi san bằng, xây lên những tòa nhà mới, rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, ánh mặt trời chiếu chói mắt, sẽ không có ai biết nơi đây từng xảy ra chuyện gì.
Mọi chuyện đều sẽ qua đi, đây là cách mà thế giới vẫn vận hành.
Điện thoại vang lên, tin nhắn của Nhạc Phong đến.
“Đường Đường, em tới đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro