Phiên ngoại 1. Một ngày nào đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Chiết nhíu mày rồi ngẩng đầu nhìn Lục Phong. Cậu thấy không cao hứng lắm, đôi mắt hơi phiếm hồng, cũng bất mãn với cách nói chuyện của Lục Phong. Cậu bắt lấy cái tay đang dùng thủ đoạn của Lục Phong, dùng sức đẩy nó ra ngoài.

Nhưng sức lực này làm sao có thể so sánh với sức mạnh của anh, An Chiết căn bản không phải đối thủ, cậu thử vài lần, dứt khoái đem ngón tay biến thành các sợi nấm quấn lấy cánh tay Lục Phong, nhưng những sợi nấm của cậu so với hình thái của người thực sự là vô cùng mong manh, dường như chỉ thoáng dùng một chút sức lực cũng có thể làm đứt.

"Đừng quấn". Giọng Lục Phong trầm thấp vang lên bên tai cậu.

An Chiết quyết định không để ý tới anh nữa.

Lục Phong nhẹ giọng cười, như có như không đem ngón tay nhẹ nhàng chạm vào các sợi nấm, đem chúng dần dần tách ra, lần nữa đem bàn tay áp lên chiếc bụng non mềm trắng ngần của cậu.

"Còn ư?". Anh hỏi

"Đã không còn nữa rồi". Ngữ khí của An Chiết có chút buồn bực.

Cậu đã bị người này lấy đi bào tử một lần rồi, không thể bị lấy đi lần thứ hai được, huống chi hiện tại cậu thực sự chẳng có đâu mà thêm được một cái bào tử mới nữa.

Kỳ lạ chính là, rõ ràng cậu đã mất đi bào tử của mình nhưng trong cơ thể lại chẳng có bào tử mới xuất hiện, cảm giác chính là thiếu thiếu. Thân thể bị mất bào tử vĩnh viễn không có cách nào lấp đầy lỗ trống ấy được, tinh thần cứ thỉnh thoảng lại nghĩ đến nó, không biết giờ bào tử đang ở nơi đâu? Giống như ngủ một giấc thật lâu rồi tỉnh lại, cậu từ hoàn chỉnh rồi lại không còn hoàn chỉnh nữa.

An Chiết cúi đầu nhìn những sợi nấm của mình, trắng tinh, mềm mại, linh hoạt, rõ ràng là hệ sợi. Cậu hơi giật mình, vươn tay cái đến bụng chạm vào chúng nó, sau đó lại bị tay của Lục Phong phủ lên rồi nắm lấy. Cậu không tự chủ được mà nhớ đến khoảng thời gian tại viện nghiên cứu, cậu đem mình nhốt ở căn phòng không người, thật cẩn thận đem toàn bộ cơ thể biến lại thành các sợi nấm, làn da của con người sau khi bị biến đổi lộ ra chính là một đoàn dây đen không rõ hình thể, sợi nấm ngày càng bị héo rút, dần hóa thành chất lỏng, trên sàn nhà hoặc một nơi khô cạn nào đó, đây chính là phương thức mà nấm dần đi đến cái chết. Mỗi khi đến lúc ấy, cậu sẽ như bị điện giật mà biến trở lại hình dạng con người, nhìn về phía cửa sổ và bầu trời đem vô tận, nhìn về sinh mệnh của mình trong đêm tối, mỗi một sinh vật khi phải đối diện với cái chết sẽ cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi.

Những việc này, Lục Phong cũng không biết.

Không biết vì sao hốc mắt cậu dần đỏ lên, nhớ tới lúc đó, thực sự sợ hãi cùng tuyệt vọng, cậu ngẩng đầu lần nữa nhìn Lục Phong, trong lòng so với khi nãy càng thêm ủy khuất mãnh liệt hơn nữa.

Lục Phong đương nhiên nhìn thấy biểu tình của cậu lúc này.

"Khóc thật à?" Thượng tá nắm lấy bả vai cậu hướng về phía mình, chạm nhẹ vào khóe mắt cậu "Làm sao vậy?".

An Chiết lắc đầu, nói: "dù sao cũng sẽ không cho anh đâu".

Nói xong cậu nhích ra khỏi cơ thể của Lục Phong, lại bị anh dùng phương pháp khác giữ lại, hai người đều ngã lên trên mặt cỏ. Cậu liền bị Lục Phong đè xuống.

Vực Sâu năm nay phá lệ nên mùa xuân đến khá sớm, thảm cỏ xanh non mềm mại. An Chiết nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, một chiếc nấm trắng tinh vừa mới đạp đất đang dần nhú lên, vẫn chưa hoàn toàn lộ ra, thế nhưng không qua bao lâu nữa, ngàn vạn bào tử nấm sẽ phát triển mà mọc ra thật nhiều.

Những cây nấm khác đều có rất nhiều bào tử, mà cậu thì chỉ có duy nhất một cái, bây giờ còn chẳng có, cậu cắn cắn bờ môi của mình.

Đúng lúc này, cậu nghe Lục Phong nói:

"Không sợ?"

Thấy cậu im lặng, Lục Phong nói tiếp: "Em không cần bào tử?"

An Chiết: "Bào tử của em ở đâu?"

"Em muốn biết ư?"

"Muốn biết lắm"

Lục Phong đưa tay nắm lấy một sợi nấm của cậu

" Các cây nấm khác đều có rất nhiều bào tử". Anh hỏi "Vì sao em lại chỉ có duy nhất một cái?"

An Chiết: "em hông biết."

Lục Phong: "Khi nào em biết chính xác bản thân mình là một cây nấm?"

An Chiết nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "thật lâu trước đây."

"Hoàn cảnh thế nào?"

"Lúc trời mưa."

"Còn ở đâu nữa."

"Em cắt đứt nó, nhưng thực sự là còn chưa muốn chết."

"Có đau không?''

An Chiết lắc đầu.

Lục Phong nói: "Còn có chuyện gì khác sao?"

An Chiết nhớ tới một sự kiện: "Trời mưa."

Lục Phong tựa hồ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi: "Em có thể dung hợp với rất nhiều sinh vật, có thể phân rõ ràng được nhiều ít sao? Bất luận là chủ động hay là bị động?

An Chiết lắc đầu, kỳ thật khi tiếp xúc với các sinh vật, cậu cũng không biết rõ mình có thể đạt được gen của tụi nó hay không nữa. Chỉ duy nhất một lần, cậu hoàn toàn hấp thu máu trên người An Trạch, sở hữu được tiềm thức của anh và biến thành năng lực của nhân loại.

Lục Phong liền nói: "Từng gặp qua rắn chưa?"

An Chiết gật đầu, cậu đương nhiên đã từng gặp qua rắn rồi.

"Rắn sẽ lột da, trút bỏ hoàn toàn lớp da cũ, giống loài bò sát là như vậy." Lục Phong nói: "Có rất nhiều loài sinh vật sẽ như vậy."

An Chiết trong nhất thời không hiểu Lục Phong đang có ý gì, cậu chỉ có thể chăm chú lắng nghe.

"Bất quá tiến sĩ Polly nói sự sống của em so với cũ có rất nhiều điểm khác biệt, đơn tế bào trên người còn có một loại tính chất rất đặc biệt," Lục Phong nhàn nhạt nói "vào lúc gặp hoàn cảnh nguy hiểm, nó sẽ dừng sinh trưởng, bộ phận thân thể quan trọng hình thành bào tử ngủ say, đến lúc hoàn cảnh thích hợp lại một lần nữa mà sống lại."

An Triết hơi nhăn mày, cậu giống như sáng tỏ Lục Phong đang nói cái gì, lại giống như không có cách nào để biểu đạt một cách chuẩn xác ra được.

"Hơn nữa, em là vi sinh vật, tuy rằng không cùng giống loài so với nó, nhưng đều là kết cấu sinh vật đơn giản."

An Chiết cảm thấy lời nói của Lục Phong nói ra không có gì là hay ho cả, lại đem người này lần nữa đẩy ra.

Lục Phong không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cậu, trong mắt hiện lên một nét ý cười, nói: "Em còn không nhớ?"

An Chiết nhìn sợi nấm của chính mình, nhỏ giọng nói: "Ý anh là, em .....bản thân em chính là bào tử tự trưởng thành ra sao?"

Kỳ lạ chính là, nói ra những lời này, cậu cũng không cảm thấy chuyện đó ngoài ý muốn, dường như đây chỉ là một sự tình rất chi là bình thường.

Cậu đâm ra xuất thần, tràn đầy suy nghĩ.

"Tiến sĩ Polly nói, khi em thoát ra khỏi trạng thái cơ bản của nấm, cũng có được tính chất mới, hoặc là cùng với nó đoan giản là sinh ra tính chất dung hợp sinh vật, đạt được hình thức sinh vật mới. Bào tử cùng một loại với bào sợi cùng nhau tồn tại, trở thành thế hệ sau trong sinh mệnh của em. Cho nên em mới xem nó so với bản thân còn quan trọng hơn, bởi chính xác nó là sinh mệnh thật sự của em. Có lẽ thông qua phương thức tồn tại như vậy, em đã đạt được sự sống vĩnh hằng." Lục Phong nói.

An Chiết hơi mở to đôi mắt.

"Còn có", Lục Phong nói, "Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Polly, anh đã rất khổ sở. Khi đó bào tử chủ động rơi xuống trên người Polly, anh tưởng chỉ có em mới nhận thức được ông ấy."

An Chiết gật gật đầu, những chuyện bi thương của tiến sĩ Polly cậu xác thực có ấn tượng mơ hồ, cùng với đó có rất nhiều lần tới gần Lục Phong trong ký ức, chỉ là khi đó cậu cũng không biết chính xác mình đang làm cái gì.

Cậu cảm nhận được thân thể mình đang dần hoàn chỉnh.

"Thật xin lỗi." Cậu rầu rĩ nói với Lục Phong.

Nếu mọi chuyện chính xác như những gì anh nói, cậu thực sự đã trách oan Lục Phong, cậu đã nghĩ sai về anh. Mà Lục Phong thật sự đã không làm sai nguyện vọng của cậu, đem bào tử nuôi lớn.

"Không có gì," Lục Phong cúi đầu xuống gần cậu, cặp mắt xanh lục xưa nay đạm mạc vô cảm dường nhưu kích động thành một ngọn sóng, anh đè thấp thanh âm, nói "........ Em đang sống."

Là, cậu đang sống.

Cậu còn sống.

Cực quang chiếu rọi thảo nguyên xanh biếc, gió nhẹ nhàng rung động từng làn cỏ non, giống như một giấc mơ vậy.

An Chiếc nhẹ nhàng nhàng nắm lấy tay áo của Lục Phong.

Lúc này, cậu nhớ lại một chuyện trước kia, cậu đã ghim chuyện này rất lâu rồi. Ngày đó, khi cậu đứng trước cửa phòng thí nghiệm, nhìn thấy được bào tử của mình, cứ ngỡ rằng bé con sẽ lao ngay lại vòng tay của cậu, nào ngờ nó chỉ một mực hướng theo Lục Phong.

Lục Phong nhẹ giọng nói: "Là khi đó em nghĩ đến việc bên anh."

An Chiết hơi rũ đôi mắt xuống.

"Em không biết nữa." Cậu nói: "Khi đó ...."

Lúc đó, cậu và Lục Phong cũng không thể tính là có mối quan hệ quá tốt đi.

Tới đây, cậu lại nghĩ, hiện tại, cậu cùng Lục Phong có thể nói là quan hệ tốt hay sao?

Cậu nắm lấy ngón tay Lục Phong dần dần xiết chặt, suy nghĩ của cậu như mây như khói thoáng qua, cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Phong liền tan biến hết thảy.

Hiện tại là ngày 14 tháng 2, ngày này bốn năm trước đây, cậu cùng Lục Phong lần đầu gặp mặt tại cánh đồng bát ngát kia.

Sau đó, bọn họ lại ở chung một khoảng thời gian ngắn ngủi. Tiếp nữa, cậu lại liền một mạch ngủ say tận ba năm, Lục Phong cũng chăm sóc bào tử hết ba năm này.

Bọn họ dường như không có quá nhiều thời gian cho nhau, cũng không cùng nhau trải qua thật nhiều chuyện, cùng so sánh với những người khác, thực sự không tính là gì.

Nhưng mà, đối với một dị chủng và một thẩm phán mà nói, không thể nào đem so sánh đối phương được với bất kỳ một ai.

Cậu liền như vậy trầm mặc đối diện cùng Lục Phong.

Thật một lúc lâu sau, cậu nghe thấy Lục Phong thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Cậu hỏi: "Về điều gì ạ?"

"Nhiều lắm". Thanh âm của Lục Phong nhàn nhạt, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi trên người An Chiết, anh duỗi tay, nhẹ nhàng sờ nhẹ lên mặt cậu, giọng nói hơi khàn: "Ngày phán xét lần đó em đợi anh cả đêm."

An Chiết cười cười, rõ ràng là rất cao hứng, rồi lại có điểm chua xót, thanh âm của cậu cũng hơi khàn khàn, nói: "Em cũng cảm ơn vì anh vẫn luôn buông tha cho em."

Đôi môi mỏng của thượng tá hơi nhếch một cái, cúi đầu liền hôn lên khóe mắt cậu, vừa chạm vào liền tách ra. Ánh mắt của anh phản chiếu hình ảnh của An Chiết, cậu bỗng cảm thấy khuôn mặt của anh thật sự rất ôn nhu.

Mà Lục Phong lại cứ như vậy nhìn sâu vào cậu, An Chiết bị đè lên thảm cỏ, lúc đầu cậu còn cảm thấy ánh mắt này thực sự tràn đầy ôn nhu, sau đó trực giác của cậu lại chậm rãi dâng lên một cảm giác nguy hiểm, như là ánh mắt của một con thú săn nhìn thấy miếng mồi thơm ngon, ngay sau đó thôi nó sẽ nhanh chóng nhào tới.

Lục Phong dần hạ người xuống, hoàn toàn đem cả thân đè lên người cậu, đầu anh chôn chặt ở hõm cổ cậu, lúc này trực giác của cậu đã rung hồi chuông cảnh báo, mà họ lại dán chặt vào nhau như vậy, hoàn toàn không có lấy một khe hở, hô hấp cùng nhịp tim của Lục Phong thật rõ ràng bên tai cậu.

An Chiết chậm rì rì mà duỗi tay ôm lấy bả vai của Lục Phong, dùng tất cả tri thức mình tích lũy được mà phân tích tình huống trước mắt.

Sau đó, cậu nhỏ giọng nói: "Anh là muốn cùng em lên giường sao ạ?"

Liền nghe Lục Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng anh hơi khàn khàn.

Tiếp đó, Lục Phong nói: "Là ai dạy em?"

An Chiết: "ông chủ Shaw nói á."

"Shaw.Scot," Lục Phong đọc ra chính xác tên của ông chủ Shaw, nói: "Hắn còn nói gì nữa không?"

An Chiết nói: "Đều không có sự khác biệt lắm."

Tóm lại ngôn ngữ của Shaw lão bản đều xoay quanh hai cái từ muốn "lên giường" kia.

Lục Phong nói: "Vậy, em nghĩ thế nào về chuyện kia?"

An Chiết cố gắng tự hỏi bản thân mình.

"Kia ...." Cậu nói, "chuyện kia ông chủ Shaw nói thực sự rất thần kỳ."

Hiện tại xem ra, cậu nguyên bản cảm thấy lý do thoái thác của Shaw lão bản không hề có đạo lý, thế nhưng liền bị thẩm phán giả nói trúng mất rồi.

Cậu thật sự đem toàn bộ ý nghĩ của mình nói cho Lục Phong.

Lục Phong đang chôn mặt ở cổ cậu thấp thoáng nở nụ cười, nghe đến là vui sướng.

Cười xong, anh xoay người, cùng nằm song song trên cỏ với cậu, An Chiết quay đầu nhìn anh, thấy người này xác thật là đang thả lỏng, cậu trước giờ chưa từng có hy vọng là thấy được biểu tình này của thẩm phán giả vẫn luôn trong bóng tối.

Lục Phong nói: "Có ai có ý nghĩ muốn lên giường với em không?"

"Hoắc Sâm đi, em theo xe bọn họ vào thời điểm lần đầu đến căn cứ." An Chiết hồi tưởng lại, liền nói: "Còn có Josie, hồi còn ở dưới tầng 3, cũng có một ít lính đánh thuê nữa."

"Là ngươi?" ???? (đoạn này mình không hiểu nổi)

"Em không thích bọn họ."An Chiết nghĩ về ánh mắt của những người đó.

Liền thấy Lục Phong cũng đang nhìn mình, độ cong của đôi lông mày cùng ánh mắt dần giãn ra, là một biểu tình nom thật trong sáng, giống như thời khắc này có thể thổi quét qua cánh đồng này vậy.

An Chiết liền xuất thần, nếu thời gian có thể quay lại, nếu Lục Phong không phải là một thẩm phán giả, nếu anh vô ưu vô lo không phải dã tâm bừng bừng mà nắm trong tay quyền hành cao ngất ấy, có lẽ phong thái bình thường của anh cũng là như thế này.

"Chuyện đó.", Lục Phong liền nói: "Anh và bọn họ không giống nhau đâu."

An Chiết dùng ánh mắt nghi hoặc dò hỏi anh.

Chỉ thấy thượng tá cười cười, rất là đẹp trai, giống như tảng băng lạnh lùng tan chảy thành một dòng nước mùa thu ấm áp vậy.

"Đi thôi." Anh từ trên cỏ đứng dậy, đón cực quang duỗi tay nhìn An Chiết: "Mang em đi tìm An Trạch."

An Triết cũng duỗi tay, được anh kéo lên, theo phía sau.

"Chỗ nào thì không giống nhau?"

"Chỗ nào cũng đều không giống nhau hết."

An Chiết nghi ngờ mà nhìn anh.

"Thật như vậy ạ?". Cậu hỏi.

Lần này thượng tá không có trả lời cậu, anh đi hết đoạn đường, nom thật là vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro