QUẢ CỦA CÂY ĐỘC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa hé sáng, ông Điền đã dậy.

Không khí những ngày cuối hè đầu thu hơi se lạnh. Cả thôn bát đạo hết sức yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe tiếng chó sủa vọng từ xa đến.

Ông Điền mặc thêm áo ngoài, nhẹ tay đóng cổng sân, rồi chắp tay sau lưng bước ra ngoài.

Mặt trời dần ló ra, ông Điền chầm chậm bước đi trên đường làng, thỉnh thoảng mới gặp vài nông dân dậy sớm, bèn dừng lại chào hỏi, trò chuyện vài câu. Rồi ông lại bước đi, nhưng bỗng cảm thấy bụng dưới căng tức, vội rảo bước về khu ruộng của nhà mình.

Cái thứ việc "nặng nề" này, nên làm trên đồng ruộng nhà mình, là điều tổ tiên đã dặn dò,ông Điền k thể quên.

Ông bước đi rõ nhanh. Lúc đi ngang qua nhà ông Đống ở phía đông thôn, ông đã giơ sẵn tay để tiện chào, nhưng nhìn vào chỉ thấy căn nhà trống vắng. Không thấy Hồ Nguyệt Nga vẫn thường dậy đúng giờ quét sân như mọi ngày. Ông Điền vừa lẩm bẩm vừa cắm cúi rảo bước, nhưng chỉ đi vài bước đã lập tức đứng lại.

Có thứ gì đó đập vào mắt ông, rất ấn tượng.

Ông xoay người sang, tay bám vào hàng rào và thò đầu nhòm vào sân. Mới thoáng nhìn, ông đã trợn tròn mắt. Rồi ông dụi mắt lần nữa, như k thể tin được ở đôi mắt già nua của mình.

Ông nghĩ ngợi mấy giây rồi thận trọng bước lại gần cổng ngoài, đưa tay lên đẩy khẽ.

Cổng "kẹt" một tiếng và mở ra ngay.

Họ k khóa, ông Điền cau mày rõ chặt. Ông nhìn sang 2 bên, chỉnh trang lại quần áo rồi từ từ bước vào ngôi nhà ngói trong sân.

Chỉ mười mấy bước chân, ông vừa đi vừa chăm chú nhìn vào 2 cánh cửa sắt của ngôi nhà đang đóng im ỉm, vì chỗ tay nắm cửa đang có 1 cây gậy gỗ đặt ngang.

Ông bước gần cửa sắt, định thò tay nhấc gậy ra, nhưng nghĩ đến điều gì đó bèn rụt tay lại. Ông bắt đầu thở gấp, rồi quay người về phía ô cửa sổ.

Bỗng ông có cảm giác cổ họng mình như bị ai đó bóp chặt, đũng quần ông ướt và nóng.

Năm 1998, tp J.

"Đến lúc này, mọi sự thật đã được làm rõ." – Tôn Phổ chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, nhìn khắp lớp học im phăng phắc. "Chị A nghĩ rằng nếu bà mẹ k sang Anh thì bà sẽ k bị tai nạn giao thông. Nhưng, sở dĩ bà A sang Anh là vì chị A bị mắc bệnh lao cần sang Châu Âu chữa trị. Chị A còn cho rằng, mình mắc bệnh lao là hậu quả của việc mình k nghe lời khuyên của mẹ, thường ăn mặc phong phanh, bị nhiễm lạnh."

Một vài học trò tỏ ra hiểu vấn đề, bắt đầu ghé tai nhau thì thầm to nhỏ. 

"Cho nên, nỗi sợ hãi chị A thể hiện ra ngoài..." – Tôn Phổ giơ tay nhìn đồng hồ - "thực sự xuất phát từ sự áy nấy với bà mẹ"

Chuông hết giờ vang lên vừa đúng lúc.

"Giờ này tuần sau thầy trò lại gặp nhau. Tạm biệt"

Có học trò phì cười, Tôn Phổ hất tay, đám học trò bắt đầu thu dọn cặp sách . Anh ta cúi xuống sắp xếp lại giáo trình, giáo án. Vẫn còn mấy học trò đứng vây quanh bàn, chưa chịu đi.

"thưa thầy, lúc trước thầy nói..." – 1 nữ sinh hỏi nhiệt tình – "Sợ hãi là sự ức chế kìm nén phản ứng đối với tình dục và công kích, e rằng k thể giải thích nổi vụ án về chị A"

Tôn Phổ mỉm cười, cất tài liệu vào cặp, nhìn cô học trò qua gọng kính.

"Cho nên, vụ án này chứng minh 1 điều, những sự kiện gây chấn thương tâm lý k liên quan đến bản năng cũng có thể xuất phát từ phòng vệ tâm lý mà nảy sinh nỗi sợ hãi với 1 vật thể, 1 hoàn cảnh, hoặc 1 hoạt động nào đó"

"Nói vậy tức là..." – cô gái nghi hoặc – "tâm lý học là bộ môn k có quy luật rõ ràng sao?"

"Chính nó k phải là điểm hết sức hấp dẫn của tâm lý học sao? – Tôn Phổ cười hỏi vặn lại.

Cô gái cũng cười. "Thưa thầy, em hiểu rồi. Em sẽ học đến nơi đến chốn"

Tôn Phổ xua tay. "Mau về ăn cơm đi, nếu k món sườn rán sẽ bị người ta tranh mất đấy."


Đám học trò chạy ào đi rất nhanh. Tôn Phổ nhấc máy nt ở thắt lưng ra, vừa liếc nhìn đã lập tức cau mày.

Sự yên tĩnh mọi ngày của thôn Bát Đạo k còn nữa. Khắp thôn đều là bòng cảnh sát qua lại hỏi han tìm hiểu. Mặt trời đã lên cao 3 con sào rồi mà ngoài đồng ruộng chỉ thấp thoáng vài ba người làm việc nông. Gần như toàn bộ thôn dân đều tập trung chú ý ở cổng nhà ông Đổng ở phía đông thôn.

Nơi này đã bị cảnh sát phong tỏa. Khu nhà vốn k rộng, lúc này trưởng thôn và trưởng ban an ninh khu vực đang cùng mấy anh cảnh sát khám nghiệm hiện trường xem xét chung quanh. Họ có thừa nhiệt tình và sự cảm thông, nhưng hơn cả là sự sợ hãi nảy sinh từ trong lòng. 

Đám đông đứng ngoài vành đai rất vô duyên, người phì phèo thuốc lá, người tay chống cuốc xẻng, hoặc lớn tiếng tranh luận hoặc xì xào bàn tán. Có vẻ cảnh tượng trước mắt khiến họ khoái trá hơn kinh ngạc.

Ai cũng cố kiễng chân, nghển cổ nhìn vào ngôi nhà gạch trong sân.

Trong đó đã xảy ra chuyện gì thế?

Tôn Phổ cũng muốn biết.

1 cảnh sát trẻ đi trước, dẫn anh lách qua đám đông thẳng vào nha. Cảnh sát bên trong đều lên tiếng chào Tôn Phổ. Anh ta k thể chào hỏi từng người, chỉ gật đầu đáp lại. 

Vị nam giới mặc thừng phục được cảnh sát vị nể này lại khiến đám đông chú ý.

"Chắc đó là lãnh đạo"

"Xem chừng đã xảy ra chuyện tày đình"

"Xem chừng ít ra cũng là cấp giám đốc"

Triệu Vĩnh Quý đứng giữa nhà, nhìn đi nhìn lại cây gậy gỗ trong tay. Thấy Tôn Phổ đến, ông buông gậy xuống nói với giọng hậm hực: "Tôi nt cho anh mấy lần mà giờ anh mới đến"

"Lúc đó tôi đang lên lớp" - Tôn Phổ chú ý cây gậy trong tay Triệu Vĩnh Quý – "Gì thế? Đó là hung khí à?"

"Không phải. Chúng tôi đến hiện trường thấy của nợ này cài ngang trện hai tay nắm cửa"

Cây gậy dài khoảng 70cm, đường kính khoảng 4cm, bề mặt nhẵn nhụi, 1 đầu bị nứt. Vết gãy có vẻ còn mới.

"Giống như là..."

"Đúng thế" – Triệu Vĩnh Quý nhìn sang bên cạnh.1 nhân viên khám nghiệm hiện trường đang cầm 1 lưỡi xẻng, cho vào túi đựng vật chứng.

"Nó là cán xẻng. Chắc vừa mới bị gãy"

Tôn Phổ "ừ" rồi chạy nhìn cánh cửa đã mở.

"Hung thủ k muốn cô ta chạy ra kêu cứu à?"

"K phải" – Sắc mặt Triệu Vĩnh Quý nặng nề - "k chỉ có 1 nạn nhân"

Cửa ra vào gồm 2 cánh cửa màu xanh lá. Phía trên là ô kính được lắp lưới sắt bảo vệ. Ô kính bên trái bị vỡ, phía sau lưới sắt 1 tờ lịch treo tường được lấp vào che tạm. 

Sau cửa sắt là tiền sảnh bày vài thứ đồ đơn giản ngăn nắp. Cạnh bếp lò có 1 cửa nhỏ đi vào buồng ngủ, tức là hiện trường chính.

Tôn Phổ mở cửa buồng ngủ, mùi tanh nồng của máu xộc ra ngạt thở. Anh ta nghiêng người, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta kinh ngạc trợn tròn mắt. 

Trên chiếc giường lò với đống chăn đệm nhàu nát loang lổ những vết máu đã khô cứng.

Một nữ nạn nhân cao tuổi, thi thể dài 160cm, nằm sấp theo hướng bắc nam, không mặc quần, đầu rũ xuống thành giường, k nhìn thấy mặt, sau gáy nham nhở, mái tóc dày rối mù dính bết máu khô. Trên mặt đất cũng có vũng máu.

1 nữ nạn nhân nhỏ tuổi, thì thể dài 130cm, nằm ngửa theo hướng nam – bắc, đầu ngoảnh sang phải, mắt hé mở, trán bên trái bị lõm sâu, là 1 vết thương hở. Hai chân nạn nhân dang rộng, một tờ báo che giữa đùi.

Tôn Phổ cau mày rất căng, anh ta ngoảnh nhìn tvq, tvq gật đầu. "Các vật chứng ở hiện trường đều được định vị và thu lại đầy đủ.

"Chắc đều là chấn thương sọ não dẫn đến tử vong?"

"Thương tính rất nặng ở hộp sọ." – Anh cán bộ pháp y họ Dương đứng cạnh nói – "Hung khí chắc là 1 cái búa"

"Để lại hiện trường à?"

"Không" – tvq lắc đầu – "Chúng tôi đã tìm kỹ nhưng chưa phát hiện vật gì khớp với vết thương"

Tôn Phổ gật đầu, k nhìn các tử thi nữa, anh ta quan sát khắp căn buồng. Rất nhanh, anh ta chú ý đến 1 cái hộp đấu dây điện đèn gắn trên tường bên trái giường lò, dưới hộp là 1 sợi dây ngắn.

Tvq nhận ra ánh mắt Tôn Phổ bèn bước lại nhìn.

"Nó là dây công tắc đèn"

"Tôi biết" - Tôn Phổ bước lại bên giường lò – "Nhưng anh k cảm thấy nó quá ngắn à?"

Tvq suy nghĩ – "Kể cũng phải. Nếu nằm trên giường thì k thể với tới sợi dây"

Tôn Phổ nhếch mép, tỳ đầu gối trái lên mép giường, rồi cúi nhìn vị trí cái gối. Sau đó anh ta điều chỉnh tư thế, nghiêng người về phía trước, đưa tay ra đầu chót của sợi dây rồi làm động tác "cắt dây", rồi anh ta lại đưa tay về phía sau bên trái. Tiếp đó anh ngoảnh sang bên bức tường bên trái, ở đó có 1 các tủ gỗ rất cũ, mặt đất k có gì. Rồi Tôn Phổ lại nhìn sang phải, anh ta phát hiện 1 đoạn dây giật công tắc đèn.

Tôn Phổ đứng thẳng người, chỉ đoạn dây đó, bảo: "Cầm đoạn dây kia về"

Tvq ra hiệu cho cấp dưới. Vẻ mặt Quý có phần ngượng nghịu chắc vì anh ta biết mình đã chủ quan k phát hiện ra đoạn dây đáng ngờ này.

"Hắn là 1 gã thuận tay trái" - Tôn Phổ k chú ý vẻ mặt tvq, anh ta đưa mắt nhìn quanh 1 lượt – "Và khi gây án hắn mang theo dao".

Tvq quay sang bên bảo 1 cảnh sát trẻ: "Ghi lại đi"

Tôn Phổ lại nhìn 2 tử thi nằm trên giường lò. Mấy phút sau,anh ta bỗng hỏi: "Nam chủ nhân của nhà này đâu?"

Tvq mở sổ công tác, lật xem, rồi nói: "Chủ hộ là Đồng Song Bình, đi làm ăn ở Hạc Cương. Hai nạn nhân là Hồ Nguyệt Nga, vợ ông ta, và Đồng Nguyệt, con gái họ"

Tvq ngừng 1 lát: "Đã thông báo cho Đồng Song Bình, anh ta đang trên đường về".

Tôn Phổ gật đầu. rồi bước lên 1 bước, đứng bên giường lò cúi nhìn tờ báo che giữa hai đùi nạn nhân nhỏ tuổi, tự lẩm bẩm: "Tại sao hắn lại dùng tờ báo này nhỉ?"

"À..." – Anh Dương pháp ý thản nhiên chêm 1 câu: "Đó là do tôi đậy lên cho cháu bé"

"Anh?" - Tôn Phổ lập tức quay sang – "Anh còn đụng đến thứ gì nữa k?"

"không" – Dương vội giải thích – "Tôi chỉ che tờ báo lên thôi"

"Anh Dương" - Tôn Phổ đứng thẳng người, hình như đang cố kìm nén tâm trạng – "phải giữa nguyên hiện trường ban đầu thì mới hữu ích cho việc phân tích tâm lý hung thủ. Bất cứ xê dịch hay thay đổi nào cũng có thể ảnh hưởng đến phán đoán của tôi"

"Tôi hiểu, thưa thầy. Quả thật tôi làm về pháp y nhưng có những thứ cũng k dám nhìn." – Giọng anh Dương khàn khàn – "Tôi cũng có con gái trạc tuổi này..."

Tôn Phổ nhìn anh pháp y mấy giây, vẻ mặt dịu lại. Rồi anh bước lên, đưa tay lật tờ báo. 

Tất cả mọi người có mặt đều rùng mình lắc đầu

Lúc Tôn Phổ ra khỏi khu công an đêm đã rất khuya. 

Nhìn "trung tâm phục hồi tâm lý Phổ Nguy" ở phía xa xa vẫn còn ánh đèn, anh ta thấp phấn chấn và rảo bước nhanh hơn.

Ngụy Nguy vẫn đang chờ anh ta, vừa thấy anh ta về, cô lập tức từ đi văng đứng lên.

"Anh ăn cơm chưa?"

"Đã ăn 1 chút ở Sở Công An" - Tôn Phổ cởi áo khoác, đặt chiếc cặp lên ghế. Vừa xoay người sang bên đã thấy cái khay với các món ăn vẫn còn "niêm phong" đặt trên bàn.

"em chưa ăn à?"

"Vâng" – Ngụy Nguy cất cuốn sách trong tay lên giá sách – "Chờ anh về cùng ăn mà"

Tôn Phổ nhìn cô, mìm cười.

"Anh sẽ ăn với em"

"Được" – Ngụy Nguy bước lại bên bàn, ngồi xuống cạnh Tôn Phổ.

Không gian lúc nửa đêm, tuyệt đối yên tĩnh. Cả 1 vùng đều chìm trong bóng tối. , chỉ riêng khu phục hồi tâm lý này còn sáng môt ngọn đèn nho nhỏ. Nếu lúc này có ai đi qua ô cửa ấy sẽ nhìn thấy đôi nam nữ ngồi đối diện nhau ăn cơm và trò chuyện.

Cuộc sống là thế, thời gian lặng lẽ trôi đi.

Cả 2 đều đang nghĩ nếu cứ được thế này mãi thì cuộc đời quá đẹp.

Ăn cơm xong, Tôn Phổ đưa Ngụy Nguy 1 quả táo đã rửa sạch, còn mình thắt tạp dề và đi vào bếp rửa bát.

Ngụy Nguy vừa cắn táo ăn vừa đứng tựa cửa gian bếp nhìn Tôn Phổ nhanh nhẹn cọ rửa bát đĩa.

Thỉnh thoảng, Tôn Phổ quay đầu lại, 4 mắt nhìn nhau, cả 2 cùng mỉm cười.

"Hôm nay có ai đến k?" - Tôn Phổ vẫy cái khăn cho ráo nước rồi cài nó lên giá cho ngay ngắn.

"Châu Chí Siêu đến" – Ngụy Nguy ném hạt táo vào thùng rác. "Thấy anh k có nhà a ấy nói chuyện với em vài câu rồi về"

"Anh ấy kể cũng vất vả thật, phải chạy đi chạy về 2 nơi, mỗi lần khứ hồi mất đến 3 tiếng đồng hồ" - Tôn Phổ lau khô tay, cởi tạp dề rồi cùng Ngụy Nguy rời khỏi gian bếp.

"Đúng thế. Hôm nay em gợi ý anh ấy đi gặp giáo sư Dương Cẩm Trình ở tp C nhưng anh ấy k đồng ý, nói chỉ muốn anh điều trị cho"

"Giáo sư Trình rất giỏi" - Tôn Phổ cười – "Có lẽ Châu Chí Siêu tương đối tính nhiệm anh. Tình trạng anh ấy thế nào?"

"Cũng tạm được. Có khá hơn lẩn trước" – Ngụy Nguy do dự - "Nhưng tính nóng nảy vẫn rất rõ"

"Anh ta cần hỗ trợ thời gian dài" - Tôn Phổ ngáp – "lần sau anh ta đến, nếu vắng anh thì em làm trợ giúp anh ta thay anh" 

"Em k dám làm, anh ạ" – Ngụy Nguy sà đến ngả đầu vào ngực Tôn Phổ - "Anh là chuyên gia chứ đâu phải em" 

"Chuyên gia gì chứ?" - Tôn Phổ cười, vuốt tóc người yêu – "Em cứ xem như mình đang thực tập tốt nghiệp"

"Sao gần đây anh bận khiếp thế? Lại có vụ án gì à?" – Tay Ngụy Nguy vuốt nhẹ lên ngực Tôn Phổ

"Ừ" – bàn tay dịu dàng của Ngụy Nguy khiến Tôn Phổ cảm thấy dễ chịu, mắt lim dim – "Anh ngờ rằng vẫn là kẻ gây ra mấy vụ án trước đây"

"Liệu anh có bị nguy hiểm k?"

"nói vớ vẩn gì thế?Đâu có ai bắt anh đi" 

"Anh vẫn nên cản thận thì hơn"

"Được, em cứ yên tâm"- Giọng Tôn Phổ dần lắng xuống – "Việc thầy Bình giao, anh k thể làm hỏng"

"Anh cũng lạ thật, đã được đặc cách phong phó Giáo sư rồi thì nên yên tâm dạy học. Và còn việc ở phòng khám nữa. Sao cứ phải dính dáng đến các chuyện đáng sợ kia làm gì?"


Tôn Phổ k đá. Ngụy Nguy nhẹ nhàng ngồi thẳng lên, cô nhận ra Tôn Phổ đã ngả người trên đi văng ngáy o o.

Kể từ cuối tháng 3 – 1998, vùng ngoại ô tp J liên tiếp xảy ra 4 vụ án đột nhập nhà riêng cưỡng dâm giết người. Vụ thứ nhất xảy ra lúc 2h sáng, 28/3/1998 tại thôn Du Thụ, thị trấn Ngũ Long, khu Phong Thủy tp J. Nạn nhân là Viên Khiết, nữ, 41t, góa chồng, ở 1 mình. Hung thủ đột nhập qua cửa sổ, sau khi cưỡng hiếp nạn nhân, hắn dùng vật cứng có lẽ là búa đinh đánh nạn nhân cho đến chết. Có dấu vết lục soát trong nhà, tiền bạc bị lấy đi.

Vụ thứ 2 xảy ra từ 1 – 4h sáng ngày 17/5 tại thôn Lộc Dương, thị trấn Giang Mật khu Phong Thủy. Người bị hại gồm Dương Mậu Căn, nam, 53t; Vu Song Hoa, nữ, 50t và Dương Chi Anh, nữ, 22t, con gái vợ chồng Căn – Hoa. Hung thủ rạch thủng lưới chống mũi, rồi vào nhà. Các dấu vết ở hiện trường cho thấy sau khi đột nhập, hung thủ trước hết cắt đứt dây giật công tắc đèn và dây điên thoại, sau đó dùng vật cứng đánh vào đầu Dương Mậu Căn và Vu Song Hoa cho đến chết. Sau khi cưỡng hiếp Dương Chi Anh, hắn dùng thủ đoạn tương tự đánh chết cô. Xác Vu Song Hoa cũng có dấu hiệu bị làm nhục. Có dấu vết lục soát trong nhà, tiền bạc bị lấy đi hết.

Vụ thứ 3 xảy ra từ 3 – 5h sáng 9/8 tại thôn Lượng Môn, xã Kim châu khu Thiên Cảng tp J. Nạn nhân Vương Hiểu Huệ, nữ, 37t, sống 1 mình, kinh doanh 1 tiệm bách hóa nhỏ.

Hung thủ lẻn vào nhà thuận lợi. Thấy trong nhà có dấu vết vật lộn, ngờ rằng nạn nhân bị hung thủ kéo vào gian trong cưỡng hiếp, rồi dùng vật cứng đánh chết. Phát hiện trong âm đạo và quần nạn nhân có các vết tinh dịch, kết quả xét nghiệm cho biết, thứ đó thuộc về nam giới có nhóm máu A. Cửa hàng bị lục lọi, doanh thu hôm đó bị mất hết. 

Vụ thứ 4 xảy ra từ 2 – 4h sáng 3/9 tại thôn Bát Đạo, thị trấn Tam Đài, khu Nam Cảng tp J. Nạn nhân là Hồ Nguyệt Nga, nữ, 35t, và Đồng Nguyệt, nữ, 9t. Hung thủ trèo qua tường vây đột nhập, thò tay vào chỗ cửa kính bị vỡ ở cửa sắt mở cửa đột nhập vào nhà, cắt dây giật công tắc đèn. Sau khi cưỡng hiếp Hồ Nguyệt Nga, nữ, 35t, và Đồng Nguyệt, nữ, 9t, hắn dùng hung khí đánh chết nạn nhân. Tương tự những vụ trước, tiền bạc cũng chẳng còn.

Tính hình điều tra cho thấy cả 4 vụ án mạng này, hung thủ đều dùng thủ đoạn gây án tương tự. Ở hiện trường để lại vài dấu giày đế cao su, cỡ 39. Các dấu chân đều có đặc trưng như nhau. Quan sát các vết thương dẫn đến tử vong, ngờ rằng đều do 1 chiếc búa cán ngắn gây ra. Ngoài vụ án ngày 9/8, thấy rằng khi cưỡng hiếp các nạn nhân hắn đều dùng bao cao su, nên k để lại dấu vết sinh học làm vật chứng. Tuy nhiên, giám định các sợi tóc – ngoại trừ tóc nạn nhân thu được ở hiện trường cho thấy đều của 1 người thuộc nhóm máu A.

Căn cứ vào tình hình nói trên, cảnh sát quyết định lập tổ chuyên án điều tra đồng thời 4 vụ này. Người phụ trách là trường cộng an khu Phong Thủy, Triệu Vĩnh Quý là tổ phó. Trước đó, Giáo sư Kiều Doãn Bình ở học viện pháp luật tp J đã được ủy thác phân tích 2 vụ án đầu tiên. Trung tuần tháng 7, Giáo sư Kiều được đoàn nước ngoài mời đi giao lưu nên ông giao lại việc này cho người học trò cũ mà ông tin cậy là Tôn Phổ phụ trách tiếp tục. 

Sáng sớm, tại khu công an Phong Thủy.

Tôn Phổ vẻ mệt mỏi, bước lên bật thềm đá nhẵn bóng. Vừa đi qua cửa quay, anh ta nhìn thấy Triệu Vĩnh Quý đang ngồi trên ghế dài kê cạnh cửa, hút thuốc.

Thấy Tôn Phổ vào, tvq đứng dậy, đưa tay lên xoa mặt rồi bước ra đón.

"chúng tôi nên cử xe đến đón thầy mới đúng"

"Đừng trịnh trọng thế. Nhà tôi ở gần đây thôi mà." - Tôn Phổ cười – "8h rưỡi họp phải k?"

"Vâng" – tvq nhìn phòng họp ở phía sau – "Các anh em vẫn chưa đến đủ"

TVQ mời Tôn Phổ hút thuốc và bật lửa châm thuốc cho anh.

"Có điểm gì mới chưa?" – tvq nhìn chiếc cặp da Tôn Phổ khoác trên vai.

"Tôi đã chỉnh lý báo cáo về phác họa tâm lý nghi phạm" - Tôn Phổ rít 1 hơi thuốc, sắc mặt có nét mệt mỏi - "Sẽ đọc trong cuộc họp".

"Vâng" – tvq ngập ngừng – "Khi nào thầy Bình về?"

Tôn Phổ nhìn anh, mìm cười – "Chắc là tháng sau. Thế nào? Chắc anh chưa tin tôi?"

TVQ vội thanh minh: "k phải thế. Anh và Giáo sư Bình đều là chuyên gia".

"Anh nghi ngờ tôi, nghi ngờ kỹ thuật của tôi cũng là chuyện thường tình" – Vẻ mặt Tôn Phổ rất nhẹ nhàng. "Rồi kết quả sẽ nói lên tất cả."

Cuộc họp đã rà soát lại toàn bộ tư liệu và vật chứng liên quan đến 3 vụ án đầu tiên và thông báo về tình hình điều tra vụ cưỡng dâm vừa xảy ra ngày 3/9.

Sau khi cán bộ hữu quan trình bày xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Tôn Phổ.

Có ánh mắt tò mò, có ánh mắt nghi ngờ, thậm chí là gườm gườm thật khó hiểu.

Tôn Phổ đã quen với những ánh mắt này. Vì, 1 phó Giáo sư mới ngoài 30t đã khiến người ta phải chú ý. Mặt khác, xưa nay cảnh sát vẫn áp dụng chiến thuật quen thuật quen thuộc là "loại trừ mò" trong vô số đối tượng, đây cũng là lối tư duy cố định cảu các trinh sát viên. Còn "dấu vết tâm lý nghi phạm" là 1 danh từ quá mới, thậm chí rất nhiều cảnh sát còn chưa từng nghe nói đến khái niệm "phác họa tâm lý nghi phạm". Chỉ dựa vào hiện trường gây án để suy ra nghề nghiệp, môi trường sống, gia đình, tính cách, thói quen, thậm chí suy ra đặc điểm vóc dáng và cách ăn mặc của nghi phạm, e chuyện này có phần hoang đường.

Tôn Phổ rút thuốc la ra châm, từ từ rít 1 hơi. Rồi anh ta mở cặp rút ra tập tài liệu. Lúc này cả phòng họp bỗng im phăng phắc, mọi ánh mắt đều nhìn vào từng động tác của anh ta.

Tôn Phổ nhẹ nhàng mỉm cười, rồi lập tức tập trung tinh thần.

Với con mắt "nhà nghề" của anh, có thể khẳng định 4 vụ án do cùng 1 hung thủ gây ra. Các đặc tính của hắn: nam giới, tuổi từ 35 – 54, chiều cao từ 1,6 – 1,65m, nặng từ 50 – 60kg, vóc người thấp nhỏ, hơi gầy. Thuận tay trái. Tứ chi bình thường, không có tật. Nhóm máu A.

Sở dĩ đưa ra được những kết luận trên, vì căn cứ vào kết quả phân tích chứng cứ thu được tại hiện trường như dấu chân, tóc, tinh dịch...mặt khác, căn cứ vào thời gian gây án của hung thủ: phần lớn là sau nửa đêm về sáng, là lúc mọi người ngủ say. Các nạn nhân đều bị hung thủ dùng búa sát hại, họ gần như k có phản kháng gì. Từ đó suy luận rằng, hung thủ k đủ tự tin vào thể lực của mình để hành động, nên hắn chọn thời gian gây án như vậy để loại trừ khả năng phản kháng của nạn nhân. Ngoài ra, trong vụ án ngày 9/8, hiện trường cho thấy khi hắn cưỡng dâm nạn nhân đã xảy ra vật lộn kịch liệt với nạn nhận. Người bị hại này cao 1.65m, nặng 46kg, từ đây suy ra hung thủ có vóc người thấp bé, thể lực k mấy cường tráng.

Xét về thuộc tính xã hội, hung thủ chưa có vợ hoặc đã ly hôn. Với độ tuổi của y, phần lớn là đã ly hôn. Hắn sống 1 mình hoặc chỗ ở k cố định. Tình trạng kinh tế kém, vệ sinh cá nhân kém, nơi ở bày các vật dụng bừa bãi lộn xộn, thói quen sinh hoạt k ra gì.

Xét về thuộc tính địa lý: cả 4 vụ án đều k có ai nhận ra hiện trường có vấn đề khác thường, vì thế k thể suy đoán về giọng nói của hắn hay các thông tin liên quan. Nhưng cả 4 vụ án đều xảy ra ở vùng nông thôn quanh tp J nên suy đoán rằng hung thủ là người địa phương, có khả năng đăng ký hộ khẩu thường trú ở nông thôn. Phạm vi hoạt động thường ngày của y là giữa nông thôn và tp.

Xét về thuộc tính tâm lý, chắc chắn hung thủ là kẻ k bình thường. Trong cả 4 vụ án, các nạn nhân nữ đều bị xâm hại tình dục. Y xâm hại từ thi thể nữ nhân đến bé gái chưa đầy 10t, chứng tỏ y là kẻ có hành vi sinh lý hết sức bất thường. 

Trước hết, thủ đoạn gây án của hắn có tính chất vũ lực tàn bạo. Mặt khác, hung thủ có bệnh lý về nhu cầu tình dục quá mạnh và xem rẻ mạng sống con người. Điểm cuối cùng, tình hình hiện trường cả 4 vụ sau khi gây án hung thủ đều lục soát và cướp hết tiền mặt rồi mới bỏ đi. Từ đó suy rằng hung thủ có 2 động cơ gây án, một là thỏa mãn thú tính, hai là tiền. Tôn Phổ nhận định rằng nhu cẩu nội tâm hung thủ chỉ còn lại 2 bản năng thấp nhất đó, cũng tức là năng lực cảm nhận về bản thân tương đối thấp, khả năng kết nối với thế giới bên ngoài cũng thấp. Vì thế suy ra y k có vị trí đáng kể trong xã hợi và k thể làm những việc đòi hỏi kỹ năng.

Về thuộc tính quá khứ phạm tội, vụ án xảy ra ngày 28/3 k phải lần đầu hung thủ gây án, chắc y phải có tiền sử tội phạm bà có khả năng gây án liên quan đến xâm hại tình dục. Đồng thời, có lẽ hung thủ đã từng bị trừng phạt thụ án, cho nên ý có năng lực phạm tội và năng lực phản trinh sát nhất định. (vì khi gây án y đã cắt dây đèn, dây điện thoại, y biết dùng bao cao su khi cưỡng dâm...)

Tổng hợp tất cả lại, Tôn Phổ đề nghị tổ chuyên án khi trinh sát điều tra ở khu vực nông thôn thị trấn gần hiện trường các vụ án. Ngoài ra, vì thủ phạm có tình trạng bất thường về nhu cầu sinh lý nói trên, rất có thể y sẽ hay la cà ở những nơi tổ chứ dịch vụ gội đầu, mát xa, những nơi ăn chơi trụy lạc trá hình. Tiền bạc trộm được ngoài chi dùng cho sinh hoạt ra, thường sẽ nướng vào những chốn bẩn thỉu như vậy. 

Cuối cùng, Tôn Phổ cho rằng, xét về quy luật gây án, khi y k thể dùng cách nào khác để thỏa mãn thú tính thì rất có thể sẽ lại hành án. Cho nên, các hoạt động trinh sát đối với y cần chú trọng nâng cao hiệu quả.

Phải nhanh chóng tối đa để khép lại vụ án. Đây cũng là nguyện vọng cấp thiết của tổ chuyên án. 4 vụ án liên tiếp đã khiến Công an tỉnh chú ý, và lênh cho Sở công an tp ra cam kết, giao hẹn thời gian phá án.

Dưới áp lực lớn, các tổ viên tổ chuyên án đã nhanh chóng triển khai. Nhưng, địa bàn khi phong thủy là khu vực rộng nhất tp, lại gồm nhiều thị trấn, tuy phân tích của Tôn Phổ đã thu hẹp diện điều tra loại trừ nhưng "phác họa" đó của anh ta dường như rất xa xôi, liệu có đáng tin không?

Người đặt niềm tin nhiều nhất vào Tôn Phổ là Triệu Vĩnh Quý. Là 1 cảnh sát đứng tuổi có thâm niên 20 năm trong nghề, nhưng tvq vẫn hay buồn vì trình độ văn hóa có hạn của mình, vì thế ông ta luôn đề cao sức mạnh tri thức. Trong mấy vụ án nghiêm trọng xảy ra ở giai đoạn trước, gs Kiều ở tp J đã giúp rất nhiều trong công tác phá án, điều này khiến tvq rất tin tưởng ở kỹ thuật phác họa tâm lý nghi phạm.

Gs Bình đi vắng, chính ông đã tiến cử học trò tài ba thì người nhất nhất định k thể non tay nghề.

Tôn Phổ, bề ngoài có vẻ bình thản nhưng thâm tâm anh ta lo lắng hơn bất cứ ai. Mấy vụ án mà gs Bình giao cho anh ta làm tuy đều kết thúc có hiệu quả nhưng đều chưa mang tính điển hình. Với Tôn Phổ, tham gia mấy vụ ấy chỉ như tích lũy kinh nghiệm mà thôi. Thực ra, anh ta còn có ước mơ rất hùng vĩ.

Kỹ thuật phác họa tâm lý nghi phạm xuất phác từ phương Tây, kho dữ liệu về đặc trưng tâm lý được xây dựng sớm nhất vào cuối thập niên 70 thế kỷ trước ở ban khoa học hành vi thuộc FBI Hoa Kỳ. Sau khi kỹ thuật này được đưa vào TQ, các nhà nghiên cứu TQ mới bắt đầu đi sâu tìm hiểu. Tuy nhiên, kỹ thuật phác họa tâm lý rất khác với kỹ thuật kiểm tra DNA, chỉ có thể học tập lý luận cơ bản, không có giá trị tham khảo. Vì người Phương Tây và Phương đông vốn khác biệt về lịch sử, văn hóa và nhân sinh quan.

Mơ ước của Tôn Phổ là nhanh chóng xây dựng 1 hệ thống chỉ tiêu tâm lý và kho dữ liệu về đặc trưng hành vi của người TQ. Việc này chắc chắn rất gian nan, nhưng cái danh hiệu cao ngất " người đặt nền móng cho kỹ thuật phác họa tâm lý nghi phạm TQ" quả là rất hấp dẫn.

Vì thế, Tôn Phổ k thể bỏ lỡ 4 vụ án mạng liên hoàn này.

Cho nên, anh k thể, và cũng k cho phép mình thất bại.

Điều mà Tôn Phổ k ngờ, là chỉ vào hôm sau tổ trinh sát đã có bước tiến quan trọng. Một nghi phạm đã rơi vào tầm ngắm.

Đó là Vương Vĩnh Lợi, 41t, dân tộc Hán, đã ly hôn, đăng ký hộ khẩu ở thôn Lượng Môn, xã Kim Châu, cũng là nơi từng xảy ra vụ án ngày 9/8. 

Vương Vĩnh Lợi học hết tiểu học rồi ở nhà làm nông, lúc nông nhàn thì theo cha có nghề mộc đi làm thuê lặt vặt ở chung quanh. 

10/1985, Lợi cưới vợ là cô gái họ Đổng, là người cùng thôn rồi sinh con gái.

Vốn biếng nhác ham chơi, lại có thói côn đồ, tình cảm vợ chồng dần rạn nứt. Cha mẹ Lợi lần lượt qua đời năm 1989 và 1992. Năm 1993, Lợi bị tòa xử 4 năm vì tội xâm hại phụ nữ. Cũng năm ấy, hai vợ chồng hắn ly hôn, con gái do vợ nuôi. Năm 1996, y được giảm nửa năm tù và được tha về, nhưng vì k có việc làm, y trở lại nghề cũ là làm mộc để duy trì sinh hoạt. Một số dân thôn quen thuộc với Lợi cho biết y thuận tay trái.

Theo điều tra dư luận cho biết, sau khi ra tù, Lợi hầu như không chịu cải tạo, trái lại còn khốn kiếp hơn. Khi làm thuê, hắn nhiều lần chọc ghẹo đàn bà con gái của chủ, hoặc giở ngón thô bạo bị nhà chủ đánh mắng. Cũng vì thế mà hắn chẳng kiếm được mấy đồng và sống trong cảnh túng bấn.

Sau khi xảy ra vụ án ngày 9/8, có người thấy Lợi đến xem hiện trường vụ án với vẻ căng thẳng. Hôm sau, y xách đồ nghề mộc lên tp, đến nay chưa trở về. Về sau, cảnh sát bắt được Lợi tại 1 quán trọ nhỏ gần trấn Ngũ Long.

Tin này khiến Tôn Phổ rất mừng. Ngay sau đó, anh lập tức tập hợp toàn bộ tư liệu để nghiên cứu suốt đêm, đồng thời đôn đốc tổ chuyên án tổ chức đối chiếu các đặc trưng của Lợi và dấu vết thu được tại hiện trường vụ án.

Điều tra cho biết, Vương Vĩnh Lợi cao 1.63m, lúc bị bắt, y đi giày sao su Giải phóng cỡ 3, mang theo hòm đồ nghề gồm búa, tràng, đục, cưa...Cảnh sát khám xét nơi ở của y thấy có nhiều sách đĩa với nội dung đồi trụy. Đồ dùng trong phòng rất bừa bãi lộn xộn. Ngoài ra, giám định cho biết Lợi nhóm máu A, vết tinh dịch rớt lại trong vụ án ngày 9/8 là của Lợi.

Vậy là, phác họa tâm lý nghi phạm của Tôn Phổ, các vật chứng mà cành sát nắm được, tất cả đều tập trung vào Vương Vĩnh Lợi. Hắn đã được xem là nghi phạm hàng đầu.

"Nhưng vẫn còn vấn đề" – tvq cau mày, miệng ngậm thuốc là, tay lật giở 1 xấp tài liệu – "giám định về dấu chân với cỡ giày, hoa văn trên đế giày đều khớp. Nhưng độ mài mòn và thói quen bước chân thì khác"\

"Vấn đề đó k lớn" – Tôn Phổ gần như k đặt trọng tâm chú ý vào dấu giày – "Bất cứ giám định nào cũng có 1 chút sai lệch. Cứ bảo họ làm lại đi. Anh nên xem cái này.."

Đó là 1 trang biên bản thăm dò quần chúng. TVQ đọc xong, vẻ mặt băn khoăn.

"Cái này thì có tác dụng gì? Chẳng qua chỉ nói thằng khốn đó từ bé đã chẳng ra gì."

"1 hàng xóm của vương Vĩnh Lợi đã cho biết nội dung này" - Tôn Phổ mỉm cười – "Ông già 60 này nói rằng mình biết Vương Vĩnh Lợi từ nhỏ. Nội dung này k có tác dụng kết tội Lợi, nhưng ít ra cũng chứng minh cho suy đoán của tôi"

Tờ biên bản cho thấy, Lợi vốn là 1 đứa bé ngang bướng. Khi học tiểu học, vì cha hắn có việc tranh chấp với hàng xóm, nên khuya đến hắn đã mò sang đốt đống cỏ khô trước nhà người ta. May mà có người kịp thời dập lửa nên k xảy ra việc gì nghiêm trọng. Ngoài ra thằng bé Lợi là 1 đứa trẻ rất quái thâm (quái dị và nham hiểm), thường bắt động vật nhỏ hành hạ đủ kiểu. Hàng xóm từng thấy hắn châm lửa đốt 1 con chuột. Nhìn con chuột bốc cháy và chạy như điên, hắn khoái trá như đốt pháo hoa ngày tết. Còn 1 việc nữa là, từ bé Lợi có tật *** dầm, mẹ nó thường xuyên cằn nhằn chuyện này và thường xuyên đem chăn màn ra phơi"

Thấy tvq chưa hiểu mấy, Tôn Phổ tiếp tục giải thích.

"Từ tờ biên bản này , anh nên nhận ra ba từ khóa "phóng hỏa" , "ngược đãi động vật" và"*** dầm"

TVQ suy nghĩ và khẽ gật đầu.

"Khoa học phương Tây về nghiên cứu tội phạm đã chứng minh rằng, những ai hồi nhỏ có 3 tật này thì lớn lên rất có khả năng phạm tội, nhất là về tình dục." Vẻ mặt Tôn Phổ dần nặng nề - "Năm 1976, David Berkowitz, tên tội phạm trong vụ giết người hàng loạt với tên gọi "đứa con trai của nhà tiên tri Samuel" thừa nhận hồi nhỏ hắn đã lập "kỷ lục" đốt nhà hơn 1000 lần, và cũng từng ngược đãi động vật..."

Tvq há hốc mồm, nghệt ra hồi lâu, rồi lại nhìn tập tư liệu trong tay.

"Có tiền sự...lưu manh...vậy thì tên này có vẻ rất khớp."

"Tôi cho rằng chính là hắn" – Giọng Tôn Phổ khiên quyết – "Các anh thường nói rằng khẩu cung là chứng cứ số 1, thế thì liệu mà bắt hắn mở miệng đi"

Rồi Tôn Phổ bổ sung thêm 1 câu: "thì giờ có hạn, nên càng nhanh càng tốt".

Cuộc thẩm vấn Vương Vĩnh Lợi k hề thuận lợi. Khi bị bắt, hắn luôn miệng kêu "tôi k giết Vương Hiểu Huệ". Câu này chứng tỏ hắn biết vụ án ngày 9/8, nên cảnh sát càng thêm nghi ngờ. Khi hỏi cung, Lợi tự khai mình quen Hiểu Huệ nhưng k giết chị ta. Cảnh sát bèn đưa chứng cứ dấu vết tinh dịch của hắn thì hắn công nhân hôm 9/8 có ăn nằm với Huệ nhưng vẫn phủ nhận việc giết người.

Lợi khai rằng, hắn mãn hạn tù trở về thôn thì k còn gia đình vợ con gì nữa, k có điều kiện kinh tế cộng với từng có tiền án thì khó có thể tái hôn với ai. Để giải quyết nhu cầu sinh lý hắn thường đến các lò gội dầu, mát xa...ở thôn và tp để chơi bời bằng số tiền ít ỏi có được từ nghề mộc. Nghe nói Vương Hiểu Huệ ở thôn bên cạnh là người phóng túng nên hắn đã gạ gẫm và cả 2 đã dan díu với nhau.

Lợi khai đêm đó hắn mang theo 40 tệ mới kiếm được đến nhà Huệ, Sau khi xong xuôi, y cho Huệ 30 tệ rồi về. Sáng hôm sau nghe tin biết Huệ bị hại, bèn đến xem. Nhưng rồi y nghĩ mình có lẽ bị liệt vào diện tình nghi, bèn bỏ vào nội thành tạm lánh. Vì sống 1 mình, lại đến nhà Huệ nửa đêm nên k ai có thể làm chứng cho các lời khai kể trên của y.

Tuy nhiên, giám định dụng cụ hành nghề mộc của Lợi đều k phát hiện thấy vật chứng hay dấu vết gì khả nghi,cái búa mộc của y cũng k khớp với vết thương của nạn nhân.

Mọi người đều nhận định Vương Vĩnh lợi là hung thủ nhưng vẫn k có chứng cứ xác đáng. Cho nên nội dung quan trọng nhất vẫn là khẩu cung của Vương Vĩnh Lợi

Khu tạm giam số 2 của Sở cảnh sát. Trong 1 căn phòng.

Tôn Phổ ngồi đối diện Triệu Vĩnh Quý, cả 2 đều im lặng, rít thuốc lá.

Từ mấy hôm nay cảnh sát đã bắt Vương Vĩnh Lợi để điều tra xử lý, nhưng việc thẩm vấn tiến hành rất chậm. Những tưởng sẽ lấy khẩu cung 1 cách thuận lợi, thực tế lại khác hẳn. Vương Vĩnh Lợi trước sau như 1 phủ nhận hành vi giết người. Cho đến giờ cảnh sát chi thu được kết quả là đêm án mạng xảy ra, Lợi có qua lại với Vương Hiểu Huệ, ngoài ra k thể chứng minh các tình tiết khác của vụ án.

Tôn Phổ k sao hiểu nổi, và rất lo lắng, từ quá trình nhỏ đến lớn, , đặc trưng nhân cách và mô thức hành vi...Lợi đến rất khớp với phác họa tâm lý của Tôn Phổ, nhưng thằng cha này vẫn khăng khăng cãi rằng mình k giết người. Lẽ nào phán đoán của mình là sai lầm?

K, k thể. Tôn Phổ lập tức gạt bỏ cái ý nghĩ này. 

Mình k thể mắc sai lầm.

"Bây giờ nghĩ lại, thấy rằng vụ này vẫn còn k ít điều đáng ngờ" – tvq châm thuốc hút – "Nếu Vương Vĩnh Lợi là hung thủ, thì trong 3 vụ án trước hắn đều sử dụng bao cao su, riêng vụ ngày 9/8 lại k dùng và để lại vết tích? Hung thủ là kẻ biết che đậy dấu vết, k để lại vật chứng kia mà?"

Tôn Phổ nghĩ ngợi, rồi chầm chậm nói: "có lẽ là, có chi tiết nào đó anh chưa chú ý đến. Chỉ có vụ án này, gã Vương Vĩnh Lợi đột nhập vào nhà 1 cách yên ổn. Có lẽ y biết Vương Hiểu Huệ là gã đàn bà buông thả nên chỉ định "mây mưa

với cô ta, không ngờ sau khi quan hệ mới bất chợt nảy sinh ý định giết người cướp của. Đây cũng là 1 khả năng".

"Vậy hung khí đâu? – tvq hỏi vặn - "Nếu tên Lợi chỉ bất chợt có ý định giết người chẳng lẽ hắn lại đem theo búa hay sao?"

"1 tay thợ mộc luôn mang theo đồ nghề là chuyện bình thường"

"Đêm khuya mang đồ nghề theo khắp nơi ư?"

"Rất có thể hắn vừa từ tp về" - Tôn Phổ cao giọng – "Anh Quý à, đây k phải trọng điểm" 

"Đây chính là trọng điểm" – tvq lấy điếu thuốc trên môi xuống – "Cái búa của tên Lội k khớp với vết thương của nạn nhân, cho nên nó k bị xem là hung khí. Vậy thì chúng tôi phải nói làm sao để viện kiểm sát xem nó là hung khí chứ?"

"Hắn là thợ mộc" - Tôn Phổ dường như đang rất kiềm chế mình – "1 gã thợ mộc chẳng lẽ k thể có vài chiếc búa hay sao?"

"Có vẻ như thầy đang cố thuyết phục tôi..." – tvq lim dim mắt – "hay đang cố thuyết phục mình?"

"Tôi chỉ nói sự thật thôi" - Tôn Phổ sa sầm nét mặt – "anh có thể chất vấn tôi, nhưng k thể phủ nhận sự tồn tại của khả năng này".

"Vậy cái búa hắn dùng để gây án đâu?"

"Tất nhiên là đã vất đi rồi" - Tôn Phổ kiên quyết - "Vương Vĩnh Lợi là kẻ có tiền án, hắn biết cách che giấu bằng cách đổi công cụ khác thì cũng không lạ"

TVQ im lặng, suy nghĩ 1 lát rồi chậm rãi gật đầu – ""cũng có thể như thế - "nhưng chúng tôi buộc phải tìm ra hung khí kia, nếu k sẽ đuối lý trước viện kiểm sát"

"Chuyện đó là ở các anh. Còn tôi, dù tài ba mấy cũng k thể đoán được hắn vứt hung khí ở đâu"

TVQ lắc đầu, vẻ ngao ngán: "thằng khốn đó k hé răng thì chúng tôi biết tìm ở đâu bây giờ"

Tôn Phổ k nói gì, chi mân mê bao thuốc là trong tay, nhìn vào góc căn phòng. Mấy phút sau, anh ta thở dài, mạnh tay bóp bẹp bao thuốc, dường như rất quyết tâm: "Anh Quý à, tôi chưa tham dự nhiều vụ án, nhưng tôi biết cảnh sát các anh có nhiều thủ đoạn để xử lý..."

TVQ từ từ ngồi thẳng người, nhìn lên mặt Tôn Phổ - "Anh Tôn, anh định làm gì?"

Tôn Phổ k đáp, quay nhìn xung quanh rồi nhìn sang tvq.

"Anh Quý" - Tôn Phổ nhẩn nha nói – "Anh lập gia đình bao rồi?"

TVQ nghĩ ngợi – 15 năm rồi"

"chắc cháu đã lớn?"

"13 tuổi. Thì sao?"

"13 tuổi. Học lớp 7 đúng không? Cháu trai hay cháu gái?"

"Cháu gái".

"Anh có yêu cháu k?"

TVQ xoay người, đối diện Tôn Phổ: "Anh muốn nói gì?"

Tôn Phổ ngoảnh đi, nhìn quanh căn phòng bằng ánh mắt xa xăm k mục đích.

"13 tuổi, tuổi đẹp như hoa. Anh Quý ạ, tôi tin rằng, dù anh về nhà muộn đến đâu, cũng vào ôm con 1 cái rồi mới đi đúng không?"

TVQ k đáp nhưng ánh mắt dần trìu mến. 

"Tôi chưa kết hôn, nhưng tôi biết..." – Giọng Tôn Phổ rất thấp, nhưng có sức cuốn hút k thể tả - "Có con rồi, chúng ta sẽ sống vì con cái..."

TVQ cũng mỉm cười, khẽ gật đầu. "Sau này, thầy Phổ cũng sẽ cảm nhận được".

Tôn Phổ quay sang, giơ tay phải đang kẹp điếu thuốc, mở ngón giữa và ngón cái ra thành 1 cự ly hơn chục cm.

"Dài bằng chừng này" - Tôn Phổ nhìn tvq, vẻ mặt nặng nề - Để có thể cưỡng dâm cháu bé Đổng Nguyệt mới 9t, hung thủ phải làm rách bên dưới của cháu 1 đoạn dài chừng này – để có thể đưa cái của hắn vào"

Giọng Tôn Phổ khàn khàn. "Anh Dương pháp y cho tôi biết, Vương Vĩnh lợi làm rách lúc cháu bé vẫn còn sống"

Tvq nín lặng, sửng sốt nhìn Tôn Phổ.

"Cháu bé ấy k thể được như con gái anh, đi học, tan lớp, vui chơi với các bạn, không được cha yêu thương..." – mép Tôn Phổ hơi động đậy, như đang cố mỉm cười – "Mãi mãi k thể"

Tvq vẫn nín lặng, nhưng hơi thở dần gấp gáp, môi mấp máy, đôi mắt ông dần rơm rớm.

Phải đến nửa phút sau, tvq đứng bật dậy, mở cửa ra ngoài.

Vẻ mặt Tôn Phổ bỗng mệt mỏi khác thường, anh ta vứt mẩu thuốc, tựa đi văng, tay trái áp lên trán, mắt nhắm lại.

Đến hôm thứ ba thì Vương Vĩnh Lợi bắt đầu mở miệng. Hắn khai đã liên tục 4 lần cưỡng dâm giết người và khai rõ chi tiết gây án. 

Việc cảnh sát làm thế nào lấy được khẩu cung thì Tôn Phổ k hỏi kỹ. 

Đến hôm thứ tư, tại trại giam số 2 tp J. 

1 quản giáo bộ dạng ngái ngủ, tay cầm tờ phiếu gọi thẩm vấn, vật vờ đến trước cửa buồng giam 1 người, gõ vào cửa sắt. "Vương Vĩnh Lợi, lên thẩm vấn"

Phòng giam im ắng, k 1 tiếng trả lời.

Quản giáo ngáp ngắn ngáp dài ngán ngẩm tiếp tục gọi, nhưng vẫn là k có tiếng hồi đáp.

Anh ta chửi đổng, rút cây dùi cui từ bên hông ra, mở cửa buồng giam tiến vào: "Đ...mẹ, nhà ngươi..."

Câu chửi tục dừng lại giữa chừng, bị tắc trong họng. Quản giáo trợn mắt há miệng nhìn ô cửa sổ bên phải buồng giam. Chiếc dùi cui trong tay rơi xuống sàn.

Vương Vĩnh Lợi gục đầu, buông thõng 2 tay, nửa quỳ nửa đứng tựa lưng vào tường, phía sau gáy có 1 đoạn vải dài màu trắng thít chặt, đầu kia của mảnh vải buộc trên chấn song sắt của cửa sổ.

Cánh học trò ngồi bên dưới bắt đầu rỉ tai nhau xì xào bàn tán râm ran khắp phòng học. Nhiều người gác bài vở sang bên, nghi hoặc nhìn thầy Tôn Phổ đang đứng như tượng trên bục giảng.

Thầy Phổ chưa bao giờ đọc tin nhắn trong thời gian lên lớp, lần này là ngoại lệ, thầy k những chỉ ngừng giảng bài mà còn giữ nguyên tư thế cúi nhìn máy nhắn tin liền 2 phút.

Thầy yên lặng thì trò lao xao, khi tiến lao xao bắt đầu lớn thì Tôn Phổ sực tỉnh và trở về thực tại. 

Tôn Phổ ngẩng đầu, lập tức cảm thấy mồ hôi chảy xuống tận cổ, ươn ướt lành lạnh. Nhìn đám học trò bỗng im bặt, anh ta cố gượng cười, xua tay cứng đơ: "Ta nghỉ thôi"

Học trò bao giờ chẳng thế, dù thầy cô lên lớp hấp dẫn mấy cũng k bằng tan học về sớm. Thoáng chốc, lớp học vắng tanh. 

Tôn Phổ k trụ nổi nữa, anh ta ngồi phịch xuống cái ghế sau.

Khu công an Phong Thủy, phòng giải phẫu pháp y.

Triệu Vĩnh Quý lật tấm vải trắng ra, trên bàn là thi thể Vương Vĩnh Lợi. "Nó" trong có vẻ còm nhỏ hơn thường ngày, cái xác ngắn cũn so với chiếc bàn giải phẫu.

Tôn Phổ sững sờ nhìn những nhát cắt rạch và vết khâu ngang dọc chồng chéo khác nhau trên cái xác. Và cả những vết tụ máu chưa tan rải rác khắp thi thể.

Tôn Phổ ngoảnh đi, gắng k tưởng tượng những vết thương hình thành lúc người này còn sống. Và càng k muốn nghĩ đến nguyên nhân hình thành chúng.

"Tại sao hắn lại kiếm được dây thừng?"

"K phải dây thừng" – Sắc mặt tvq tái xanh – "Anh ta xé quần áo thành các rẻo vải, rồi tự thắt cổ ở tư thế ngồi".

"Vì quá sợ bị trừng trị nên tự sát" - Tôn Phổ kéo tấm vải lên - "Cũng dễ hiểu thôi. Nếu k hắn cũng k thể thoát khỏi viên đạn".

"Sợ bị trừng trị, nên tự sát" – sắc mặt tvq k nhẹ nhõm như Tôn Phổ - "Nhưng tiền đề là phải có tội đã"

"Chẳng khó gì" - Tôn Phổ nghĩ ngợi – "Chúng ta đã lấy được khẩu cung của hắn"

"Và k có bất cứ gì khác" – tvq bỗng hằn giọng – "Ngoại trừ vết tinh dịch khốn nạn kia"

Tôn Phổ k lập tức phản bác, anh ta chậm rãi nhìn tvq vài giây rồi chậm rãi nói: "kết quả đã thế này rồi, điều duy nhất chúng ta cần làm là khiến cho cái kết quả này hợp tình hợp lý".

Tvq tròn mắt nhìn lại Tôn Phổ từ đầu đến chân đến hơn nửa phút rồi toàn thân ông bỗng chùng xuống.

"Thầy Phổ ạ, tôi vẫn đang nghĩ..." – tvq nhìn cái xác – "có phải chúng ta bắt nhầm người rồi không?"

"Không, tuyệt đối không" - Tôn Phổ phủ định thẳng thừng – "k thể nhầm, chính là hắn".

Tvq k nói thêm nữa, ông kéo cái ghế ngồi xuống, vùi mặt vào 2 bàn tay.

Tôn Phổ bước đến đặt tay lên vai tvq, chậm rãi nói: "Anh Quý, chuyện này chẳng thể trách bất cứ ai. Hắn sợ bị trừng trị nên tự sát, k hiếm những kẻ thế này" - Tôn Phổ nhìn quanh rồi hạ thấy giọng: "Thật ra, hắn chết sự việc lại hóa đơn giản. Quyền chủ động đã nằm trong tay chúng ta".

Tvq ngẩng đầu nhìn Tôn Phổ.

"Gã Vương Vĩnh Lợi k có người nhà thân thích, sẽ k ai truy cứu vụ tự sát của hắn cả. Còn điều mà anh gọi là "tội" thì k khó. Vân tay, búa, tóc...chắc k cần tôi chỉ cho anh".

Tvq nhìn ra nơi khác vẻ do dự.

Tôn Phổ tiếp tục : " anh k sai gì cả. Vương Vĩnh Lợi có tội, chết là phải. Chúng ta chỉ là làm sự việc trở nên hoàn mỹ trọn vẹn mà thôi".

Tôn Phổ ngừng lời, đặt tay lên vai tvq ấn nhẹ: "chúng ta k phải vì 1 kẻ thế này mà tốn hao cả anh và đồng đội của anh nữa."

Tvq lại cúi đầu, thở dài thườn thượt.

Ba ngày sau, tổ chuyên án báo cáo lên sở: nghi phạm Vương Vĩnh Lợi đã cung khai, thừa nhận mình gây ra các vụ án mạng liên hoàn, tinh dịch, tóc, dấu chân...thu được tại hiện trường hoàn toàn khớp với nghi phạm. Cộng với kết quả đối chiếu cây búa và các vật chứng khác mà nghi phạm sử dụng, tất cả là 1 chuỗi chứng cứ đầy đủ. Công tác phá án trinh sát thành công. 

Xét thấy nghi phạm do sợ tội đã tự tử, nay khép lại vụ án này, chấm dứt xử lý.

Đúng là 1 tin vui lớn. Chung cuộc hoàn mỹ.

Mỗi người lại trở về với cuộc sống của mình, bận rộn với các vụ án, hoặc trở lại bục giảng.

Thế nhưng, những chuyện bất ngờ lại thường đến vào lúc người ta k thể lường trước.

Năm ngày sau khi vụ án khép lại, Sở công an tp J nhận được cuộc gọi từ Sở công an tp W. Người gọi điện tự giới thiệu là Đài Vĩ, anh ta hỏi rằng có phải tp J nửa năm qua liên tiếp xảy ra mấy vụ án liên hoàn cưỡng dâm giết người k? Anh cảnh sát trực ban trả lời " đúng thế", và cho biết đã phá án xong xuôi.

"Đã phá án ư?" – Đài Vĩ rất kinh ngạc – "Không thể. Vì hung thủ đang nằm trong tay chúng tôi".

Theo sở công an tp W cho biết, hồi 3h sáng ngày 17/9, trung tâm cảnh sát 119 nhận được điện thoại khẩn, báo rằng ở thôn Bắc Bá, thị trấn Đào Tiên khu Song Hồ xảy ra án cưỡng dâm giết người. . Công an trấn Đào Tiên nhận được tin báo liền nhanh chóng cử lực lượng đến.

Người báo tin là 1 nam trung niên họ Lưu. Ông cho biết, 1 ngày trước khi xảy ra vụ án, ông sang đánh mạt chược ở nhà bạn đến sáng sớm hôm sau mới ngừng chơi. Khoảng 3h sáng ông về thì thấy cổng nhà họ Lâm hàng xóm mở toang, trong nhà sáng đèn nhưng có tiếng vật lộn đánh nhau và kêu cứu. Ông Lưu và nhà họ Lâm vốn có quan hệ tốt, ông Lâm trước khi đi công tác có nhờ ông Lưu để ý nhà cửa nên ông cầm thanh củi bước vào xem sao. Vừa vào thì ông bị tấn công bằng 1 vật cứng, khiến ông bị thương ở đầu và vai phải. Trong bóng tối, ông cố vung thanh củi chống trả, hai bên giao đấu chừng nửa phút thì bên kia tháo chạy. 

Ông Lưu nhìn dưới ánh trăng thì nhận ra đối tượng là 1 kẻ nhỏ con.

Cảnh sát đến hiện trường, lập tức sơ bộ xem xét và hỏi 3 người bị hại. Sự việc là: đêm hôm đó người bị hại Diêu X cùng con trai 7t ngủ ở nhà. Lúc tờ mờ sáng, Diêu X bỗng nhận ra ai đó sờ quần áo mình nên chống cự và kêu cứu. Đứa con lên 7 cũng thức dậy và khóc lóc ầm ĩ. Kẻ kia liền cầm búa đánh thằng bé (may là chỉ bị thương nhẹ). Cô Diêu thấy thế quyết bảo vệ đứa con, bị hắn đánh vào đầu và tay trái. Khi đang chống cự dằng co thì ông Lưu chạy vào trợ giúp. Nhân lúc ông Lưu đánh nhau với đối phương, Diêu X chạy vào bếp lấy dao thái thịt chém bị thương kẻ đột nhập kia. 

Tìm hiểu xong, cảnh sát nhận định rằng hung thủ chưa thể chạy xa, bèn truy kích theo dấu chân và vết máu của hắn. Đến 5h sáng thì bắn được 1 tên đang trốn trong thửa ruộng ngô, đồng thời thu được búa và dao là công cụ gây án của hắn. 

Cảnh sát lập tức hỏi cung, hung thủ khai hắn là Dương Cửu Sơn, 42t, k nghề nghiệp, đã ly hôn, k nghề nghiệp cố định. Năm 1991 hắn bị kết án 6,5 năm tù giam về tội cưỡng dâm, cuối năm 1996 mãn hạn được tha về. Hắn đã thừa nhận tội lỗi đêm qua. Cảnh sát tiếp tục điều tra khai thác sâu hơn, Dương Cửu Sơn phải lần lượt khai nhận mình đã gây ra 4 vụ ở tp J. Về vụ án này, đây là lần đầu tiên Sơn mò sang tp W để gây án. Theo lời khai của hắn, cung cách phạm tội cơ bản của hắn là: khi có tiền thì ra thành phố chơi gái, lúc hết tiền thì về nông thôn cưỡng dâm giết người. Trong thời gian đi tù trước đây, Sơn đã học được vô số mánh khóe gây án, nên hắn có khả năng nhất định để "phản trinh sát". 

Và, Dương Cửu Sơn là kẻ thuận tay trái. 

Được công an tỉnh điều chỉnh, Sở công an tp W đã giao tên Sơn và toàn bộ hồ sơ về hắn cho công an tp J là địa bàn chủ yếu xảy ra các vụ án mạng để xử lý. 

Họ khởi động lại toàn bộ trinh tự điều tra, kết quả cho biết các chứng cứ thu thập được từ Dương Cửu Sơn hoàn toàn khớp với hung thủ, và cũng khớp với lời khai của chính bản thân hắn.

Về vụ án ngày 9/3, y khai như sau: đêm đó Vương Vĩnh Lợi và Vương Hiểu Huệ quan hệ mua bán dâm xong, Lợi ra về. Sau đó k lâu, Sơn đã mò đến tiệm tạp hòa vờ mua đồ rồi thực hiện hung án. Cũng tức là, trong đêm đó Huệ quan hệ sinh lý với 2 gã đàn ông. 

Sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ tình tiết vụ án, cảnh sát tuyên bố sự thật đã sáng tỏ. Đồng thời, nhận định rằng tổ chuyên án kết luận Vương Vĩnh Lợi là hung thủ khi trước là sai lầm.

Vậy là, cái kim trong bọc đã có ngày lòi ra.

Tiếp theo, là vận hành cơ chế truy cứu vụ điều tra xử lý sai. Để tránh k ảnh hưởng xấu hơn, công an thành phố J k hé lộ nhiều thông tin ra bên ngoài. Chúng ta nên biết, trong những năm tháng mà ngành truyền thông chưa mấy phát triển, áp chế dư luận k phải là chuyện khó. Tuy nhiên, những ai liên quan đều bị xử lý thích đáng, Có người bị truy cứu trách nhiệm hình sự, có người bị bãi chức, giáng chức và hạ cấp bậc.


Sau khi nhận được tin này, giáo sư Kiều Doãn Bình đã kết thúc sớm chuyến đi giao lưu học thuật để về nước.

Tôn Phổ đã tìm đến nhà giáo sư Bình lần thứ 4, ông Bình cũng lần thứ 4 cự tuyệt tiếp anh ta.

"Cậu đừng trách ông ấy" – Vợ gs Bình nói, và đưa tách trà cho Tôn Phổ đang ngồi như khúc gỗ ở 1 góc đi – văng – "Nửa đêm qua ông ấy mới về đến nhà, lại uống nhiều rượu, nên để ông ấy nghỉ ngơi đã".

Tôn Phổ cố nở nụ cười. Rồi bỗng thấy cái túi nilong khá to bên cửa. đã phủ 1 lớp bụi mỏng. Trong đó là thuốc lá thơm Phù Dung Vương và trà lần trước anh ta biếu thầy.

"Ông ấy đã quăng đi, là tôi lén nhặt về đấy" – Bà Bình chú ý ánh mắt Tôn Phổ - "Chờ ông ấy nguôi giận, tôi sẽ đưa lại"

"Em cám ơn cô" - Tôn Phổ cúi đầu, giọng khàn khàn.

"Nghe nói cậu đã đóng cửa trung tâm phục hồi tâm lý rồi?"

Tôn Phổ gật đầu. Sau khi sự việc vỡ lở, Tôn Phổ đã bị tước bỏ tư cách chuyên gia cấp II tư vấn tâm lý, trung tâm của anh ta sớm muộn cũng phải đóng cửa. Điều khiến anh ta bất ngờ là, anh ta với tư cách "thầy dùi" chỉ dẫn cảnh sát bức cung dẫn đến vụ án làm sai be bét mà đến giờ vẫn chưa bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Tôn Phổ đặt tách trà xuống, rồi đến trước cửa phòng ngủ của gs Bình đang đóng chặt, gõ cửa.

Trong căn phòng vẫn im lặng k 1 hồi âm.

"Thưa thầy, em đã sai lầm, em đã nhận ra lỗi của mình" - Tôn Phổ nghẹn ngào – "Em thừa nhận mình nóng vội, có lẽ lúc này dù có nói gì cũng k kịp nữa. Nhưng, thưa thầy, xin cho em thêm 1 cơ hội...xin hãy tha thứ cho em"

Tôn Phổ k nói tiếp nữa, anh ta khom người "làm lễ" trước cửa, rồi cúi đầu quay ra.

Bên trong phòng ngủ, gs Kiều Doãnh Bình thở dài, đặt cuốn sách trong tay xuống, nhắm mắt lại.

Tôn Phổ là 1 học trò có năng khiếu nhất trong đám sv của ông , và là người rất có triển vọng. Tham vọng của Tôn Phổ, k phải ông k biết, ông vẫn ủng hộ anh ta dồn tâm trí vào phương hướng này. Có lẽ sự bất đồng duy nhất là ở chỗ, gs Bình cho rằng xây dựng 1 hệ thống tiêu chí tâm lý và kho dữ liệu hành vi người TQ là việc cực kỳ khó khăn, k thể hoàn thành trong 1, 2 thế hệ. Tôn Phổ có thể là người đặt nền móng nhưng k thể là người hoàn thành. Nhưng rõ ràng là Tôn Phổ k thỏa mãn và cũng k bằng lòng với vai tró phát cây dọn đường cho người đi sau. 

Tôn Phổ ham muốn quá nhiều, đó là ưu điểm nhưng cũng là điểm yếu chết người của anh ta.

Chẳng phải gs Bình k cho anh ta cơ hội. Điều mà Tôn Phổ k biết là gs vừa xuống máy bay đã chạy khắp nơi, vì sở công an tp C rất nể thầy Bình đã hợp tác nhiều năm có hiệu quả nên mới "lờ đi" k truy cứu trách nhiệm hình sự của Tôn Phổ. 1 điều khiến ông rất cảm động là Triệu Vĩnh Quý k "phun" Tôn Phổ ra. Quý nói đại ý rằng, ai trực tiếp làm người ấy chịu, 1 mình xin nhận trách nhiệm.

Tuy nhiện, trách nhiệm hình sự có thể miễn, nhưng k thể k xử lý hành chính. Trong bữa tiệc mà gs Bình mời để "bôi trơn" dàn xếp, ông đã phải uống đến "gần chết" vì rượu, phía ĐH J rốt cuộc đã nhượng bộ, k sa thải Tôn Phổ, nhưng hắn phải bị điều khỏi vị trí giảng dạy, cho về thư viện trường làm chân quản lý.

Mọi kết luận đã thực thi. Kể từ đó đh tp J mất đi 1 phó gs tâm lý, và thư viện trường có thêm 1 anh thủ thư. Anh thủ thư này k hay đứng trước các giá sách cao ngất kiểm kê, mà rất thích đứng ở các hành lang để nghe tiếng giảng bài vọng ra từ các lớp học. 

Vẻ mặt anh ta có nét ngưỡng mộ, coi thường, xen lẫn khát vọng, nhưng nhiều hơn cả là sự đố kỵ, rất sâu.

Thời gian k nhanh k chậm cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã đến năm 2002. Tôn Phổ dần dần quen với công việc thủ thư, và ít lò dò đến khu dạy học. Anh ta bắt đầu hòa nhập với các nhân viên của thư viện, kiên nhẫn nghe các bản tin vỉa hè bát nháo và góp chuyện, anh ta cũng thích đi chợ và cân nhắc xem nên chế biến món thịt chiên thế nào...

Tất cả, khiến Ngụy Nguy được an ủi. Dù Tôn Phổ kiệt xuất hay bình thường, miễn là vẫn có anh thì mọi bề vẫn đều tốt đẹp.

Và, Ngụy Nguy hiểu rất rõ, k phải Tôn Phổ buông xuôi, anh chỉ là đang chờ đợi thời cơ.

1 buổi chiều đầu xuân, Ngụy Nguy vội vã bước vào phòng mượn sách số 3 của thư viện trường tìm Tôn Phổ, từ xa cô đã thấy anh đang ngồi sau quầy "mượn – trả" chăm chú đọc 1 tờ báo.

"Gọi em đến gấp thế có việc gì à?" – Ngụy Nguy thở mạnh – "gọi điện thoại anh cũng k nghe".

"Anh k để ý" - Tôn Phổ có vẻ k mấy chú ý – "Em về nhà cũ, tìm giúp anh 1 hồ sơ bệnh án".

"Bệnh án nào?"

"Của 1 bệnh nhân tên Mã Khải, mắc chứng hoang tưởng và trầm cảm nặng".

"Cần gấp lắm k?" – Ngụy Nguy nhìn đồng hồ - " Em còn phải về nhà lấy chìa khóa".

"Rất gấp. Anh cần đọc nó tối nay". Em chịu khó tìm giúp anh đi."

Khi nói điều này, Ngụy Nguy bỗng cảm nhận được ánh mắt Tôn Phổ k còn hờ hững như bình thường, nó đã lại rực sáng như 4 năm trước, như có việc gì đó đã khơi lại đốm lửa còn sót lại sâu thẳm trong lòng anh.

Ngụy Nguy nhìn đôi mắt long lanh của Tôn Phổ, gật đầu.

Ra đến cửa, cô suýt va phải 1 cậu có lẽ là sv, 2 người k ai để ý đến ai, tiếp tục đi về nơi muốn đến.

Nếu thời gian bỗng ngừng trôi, và thế giới ngừng vận động ở giây phút đó, thì chắc chắn đây sẽ là 1 cảnh mà đấng tạo hóa rất muốn nhìn thấy.

1 nam, 1 nữ, và 1 chàng trai ở giữa họ.

Anh ta luôn vui với việc khiến người ta cảm nhận được sức mạnh và sự bí hiểm khôn lường của mình; khi mà ai ai cũng nhẹ dạ và đầy lòng hiếu kỳ nhắm đến tương lai, chính là khi anh ta thản nhiên nói cho họ biết, tất cả chỉ là trò chơi mà anh ta đã thiết kế hoàn mỹ.

Tôn Phổ nhận ra anh chàng đang chạy đến chỗ mình. . Anh biết anh ta thường đến mượn sách và biết rõ gs hướng dẫn anh ta chính là Kiều Doãn Bình, Vẫn thở mạnh, cậu sinh viên chìa ra 1 tờ ghi danh mục các cuốn sách.

Tôn Phổ lướt nhìn và bất giác nhìn xuống mấy cuốn sách mình vừa đọc đang để bên cạnh. Vào lúc này ánh mắt Tôn Phổ càng thêm rực sáng. 

Anh ta ngẩng đầu lên.

Anh thanh niên soi bóng mình méo mó trên mặt kính Tôn Phổ, tuy gầy gò nhợt nhạt nhưng trông có nét rất khôi hài.

Anh ta cười với "chính mình"

-HẾT- (Cp WP by MinhLhong)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bíẩn