[Ngoại truyện Định Mệnh 4] - Tuần trăng mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sao em lại khăng khăng không đến biệt thự riêng của anh mà lại đến khu nghỉ mát công cộng thế này?” – Christ hỏi khi đặt chân qua khỏi cổng một khách sạn ven biển Nha Trang, lần thứ mấy chục kể từ lúc Dora quyết định là nơi đây sẽ là điểm tiếp theo trong hành trình hưởng tuần trăng mật của họ.

“Anh có sẵn biệt thự riêng ở đây sao?” Cô uể oải nhắc lại những gì mình đã lặp đi lặp lại với anh cũng vài chục lần.

“Có thể mua mà.”

“Có cần thiết phải tốn kém thế không?” Cô nhướn mày.

“Vì em thích nơi này, nên lần khác đến chúng ta sẽ có chỗ để nghỉ ngơi.” Christ lấy tay vuốt vài lọn tóc đang lòa xòa trước mặt cô vì gió biển, cười dịu dàng.

“Nói chung là mình đã đặt phòng khách sạn, cũng đã đến đây rồi, anh nói thêm cũng chẳng ích gì đâu.” Cô trêu anh, ai bảo anh cưng chiều cô đến thế cơ chứ.

Anh chỉ biết cười trừ, theo nhân viên khách sạn tiến về khu phòng VIP trong những cái nhìn tò mò hướng về phía họ. Không phải ngày nào con người ta cũng thấy một người đẹp trai đến nín thở như thế dạo vòng quanh, và người anh ta ôm trong tay cũng vô cùng xinh đẹp.

Dora mở cửa sổ ngay khi đặt hành lý xuống, hít một hơi dài không khí mặn mùi biển, thư thái sau chuyến bay dài từ Pháp đến đây. Christ ôm cô từ phía sau, mũi anh rúc vào tóc cô, tham lam hít lấy mùi hương của cô. Biển thì làm gì quyến rũ bằng người phụ nữ đang ở trong vòng tay anh chứ.

Dora cười khì, đẩy tay anh ra. “Anh tắm đi, ngủ một chút cho bớt mệt rồi đi tắm biển.” Khuôn mặt cô rạng rỡ và háo hức. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng cô chơi đùa với những cơn sóng và cát.

“Em cũng mệt mà. Tắm trước đi.”

“Em còn soạn đồ nữa. Anh trước đi.”

Christ mỉm cười tinh quái khi kéo tay cô rời khỏi cửa sổ.

“Tắm chung đi.” Anh cười khoái trá khi mặt cô ửng hồng lên.

Cửa phòng tắm đóng lại.

————-

“Dora.” Christ khẽ gọi sau một hồi ngắm gương mặt say ngủ của cô đã đời.

“Ưm…” Dora xoay người ra khỏi anh, vùi mặt vào gối không muốn dậy, hẳn là cô vẫn còn muốn ngủ tiếp.

“Em bảo muốn đi tắm biển mà, chiều rồi, dậy đi cưng.” Anh với tay và cù vào eo cô. Cô ngọ nguậy người rồi cười khúc khích. “Ngừng lại, Christ, ngừng lại cho em, nhột quá.”

Nhưng anh không ngừng lại, ai bảo cô đáng yêu đến thế làm gì. Dora cứ lăn qua lăn lại như thế đến khi lăn vào lòng anh, Christ ngừng tay, không kiềm nổi ham muốn hôn lên đôi môi đang cười như hoa của cô. Môi khóa môi, động tay động chân một chút…

“Hình như em quên đem theo đồ tắm rồi.” Dora thông báo sau một hồi lục tìm, huy động cả anh kiếm phụ.

“Anh có thể thấy điều đó. Đi mua thôi.” Anh dễ dãi. Và họ sóng bước cùng nhau đến shop đồ tắm gần đó.

“Christ, anh có muốn về trước để em lựa không?” Dora ngần ngại hỏi. Anh đã không chút xấu hổ vào nơi chỉ toàn phụ nữ này với cô, và đang làm trung tâm của mọi ánh mắt ở đây, nhất cử nhất động đều không thoát khỏi những con mắt rõ ràng là thiếu điều dán lên người anh.

“Không.” Anh tỉnh queo trả lời, anh quen với điều này rồi.

“Vậy thì chọn nhanh một chút để giải thoát cho anh vậy.”

Đó chỉ là một shop nhỏ chuyên biệt của khách sạn dành riêng cho khách du lịch nên cũng không có nhiều đồ, quần áo thường được treo trên hai hàng giá dài, đồ tắm thì ít hơn, treo đầy một giá duy nhất ở giữa, vài bộ “đặc sắc” được ưu tiên treo trên tường, với thiết kế cực kì gợi cảm.

“Này, bộ đó được đấy.” Mắt anh hướng về phía bộ Bikini màu da báo treo trên tường. Một bộ đồ tắm hai mảnh, với đúng ba mảnh. Hai mảnh tam giác nhỏ bằng nửa lòng bàn tay che ngực, mảnh còn lại, cũng hình tam giác, là quần lót. Những sợi dây nối các mảnh lại lấp lánh cườm tinh xảo.

Dora đỏ mặt. “Em không mặc bộ đồ đó đến nơi công cộng đâu.”

“Ai bảo em mặc đến nơi công cộng hả?” Anh nhướn mày, nụ cười nhìn sao mà gian xảo đến thế?

Dora quyết tâm với ý muốn lựa đồ nhanh, liền lục lọi trên giá treo đồ tắm và lôi ra bộ một mảnh kín đáo màu đỏ rực. “Đi thôi.” Cô kéo tay anh ra quầy tính tiền.

“Anh nhất quyết mua bộ đó hả?” Dora bất lựa nhìn Christ tay xách hai túi đồ.

“Ừa.”

“Báo trước với anh là em không mặc đâu đấy.”

“Rồi anh sẽ có cách khiến em mặc, cứ an tâm.” Lại nụ cười gian xảo đó, Dora tức không làm gì được anh, chỉ biết đánh lên tay anh một cái.

—-

“Anh thực sự sẽ mặc như thế này ra biển sao?”

“Có gì không đúng à?”

Christ gãi đầu nhìn lại mình, anh vẫn đang mặc quần bơi bình thường đó thôi. Dora hít một hơi sâu, đánh giá anh từ đầu tới chân. Đúng, ừ thì quần bơi, nhưng nhẹ, mỏng, nhỏ, ngắn thế này thì thật khiến người đối diện khó thở đó. Vòm ngực rộng của anh để trần và đẹp đến phi thường. Anh có lẽ còn thu hút nhiều ánh nhìn hơn so với cô, nếu cô thực sự mặc bộ bikini anh mua để ra biển. Dora có chút ghen tị, cô không muốn người khác ngắm anh như thế này. Thế là cô đến bên tủ để quần áo, lôi ra một cái quần sooc lửng.

“Anh thay cái quần này ra đ.”

“Sao thế?”

“À…ừm… Mặc quần sooc sẽ thoải mái hơn.” Phải không nhỉ?

“Mặc quần bơi thoải mái hơn chứ.” Christ vặn lại, tiến sát đến gần cô, anh dường như đang ghìm lại để khỏi phải cười phá lên.

“Anh hỏi nhiều quá đi, thay cái quần này ra cho em.” Dora đỏ mặt, lên giọng ra lệnh cho anh.

“Anh sẽ thay, với điều kiện em mặc thử bộ bikini kia.”

“Em không mặc nó đi tắm đâu.” Dora quả quyết.

“Anh có bảo em mặc nó đi tắm đâu.” Hơi thở anh phà vào tai cô. “Trao đổi đi, em muốn anh thay cái quần này ra, thì em cũng phải thay bộ bikini kia ra cho anh xem.”

Cô thở gấp trước sự gần gụi của anh, giọng lúng búng. “Thế anh muốn mặc gì thì mặc…”

“Sao, sợ rồi à?” Anh khiêu khích bên tai cô.

“Thay thì thay, ai sợ chứ.” Anh đã chạm đúng vào bản tính hiếu thắng trẻ con trong cô, thế là Dora nhanh chóng với lấy túi đồ mới mua đi vào phòng tắm…

“Em bỏ khăn xuống anh mới thấy được chứ.” Khóe môi anh nhếch lên khi Dora bước ra khỏi phòng tắm.

“Bộ đồ này…hở hang lắm đó…” Dora ngập ngừng, tay giữ chặt chiếc khăn bông tắm quanh người. Nắng chiều hắt những vệt vàng như mật lên cánh tay cô, qua lần cửa sổ đã được kéo rèm. Gió biển lất phất lan một mùi dễ chịu trong không khí. Nhưng anh mắt của Christ đang săm soi trên người cô thì có nhiệt độ không nguội xíu nào.

“Em không tự lấy cái khăn ra thì anh sẽ lấy ra đấy.” Anh nói và bước ra khỏi ghế thật, hướng về phía cô.

Dora bỏ cái khăn ra, và ngay lập tức chân anh quên hẳn việc bước đi như thế nào. Cứ phải nói là quyến rũ và gợi tình đến nín thở. Christ thấy trong người nóng lên và hô hấp cũng đột nhiên khó khăn, gió chẳng thể nào giữ cho bầu không khí trong phòng mát lên nổi.

Bộ đồ tắm phơi bày gần như toàn bộ cơ thể tuyệt mĩ của cô, từ bộ ngực đầy đặn đến đôi chân dài săn chắc, làn da mượt mà hồng hào chỉ nhìn là muốn cắn một miếng. Và hiện giờ thì Christ chỉ muốn ngấu nghiến cô thật.

“Thôi em thay bộ kia ra đây, em muốn đi tắm biển chiều nay.”

Dora gấp gáp quay trở vào trong khi cô thấy rõ ngọn lửa đang bùng lên trong mắt anh. Anh không biết mệt là gì sao? Cô cười khúc khích vì tiếng gầm nhẹ của anh ở bên ngoài. “Em chơi xấu.” Anh cười khổ trước cửa phòng tắm.

“Anh cũng chơi xấu em mà.”

‘Tối nay em sẽ không nói được những câu này nữa đâu.” Anh hứa hẹn từ bên ngoài…

——

Biển trong xanh một màu lam dịu trong ánh chiều và mặt trời đã chạm đến đường chân trời. Tắm biển trong hoàng hôn thế này quả thật là lãng mạn. Mà có thật là lãng mạn không nhỉ?

Dora và Christ thách nhau bơi đua, lần đầu tiên anh nhường cho cô thắng. Nhưng rồi anh rốt cục nhận ra là muốn thắng cô cũng chẳng dễ dàng gì, nên cả hai đều dốc sức bơi cho tới lúc thở không ra hơi nữa thì thôi. Rồi họ leo lên bãi cát nằm nghỉ mệt. Dora nghịch ngợm vốc một nắm cát ướt để lên bụng anh, Christ vẫn nhắm mắt không phản ứng. Thế là được nước làm tới, cô vốc cát đắp đầy cả hai chân anh.

Christ vẫn giả vờ ngủ để cô thỏa thích đùa chơi. Rồi cô đột ngột cù vào nách anh, khiến anh đang mơ màng phải bật ngay dậy. Cô cười khanh khách và bỏ chạy, anh lập tức đứng lên và đuổi theo, cát nặng đắp trên chân rơi xuống tung tóe…

Có cần phải nói thêm là có không ít cặp mắt ngắm nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ này không nhỉ? Thôi, điều đó đã hiển nhiên quá rồi.

Cánh tay Christ vòng quanh eo Dra khi họ sóng bước rời bãi biển để đi lên phòng. Những hàng dừa trồng quanh khách sạn xạc xào trên đầu họ, cát lún xuống theo từng bước chân họ đi. Nước biển rin rít trên làn da. Họ đã thấm mệt sau khoảng thời gian chơi đùa vui vẻ.

Chợt có một đứa bé xuất hiện ở gần họ. Một cậu nhóc chỉ hai tuổi là cùng. Dáng người nhỏ xinh lẫm chẫm bước đi trên cát, thi thoảng loạng choạng như muốn ngả. Dora nhìn thấy đứa bé, và kéo anh tiến về phía đó.

Cô không thể tin vào mắt mình.

Cậu nhóc giống Christ kinh khủng, với đôi mắt xanh trong veo chớp chớp một cách ngây thơ khi nhìn cô đến gần, mái tóc dày đen mun cùng làn da em bé nuột nà như sữa. Thấy họ tiến lại, cậu nhóc cũng không hề e sợ mà còn bước đi nhanh hơn về phía hai người. Bước đi vụng về trên đôi chân ngắn ngủn khiến cậu té về phía trước, gương mặt cậu lập tức mếu máo, nước ngân ngấn lưng tròng trong đôi mắt xanh.

Dora phì cười, bản năng làm mẹ trỗi dậy trong cô, cô cúi xuống, phủ phủi cát trên người bé và đưa tay muốn bế nó.

Nhưng cậu nhóc gạt phắt tay cô đi. Nó chìa đôi bàn tay bé xíu về chồng co, Christ.

Christ bối rối, nhưng cũng phì cười cúi xuống bế nó lên. Tay chân cậu bé quẫy một cách vô cùng thích thú khi được nâng lên cao. Cậu nựng nựng má Christ với nắm tay bé xíu xiu làm Dora cười khúc khích. Cậu nhóc này quả là đáng yêu vô cùng.

Rồi cậu vòng tay quanh cổ anh, giọng nói bi bô không rõ cứ ê a : “Papa…papa…”

Hả?” Christ giật mình, cánh tay ôm anh lơi ra suýt làm rơi cậu bé trong tay. Dora cũng tròn mắt nhìn nó. Nó vừa gọi anh là papa đấy.

“Jeremy, con ở đâu?” Có tiếng gọi từng xa vẳng tới, một giọng nam gấp gáp và hốt hoảng nói bằng tiếng Anh. Có thể anh ta và đứa bé này có quan hệ. Dora suy nghĩ rồi cất tiếng. “Ở đằng này.”

Gần như ngay lập tức chủ nhân giọng nói xuất hiện, sải những bước dài gấp gáp về phía họ. Đôi mắt xanh của anh ta ánh lên nỗi lo âu thấy rõ dù chỉ từ đằng xa và mái tóc đen của rối bù như thể đã cahỵ trong gió rất nhanh và rất lâu. Khoan đã, ngừng lại một chút. Tóc đen và mắt xanh! Dora nhìn như không tin vào mắt mình, đó chẳng phải Christ sao?

Cô hốt hoảng quay sang nhìn bên cạnh, anh vẫn ở đây và ôm đứa bé cơ mà, và rõ ràng anh cũng đứng hình trước sự hiện diện của một người-lạ-giống-anh-như-đúc. Anh ta tiến đến gần hơn trên đôi chân dài và ngừng lại trước mặt họ, đôi mắt xanh biển mở lớn.

“Christian Halver?” Anh ta thốt lên. Lại một cơn sốc nữa quét qua cặp vợ chồng mới cưới. Làm sao anh ta biết được tên Christ? Vẻ mặt Christ rõ ràng là không hề quen biết anh ta!

Dora lại quan sát anh ta một lần nữa. Không hề phủ định rằng khugn xương mặt và dáng người anh ta trông giống christ như đúc khi nhìn đằng xa, nhưng quan sát kĩ và gần thì dường như không có điểm nào đặc biệt giống ngoại trừ đôi mắt xanh và mái tóc đen. Quai hàm anh ta bạnh hơn và đường nét trên khuôn mặt hơi cứng, có vẻ khắc nghiệt một chút nếu so với khung xương như tạc của khuôn mặt Christ. Khổ người anh ta lực lưỡng hơn Christ và gồ ghề, không có vẻ gọn gàng và nhanh nhẹn như Christ. Đôi mắt anh ta sáng nhưng không có cái nhìn tinh anh và uy quyền của anh.

Hay tại vì cô quá cường điệu hóa vẻ đẹp của chồng mình nhỉ?

“Sao anh biết tên tôi?” Christ nhướng mày.

“Anh là người nổi tiếng nhất trong giới kinh doanh New York, dĩ nhiên là tôi phải biết anh rồi.” Nụ cười anh ta tươi, nhưng có phần gượng gạo. Nhưng mắt anh ta ngay lập tức chú mục vào hình hài nhỏ bé Christ đang ôm trong tay.

“Jeremy, đúng là con rồi. Con làm papa lo sốt vó.” Giọng anh ta trìu mến và tràn đầy yêu thương khi đưa tay ra đế bế cậu bé.

Christ cũng nghĩ đây chắc hẳn là cha đứa bé rồi, nên anh đưa nó cho người trước mặt.

Nhưng Jeremy không với tay ra cho anh ta bế. Cậu nhóc hết quay sang bên này, lại quay sang bên kia. Nhìn Christ một chút, rồi nhìn người lạ một chút, cái cổ ngắn nục nịch cứ xoay xoay và hai hàng chân mày đen như hai nét bút khẽ nhíu lại bối rối. Cái miệng đỏ chót xinh xắn cứ hết mở ra rồi lại đóng vào.

“Papa…” Cậu nói với Christ, rồi quay lại người lạ. “papa…” Rồi lại quay sang Christ. “Ư ư…” Mắt cậu bắt đầu nhòe nước và khuôn mặt bầu bĩnh nhăn lại, mếu máo.

“Ư ư… papa…” Cậu khóc to thành tiếng và vòng hai cánh tay bé tí ôm lấy cổ … Christ.

Thật là dở khóc dở cười.

“Christ?” Lần này là một giọng nữ thảng thốt. Ba cặp mắt nãy giờ vẫn chăm chú vào Jeremy lập tức quay về hướng ấy. Một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang nhìn họ với vẻ không-thể-tin-vào-mắt-mình. “Jeremy?” Cô lập tức chú mục vào hình hài Christ đang ôm trong tay, giọng cô cũng có vẻ hơi hụt như vừa chạy một quãng xa.

Nghe thấy tiếng của cô ấy, Jeremy lập tức ngơi đi tiếng khóc và rời khỏi cổ Christ, xoay đầu lại, khuôn miệng nãy giờ mếu máo bỗng chốc lại cười tươi như hoa. “Mama…” Rồi cậu vùng vẫy, quẫy đạp và đưa tay về phía người phụ nữ. Cô đón lấy cậu và ôm rịt vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm. “Ôi Jeremy….con làm mẹ lo gần chết…” Khóe mi cô lấp lánh nước.

“Meredith?” Christ ngập ngừng lên tiếng, anh hi vọng mình nhớ đúng tên, hoặc đúng người. Mà khả năng nhầm người ở đây có thể nói là tương đối thấp.

Meredith ngẩng đầu lên khỏi con, lấy lại bình tĩnh rồi ôm con đứng lên. Nụ cười của cô có chút gượng gạo vì nước mắt.

“À, Christ, lâu rồi mới gặp anh. Không ngờ lại gặp anh ở đây.”

“Ừm.” Christ mỉm cười thân thiện.

“Tôi là chồng cô ấy, Nickel. Nikel Parker. Rất vui được gặp anh.” Người lạ, giờ là Nikel, mở lời chào rồi tiến đến sát bên vợ mình.

“Đây là Dora, vợ anh.” Christ giới thiệu, tay anh vòng qua eo Dora. “Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật.”

“Chào chị.” Meredith cười hiền.

“Papa…papa…” Jeremy lại ê a, tay cậu vẫy vẫy, đôi mắt xanh to tròn hướng về phía… Christ trong khi cha cậu thì lại đang đứng kế bên. Một lần nữa phải nói là, dở khóc dở cười.

“Đây là con em, bé tên Jeremy.” Nhưng không nghe thấy lời mẹ, cậu tiếp tục tràng bi bô cũng mình, với đôi mắt láo liên và tay chân quẫy đạp liên tục. Một đứa bé vô cùng hiếu động. Thảo nào họ lại làm lạc mất cậu. “Năm nay bé cũng được ba tuổi rồi.” Trông cậu nhóc có vẻ hơi nhỏ hơn số tuổi là ba.

Tiếng “papa” không ngừng của Jeremy làm Christ bất chợt nhớ về lần cuối cùng anh gặp Meredith. Cô đã từng là bạn gái của anh. Dĩ nhiên rồi, thời đó anh sẽ không bỏ qua một cô gái dịu dàng và xinh đẹp như Meredith. Cô vẫn luôn tử tế, trên cả tử tế nữa, với anh. Quan tâm chăm sóc anh từng tí một, và cho anh cảm giác không được thoải mái cho lắm vì thiếu tự do. Họ chia tay sau khi quen nhau không lâu. Và, Christ lục lọi trí nhớ và sắp xếp lại các mốc thời gian cho hợp lý. Lần cuối anh gặp cô là buổi sáng sau một bữa tiệc lớn kỉ niệm ngày thành lập Halver. Tối đó anh đã rất say. Và sáng đó anh thấy mình đang nằm trên giường của cô. Và dĩ nhiên, qua một đêm ân ái. Anh chỉ nói với cô vài câu, rồi trở về nhà riêng của mình chuẩn bị đi làm. Họ đã không gặp nhau kể từ buổi sáng hôm ấy. Những tiếng bi bô của Jeremy lại lọt vào tai Christ. Anh lạnh người.

Anh vẫn luôn cẩn thận trong việc quan hệ. Nhưng hôm ấy anh rất say, và hông thể nhớ mình có dùng biện pháp phòng tránh hay không. Jeremy là con của Nikel, tất nhiên rồi. Christ an ủi mình, nhưng anh không thể chối bỏ sự thực rằng Meredith đã yêu, rất yêu anh trong suốt khoảng thời gian ấy. Một người dịu dàng hòa nhã như cô liệu có kẻ khác khi vẫn còn yêu anh hay không?

Và cậu bé siêu dễ thương đang ngọ nguậy trong lòng cô, liệu có phải là con anh???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro