Ngoại truyện (Sam Sam, Trọn đời bên em,...) funny

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Cố Mạn

Đây có thể xem như phần ngoại truyện, nếu ai đã đọc Sam Sam đến đây ăn, Trọn đời bên em hay Anh sẽ yêu em từ  cái nhìn đầu tiên chắc chắn sẽ thích, còn ai chưa đọc thì mau đọc đi nhé, bảo đảm sẽ không hối hận ^^

PS: Trong truyện này các bạn sẽ gặp lại tất cả các nhân vật trong truyện của chị Mạn, yêu cầu không ai được cười một mình đâu nhé, cũng không được uống nước, ăn uống trong khi xem ^^

1.

Chuyện kể rằng hôm nay Mặc Sên, Vi Vi, Song Nghi cùng Phong Nguyệt đang online nói chuyện phiếm.

Nghi Gia Nghi Thất: Ta lại bị thắt cổ chai rồi.

Diễn đàn im bặt… .

Nghi Gia Nghi Thất: các ngươi đều không quan tâm nhân gia… >_<

Hà Mộ Sênh: Cái gì gọi là thắt cổ chai?

Chưa kịp dứt lời, Song Nghi đã cướp lời gào lên.

Nghi Gia Nghi Thất: Vì sao ta không viết được H, ta muốn HHHHHHH

Diễn đàn im bặt…

Lô Vĩ Vi Vi ( chuyển đề tài ): Boss đại nhân vĩ đại nhất đâu?

Phong Nguyệt Vô Biên: Phỏng chừng còn đang ngủ, hôm qua anh trai ta ngủ trong bồn tắm, đến buổi sáng hôm nay mới chịu buông tha   .

Lô Vĩ Vi Vi ( trong sáng ): 33 ở nhà được cưng quá nhỉ? ! Có điều chuyện này thì liên quan gì đến việc 33 mệt mỏi ngủ nướng chứ?

Phong Nguyệt Vô Biên: Chị dâu ta chẳng phải được cưng chìu gì đâu, chắc chắn ngày hôm qua chị ấy đã bị đàn áp trong bồn tắm, đến buổi sáng hôm nay mới được anh ta thả ra.

Lô Vĩ Vi Vi (đỏ mặt ): …

Hà Mộ Sênh ( chột dạ, thì ra Phong Đằng cùng Dĩ Thâm là cùng một giai cấp ): …

Nghi Gia Nghi Thất: Phong Nguyệt Vô Biên ngươi làm thế nào mà biết được chứ? Không phải là ngươi…

Phong Nguyệt Vô Biên: Hôm qua ta mới về nhà mẹ đẻ ở.

Nghi Gia Nghi Thất: Không công bằng không công bằng, nhân gia người ta cả ngày hết thư phòng đến bồn tắm lớn, còn ta vì sao đến H đều viết không ra chứ.

Boss đại nhân vĩ đại nhất: Ta tới đây, rất xin lỗi vì đến muộn.

Diễn đàn im bặt… mặt đỏ…

Boss đại nhân vĩ đại nhất: Các ngươi làm sao vậy?

Nghi Gia Nghi Thất: 33, sinh hoạt x của ngươi mỹ mãn như vậy, ngươi mau tới nhà ta giúp ta viết H.

Boss đại nhân vĩ đại nhất ( Đỏ mặt… Cẩu tử đội quả nhiên không chuyện gì không biết, tối nay phải bàn bạc lại với Boss đại nhân một chút, xem có thể không ngủ sân thượng nữa hay không ): … Ngươi vẫn nên tìm một cao nhân khác thì hơn …

Nghi Gia Nghi Thất: Tiểu Sên Sên, ngươi phải giúp ta.

Hà Mộ Sênh ( chột dạ nhớ lại sự kiện bồn tắm với Dĩ Thâm ): … Ta chỉ biết chụp ảnh, giúp không được gì…

Nghi Gia Nghi Thất: Có thể có thể  mà, ngươi có thể học theo…

Phong Nguyệt Vô Biên: Nghi Gia Nghi Thất, ta xem ngươi là cái bình bị thắt sắp bể cổ chai rồi, chẳng lẽ nam nhân nhà ngươi không còn dùng được nữa?

Nghi Gia Nghi Thất: Quan hệ ở chung của chúng ta rất thuần khiết, người ta còn chưa thử qua công năng x của hắn…

Phong Nguyệt Vô Biên: ( khinh bỉ ) ngươi thật là quá kém cỏi, Vi Vi người ta là sinh viên mà còn giỏi hơn ngươi.

Lô Vĩ Vi Vi: … Ta cùng đại thần nhà ta vẫn còn đang yêu đương, bình thường gặp gỡ cũng rất trong sáng…

Phong Nguyệt Vô Biên: Cái gì? ! A Sên, ngươi với chồng ngươi là quen nhau từ thời học đại học, ngươi mau cùng ta khinh bỉ các nàng.

Hà Mộ Sênh ( chột dạ ): Ta cùng chồng ta là từ đại học đến khi chia cách, sau đó là kết hôn, sau đó mới…

Phong Nguyệt Vô Biên: Thế giới này đang xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chỉ có mình ta cùng Ngôn Thanh nhà ta là trước khi kết hôn vượt rào thành công?

Boss đại nhân vĩ đại nhất: … Ta muốn ngủ tiếp, 88

Hà Mộ Sên: … Ta phải ra ngoài mua khăn trải giường, cũng 88

Lô Vĩ Vi Vi: Ta với đại thần có nhiệm vụ, đi trước đánh quái

Nghi Gia Nghi Thất: Ta ăn vịt nướng đây.

Phong Nguyệt Vô Biên: …

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Đêm đó, Mặc Sênh rất nghiêm túc cùng Dĩ Thâm thảo luận vấn đề sinh viên với chuyện x, sau đó không cẩn thận cung khai toàn bộ khẩu cung cuộc nói chuyện hôm nay, sau đó Dĩ Thâm cùng Mặc Sênh cùng nhau vào nhà tắm…

Lúc Dĩ Thâm lấy khăn tắm gọi cho Tiêu Nại một cú điện thoại, báo cáo một chút chuyện hợp đồng của công ty Tiêu Nại, sau đó làm như vô tình nhắc đến câu hỏi mà Mặc Sên nêu ra trong khẩu cung.

Sau đó Tiêu Nại xâm nhập vào máy tính của Vi Vi, sau đó đem toàn bộ cuộc nói chuyện của Vi Vi trong ngày ghi lại, đính kèm vào file gửi cho Phong Đằng cùng Chu Trữ Tự.

Đêm đó.

Tiêu Nại: Vi Vi chúng ta dọn đến ở chung đi.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Phong Đằng: 33, chúng ta xây một bể nước nóng ngay cạnh hồ bơi nhé? Nào, đến đây, chúng ta lên sân thượng thương lượng tiếp.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Chu Trữ Tự: Thịt vịt nướng ăn ngon không?

Song Nghi: Ừ. ( Đang gặm cổ vịt ing)

Chu Trữ Tự: Vậy là tốt rồi, ăn xong thì đến thư phòng, chúng ta thảo luận một chút.

Song Nghi: Chuyện gì? ( Tiếp tục gặm cổ ing)

Chu Trữ Tự: Công năng x của anh.

Song Nghi: … ( Cổ vịt rớt )

Chu Trữ Tự: Không thích thư phòng sao? Vậy chúng ta đến phòng tắm nói chuyện cũng được.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Ngày thứ hai.

Phong Đằng gọi điện cho Ngôn Thanh: Nghe nói chú với Tiểu Nguyệt trước khi kết hôn đã gỏ kẻng thành công phải không? Tiểu Nguyệt cũng đã lâu mới trở về nhà, tháng sau chú hãy đến đón nó.

2.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Phong Nguyệt Vô Biên: Hử? Thế nào lại chỉ có mình mình online thế này? Những người khác đâu hết cả rồi? Không lẽ vẫn còn đang ngủ?

Chiều hôm đó, trong lúc quần chúng đều ngủ, chỉ mình Phong Nguyệt tỉnh, Phong tiểu thư đã nhận được một cuộc điện thoại đầy tủi thân của lão công nhà mình, nổi giận đùng đùng gọi điện cho anh trai Phong Đằng.

“Có chuyện gì?” Phong tiên sinh tâm trạng rất tốt, đang dự định xây lại sân thượng nhà mình, đêm qua trời hơi lạnh, sợ 33 cảm lạnh thì mình cũng chẳng thể nào thõa mãn được, cho nên chỉ cần xây thêm một căn phòng ấm cúng là được rồi. Phong tiên sinh rất thỏa mãn YY trong khi 33 trong hình dạng thỏ trắng bị bắt nạt mình đầy thương tích đang vùi mình vào trong chăn ngủ.

“Anh hai, anh dựa vào cái gì mà không cho em về nhà? Ngôn Thanh nói với em anh bảo anh ấy tháng sau mới được tới đón em.” Phong Nguyệt thiếu chút nữa phát điên, ta nhớ lão công của ta, ta nhớ lão công của ta.

“Không phải chỉ là tháng sau sao, rất nhanh sẽ qua thôi.” Phong tiên sinh rất thản nhiên như không có việc gì lật mở văn kiện.

“Bây giờ mới là mùng 3 thôi!”

“Lâu lắm mới về nhà mẹ đẻ một chuyến, em không thể ở chơi với 33 lâu một chút sao? À, được rồi. Anh nghe nói em với Ngôn Thanh là trước khi kết hôn đã ăn cơm trước kẻng phải không?” Phong tiên sinh buông văn kiện xuống, nheo mắt, dự định cùng em gái tính sổ hết một lượt.

“A, hôm nay chẳng phải anh có rất nhiều việc sao, còn phải họp hành nữa mà, em không làm phiền anh làm việc nữa. Xin chào.” Phong Nguyệt pia điện thoại.

Làm, làm sao anh ấy biết được chuyện đó chứ? Mồ hôi lạnh của Phong Nguyệt tuôn ròng ròng, nhớ lại nhớ lại, bóng đèn nhỏ đinh một cái sáng lên. (Trong truyện tranh, mỗi khi nhân vật nghĩ ra sáng kiến gì thì sẽ được vẽ một cái bóng đèn bật sáng trên đầu)

“Tiết 33, chị cư nhiên không để ý đến tình nghĩa khăn tay tỷ muội, dám làm nội gian! Tôi phải PIA chị.” Phong Nguyệt chạy ào vào phòng của 33 với anh trai mình, trực tiếp nhào lên giường.

“Ưm, hử?” 33 đầu óc không tỉnh táo bị lắc lư một lúc lâu, không đứng dậy, nhất định không đứng dậy. Chê cười, so với việc bị Phong Đằng đánh thức cả đêm, đây chỉ là chút rung lắc nho nhỏ, 33 đã sớm thân kinh bách chiến, không bị ảnh hưởng.

“Chị mau ngồi dậy cho tôi.” Phong Nguyệt vô tình kéo tuột chăn của 33 ra, sau đó kinh ngạc đến ngây người, chậc, thì ra 33 thích ngủ không mặc quần áo, thì ra đây là mùa ô mai nha.

Cảm giác mát mát đột nhiên ập đến rốt cục khiến 33 tỉnh táo lại một chút, vừa mở một con mắt đã thấy Phong Nguyệt mở to hai mắt đờ đẫn nhìn mình.

33 vô ý thức lần theo ánh mắt của Phong Nguyệt nhìn về phía ngực mình…

“A!” Mau chóng kéo chăn lên che khuất, “Cô cô cô, mới sáng sớm sao cô lại xông vào phòng ngủ của người khác làm loạn như thế chứ.” Giọng nói theo ánh mắt của Phong Nguyệt càng ngày càng nhỏ, đầu càng lúc càng thấp, mặt càng lúc càng hồng.

Phong Nguyệt đột nhiên nhớ tới chính sự vội vã lắc đầu, ngón trỏ thon dài điểm vào mũi 33. “Chị dám cả gan mật báo với anh trai tôi! Tháng sau tôi mới được gặp lại lão công của mình. Chị là cái đồ thấy sắc quên bạn đê tiện tiểu nhân, chị mau đền chồng con lại cho tôi.”

“Sao?” 33 với Phong Nguyệt như hai người ở hai thế giới, Phong Nguyệt nói năng lộn xộn giải thích cả buổi, 33 rốt cục mới hiểu rõ sự việc.

“Không phải là chị. Chị làm sao có thể làm loại chuyện đó chứ.” 33 vô tội, trưng ra đôi mắt của thỏ trắng mong được Phong Nguyệt tin tưởng. Bất quá loại ánh mắt này đối với Boss đại nhân chẳng những không công hiệu mà còn phát sinh tác dụng phụ, mỗi lần như thế 33 đều bị người nào đó đè xuống, tư tưởng của 33 cj, mặt càng ngày càng đỏ hơn.

“Không phải chị làm?” Phong Nguyệt nheo mắt lại, “Không phải chị thì nhất định là một trong ba tên còn lại, đi, mau theo em đi bắt hán gian.” Phong Nguyệt cầm tay 33 muốn kéo đi, 33 nắm chặt góc chăn không chịu theo, “Nhân gia muốn mặc quần áo.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

33 cùng Phong Nguyệt ở trước máy vi tính chờ a chờ, đến gần năm giờ những người khác mới lục tục login.

Phong Nguyệt Vô Biên: Các ngươi làm gì vậy? Sao trễ thế này mới đến.

Diễn đàn im bặt… cùng nhớ lại tình cảm ôm ấp đêm qua… Đàn mặt đỏ…

Phong Nguyệt Vô Biên: Trong chúng ta có nội gian! Ta đã chịu khổ vì độc thủ của hắn. Cái tên nội gian kia, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng trị!

… Diễn đàn im bặt…

Phong Nguyệt Vô Biên: Không ai thừa nhận sao? Vậy chúng ta bắt đầu điều tra từng bước từng bước một. Nghi Gia Nghi Thất, có phải là ngươi hay không?

Nghi Gia Nghi Thất: Không phải nha không phải nha. Ta cũng là người bị hại, ta, ta rốt cục thử qua công năng x của nam nhân của ta. Mặt đỏ ing…

Phong Nguyệt Vô Biên: Thế nào?

Nghi Gia Nghi Thất: … Đáng ghét quá đi… Nhân gia vốn là một thiếu nữ trong trắng “tấm thân như ngọc ” Cứ như vậy đã mất đi rồi, các ngươi còn không buông tha cho nhân gia.

… Diễn đàn im bặt…

Nghi Gia Nghi Thất: Ta đã nghĩ ra rồi, ta rốt cục không bị thắt cổ chai nữa rồi, ta nhất định không thể lãng phí tài nguyên, ta sẽ đem toàn bộ viết ra, ta muốn làm chuyên gia H trong giới ngôn tình sau này!

… Diễn đàn im bặt…

Phong Nguyệt Vô Biên: Xem ra không phải là ngươi, người bị tình nghi kế tiếp, Vi Vi.

Lô Vĩ Vi Vi: Không phải là ta. Kỳ thực, ta cũng là người bị hại…

Nghi Gia Nghi Thất: Ngươi có thảm bằng ta sao? Nhân gia thế mà phải đem cả “tấm thân như ngọc” ra đền đó.

Phong Nguyệt Vô Biên: Ngươi đừng có mà cường điệu ” thân như ngọc ” này ” thân như ngọc ” nọ, Vi Vi người ta là sinh viên trong sáng, cẩn thận không khéo bị ngươi phá hủy bây giờ.

Lô Vĩ Vi Vi: …

Phong Nguyệt Vô Biên: Vi Vi, chứng cứ của ngươi không đủ, ta làm sao biết không là ngươi cáo mật chứ?

Lô Vĩ Vi Vi: … Tình huống của ta cùng Nghi Gia Nghi Thất không khác biệt lắm…

Đàn dấu chấm hỏi.

Lô Vĩ Vi Vi: … Ta ở chung…

Nghi Gia Nghi Thất: A

Lô Vĩ Vi Vi: … Ta cũng không còn là sinh viên trong sáng nữa rồi…

Boss đại nhân vĩ đại nhất: Vi Vi, ngươi thật không đơn giản nha, Nghi Gia Nghi Thất ngươi xem, nhân gia so với ngươi mạnh hơn nhiều.

Nghi Gia Nghi Thất: Ta già rồi, theo không kịp thời đại. Trường Giang sóng sau đè sóng trước **********

Phong Nguyệt Vô Biên: Được, cũng không có hiềm nghi. Chỉ còn một người cuối cùng, hung thủ là ngươi Hà Mộ Sênh!

Hà Mộ Sênh: Oan uổng quá!

Nghi Gia Nghi Thất: Ngươi dám nói ngươi hoàn toàn không để lộ một chút tiếng gió nào sao?

Hà Mộ Sênh ( trầm tư ing):… Ta cũng chỉ thảo luận với Dĩ Thâm chuyện lúc chúng ta còn học đại học thôi. Không có nói gì đến các ngươi mà.

Boss đại nhân vĩ đại nhất: Vậy tối hôm qua hắn có gọi điện thoại mật báo cho ai hay không?

Hà Mộ Sênh: … Không có, còn chưa thảo luận xong chúng ta đã… đi tắm, sau đó… Anh ấy hẳn là không có thời gian gọi điện thoại đâu.

Phong Nguyệt Vô Biên: Tại sao lại có thể như vậy, ta không cam tâm.

Hà Mộ Sênh: A, ta nhớ ra rồi. Lúc Dĩ Thâm đi lấy khăn tắm hình như có gọi cho Tiêu Nại bàn bạc công việc một chút.

Lô Vĩ Vi Vi (囧): Đại thần nhà của ta…

Nghi Gia Nghi Thất: Vậy cũng không đúng, đám nam nhân kia hình như đối với mỗi câu nói của chúng ta đều rõ như lòng bàn tay, chẳng lẽ bọn họ có thứ gọi là thiên nhãn sao? 0_0.

Lô Vĩ Vi Vi ( xấu hổ ): Cái này, các ngươi đại khái không biết rõ về đại thần nhà chúng ta. Khụ khụ, đại thần là đại thần, không gì làm không được, chỉ cần cho anh ấy một cái máy tính thì thực sự không có gì là làm không được.

Boss đại nhân vĩ đại nhất nói: Tiêu Nại tra được chuyện phiếm của chúng ta sau đó ghi lại? ! Đây đúng là không chừa cho người khác đường sống mà, chúng ta cũng có tư cách bảo vệ quyền riêng tư mà.

Hà Mộ Sênh: Đúng vậy, tối nay ta sẽ hỏi thăm Dĩ Thâm một chút về vấn đề quyền riêng tư cá nhân.

Phong Nguyệt Vô Biên: Không được! Sau đó lịch sử sẽ tái diễn! Vi Vi, đều là lỗi của ngươi, vì sao nam nhân nhà ngươi lại là thiên tài máy tính chứ! ?

Lô Vĩ Vi Vi: Ta sai rồi, ta xin lỗi, ta không biết thiên tài cũng là một loại sai lầm.

Nghi Gia Nghi Thất: biết sai có thể sửa, biết hướng thiện mới là người tốt.

Phong Nguyệt Vô Biên: Biết sai thì thế nào, gạo cũng đã nấu thành cơm, làm sao sửa được chứ?

Boss đại nhân vĩ đại nhất: Vậy phải làm sao bây giờ? Ông trời mau cho ta một đao thật dứt khoát, ta thật sống không nổi nữa.

Nghi Gia Nghi Thất: Vi Vi ngươi phải chứng tỏ khí thế của mình, bắt hắn tối nay ngủ thư phòng!

Boss đại nhân vĩ đại nhất: Vậy không phải Vi Vi sẽ càng mệt hơn sao? Không được không được.(Sam Sam quả là có kinh nghiệm ^^)

Nghi Gia Nghi Thất: Ta biết rồi, chúng ta sẽ sẽ dùng ám hiệu!

Đàn dấu chấm hỏi.

Nghi Gia Nghi Thất: Là ám hiệu đó, chúng ta sẽ đặt cho bọn đàn ông mỗi người một biệt danh, như vậy cho dù bọn họ có nhìn thấy chúng ta nói chuyện cũng không biết được.

… Diễn đàn im bặt…

Boss đại nhân vĩ đại nhất: Thì ra là thế.

Lô Vĩ Vi Vi ( Vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không được ổn ): Được rồi.

Nghi Gia Nghi Thất: Ta trước ta trước, cái kia nhà của ta sẽ gọi là ” Áo khoác bán hạ giá “

Đàn đổ mồ hôi. ( Mặc kệ ngươi, nam nhân nhà ngươi ngươi làm chủ )

Nghi Gia Nghi Thất: 33, đến phiên ngươi.

Boss đại nhân vĩ đại nhất: Gan heo.

Đàn đen mặt.

Hà Mộ Sênh: Ngươi chắc chứ?

Boss đại nhân vĩ đại nhất: Ừ, cứ gọi là gan heo.

Hà Mộ Sênh: Vi Vi, ngươi thì sao?

Lô Vĩ Vi Vi: Ừm, chưa nghĩ ra. Đại thần nhà của ta ở trong ký túc xá đứng hàng thứ ba, hay cứ gọi là…

Nghi Gia Nghi Thất: Ta biết ta biết, gọi là tam thái tử.

Lô Vĩ Vi Vi (囧, nhân gia muốn nói là tam ca mà ): Vì sao?

Nghi Gia Nghi Thất: Đại thần nhà ngươi không phải là thần cấp sao, lại thứ ba, đúng là vô cùng thích hợp diễ na tra tam thái tử.

Lô Vĩ Vi Vi (YY ra cảnh Tiêu đại thần mặc cái yếm hồng, gương mặt búp bê đỏ hồng đạp trên hai bánh xe, tay cầm dải lụa đỏ ): ( mồ hôi lạnh đổ như thác nước )…

Phong Nguyệt Vô Biên: Cái này hay cái này hay, ta tán thành.

Nghi Gia Nghi Thất: ( khiêm tốn ), kìa kìa, chỉ là chút ý tưởng thôi.

Lô Vĩ Vi Vi ( yếu ớt ): Vậy còn Hà Mộ Sênh ngươi…

Hà Mộ Sên ( ngọt ngào ): Nhà của ta gọi là “Ô vuông thứ 999 ” .

Nghi Gia Nghi Thất: Vì sao lại vậy? Chi bằng gọi là “999 nhãn hiệu Thần ruột “

Hà Mộ Sên: Không được!

Nghi Gia Nghi Thất: Được được được, tùy ngươi, làm một cái ô vuông thì có cái gì hay chứ.

Hà Mộ Sên ( ngọt ngào hạnh phúc ): Các ngươi không hiểu đâu.

Boss đại nhân vĩ đại nhất nói: Phong Nguyệt Vô Biên, còn ngươi…

Phong Nguyệt Vô Biên: Lão công nhà của ta là thuần khiết nhất, không cần danh hiệu.

Nghi Gia Nghi Thất: Vậy gọi là “Nước luột mì” đi.

Phong Nguyệt Vô Biên: Cũng không tệ, được rồi.

Lô Vĩ Vi Vi: Đại thần nhà của ta đã trở về, ta đi trước đây.

Nghi Gia Nghi Thất: Sai rồi sai rồi, cần biệt danh cần biệt danh. Ngươi phải nói là “Ta phải đi bái kiến tam thái tử.”

Lô Vĩ Vi Vi: ( đen mặt ) Ta phải đi bái kiến tam thái tử.

Nghi Gia Nghi Thất: Tốt, nhớ kỹ phải mang theo cống phẩm.

Đàn đổ mồ hôi…

Hà Mộ Sên: Hôm nay cứ như vậy đi, ô vuông thứ 999 nhà của ta cũng sắp tan sở rồi. 88

Nghi Gia Nghi Thất: Ừ, 88

Phong Nguyệt Vô Biên: Ta muốn ăn nước luộc mì, 555555

Lúc chạng vạng.

Vi Vi rất dõng dạc diễn giải cho Tiêu đại thần về quyền riêng tư cá nhân, còn thường thường xuất ra ánh mắt đầy ẩn ý. Tiêu đại thần nghe xong lúc lắc gật đầu, thụ giáo.

Sau đó Vi Vi thoả mãn đi tắm, Tiêu Nại đến thư phòng xử lý công việc.

Mở máy vi tính, hai tay Tiêu Nại bùm bùm đánh bàn phím một hồi, điều tra ghi lại chuyện phiếm mà Vi Vi đã nói, cười nhạt. “Vi Vi à Vi Vi, em ở trong nhà anh lấy máy tính của anh đem anh ra nói chuyện phiếm, còn đòi quyền riêng tư cá nhân với anh?” Sau đó mở hòm thư ra, lần thứ hai đính kèm file gửi cho Dĩ Thâm, Chu Trữ Tự cùng Phong Đằng.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Vào lúc ban đêm.

Tiêu Nại: Vi Vi, đến thư phòng.

Vi Vi (Vi Vi nghịch nước ing): Làm chi?

Tiêu Nại ( kéo Vi Vi qua, đè xuống thảm ): Em mau đưa cống phẩm ra đây, tam thái tử anh rất không khách sáo hưởng dụng.

Vi Vi: … ( đang trong quá trình dâng cống phẩm, cần phải tập trung ).

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Trên bàn cơm.

Phong Đằng: 33, chúng ta chơi một trò chơi có được hay không.

Sam sam: Sao?

Phong Đằng: Sau này lúc anh muốn hôn em sẽ hỏi em có muốn ăn gan heo hay không. Em nói muốn anh sẽ hôn, không muốn sẽ không hôn có được hay không?

Sam sam: ( lẽ nào sự tình đã bại lộ? ! )… ( hoảng hốt ngẩng đầu, thấy Boss đại nhân dịu dàng cười cười, 33 đối với mỹ nam kế của Boss đại nhân không hề có sức chống cự, cúi đầu, mặt đỏ )… Được…

Phong Đằng: Vậy 33, Em có muốn ăn gan heo không? ( Giọng nói mang theo vô vàn dụ dỗ )

Sam sam: … Muốn… , ( cảm giác được Boss đại nhân dựa sát vào sát vào )

( Một lúc sau )

Phong Đằng đem Sam Sam làm thịt sạch sẽ, Sam Sam từ trong mỹ nam kế trở về hiện thực, gan heo! ! !

Phong Đằng: Là chính em nói muốn ăn mà.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Song Nghi đang lục tung đồ đạc.

Song Nghi: Trữ Trữ à, anh có biết cái áo ngủ màu hồng phấn của em ở đâu hay không?

Chu Trữ Tự: Không biết, có điều anh đã mua cho em một cái áo mới.

Song Nghi: ( nhảy đến trên người Chu Trữ Tự ) thực sao thực sao? Ở đâu em muốn xem.

Chu Trữ Tự: ( ôm Song Nghi vào phòng ngủ ) Áo khoát bán giảm giá em có muốn hay không?

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Dĩ Thâm Về đến nhà, thấy Mặc Sên đang nằm trên ghế sô pha cạnh cửa ngủ.

Dĩ Thâm thở dài, cởi ra áo khoát mà Mặc Sên đã mua cho mình, đặt cái cặp đi làm xuống, ôm lấy cơ thể ấm áp của Mặc Sênh đi vào phòng ngủ.

Mặc Sênh nằm trên giường động đậy, mơ mơ màng màng mở mắt thấy Dĩ Thâm đang giúp mình cởi áo ngoài.

“Dĩ Thâm, anh đã về rồi.” Ngây ngốc nhìn Dĩ Thâm cười.

Ngực Dĩ Thâm căng thẳng, hôn lên cái cổ trắng ngần của Mặc Sênh. “Sau này, ” Dĩ Thâm khàn khàn nói, “Không bao giờ …để em phải đếm đến 999 nữa.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Ngày thứ hai là cuối tuần, đại gia toàn bộ đều ngủ quên.

Tiêu Nại thỏa mãn vuốt ve Vi Vi, nhìn Vi Vi mê man hai mắt nửa ngủ nửa tỉnh, nhịn không được lại đè thấp thân thể.

“Vi Vi, biết làm sao để thần thánh có thể phù hộ cho em không?”

“Hử?” Thế nào?

“Mỗi ngày dâng cống vật.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Phong Đằng có một thói quen tốt chính là làm việc và nghỉ ngơi rất nề nếp, trình độ ngủ thẳng thì nhất định ngủ không được. Nhìn Sam Sam bên cạnh vẫn còn đang cùng Chu Công trò chuyện, càng nghĩ càng thêm không hài lòng. Thế nhưng vừa không muốn rời giường cũng không muốn lãng phí thời gian, vì vậy ở bên tai Sam Sam thổi gió, “Sam sam, em muốn ăn gan heo không?”

“Không muốn.” Nói giỡn, giáo huấn lĩnh giáo một lần là đủ rồi.

Phong Đằng lầm bầm cười nhạt hai tiếng, “Đáng tiếc, gan heo muốn ăn em.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

“Trữ Trữ a, ” Song Nghi vươn một ngón tay trỏ trỏ vào Chu tiên sinh đến cả lúc ngủ cũng rất có khí chất như trong truyền thuyết. “Khai mau, áo ngủ màu hồng phấn của em đâu rồi.”

“Ai cần biết nó ở đâu chứ. Sau này em ngủ có cái áo khoát đại hạ giá là anh là đủ rồi.”

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Dĩ Thâm hôn lên cái trán của Mặc Sênh, rời giường chuẩn bị xử lý công việc, lúc giở chăn lên nhìn vào hai mắt Mặc Sênh thêm một lúc, sau đó lại trở về giường.

“Mặc Sênh, ” Dĩ Thâm kéo Mặc Sên ôm vào trong lòng mình, “Sau này em phải đổi một tên đăng nhập mới.”

“Sao? Đổi thành cái gì?” Mặc Sênh dụi mắt, thấy hai mắt Dĩ Thâm càng thêm sâu thẳm ứng với hành vi nào đó.

Dĩ Thâm xoay người ngăn chặn Mặc Sênh, “Gọi là ‘quả ô mai 999 ‘ ” .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro