Tập 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn sương đêm lành lạnh phả vào mặt của sáu vị đại hiệp. Gió rít xuyên lớp áo mỏng, luồn qua các kẽ tay làm những sợi dây cương rung bần bật.

Suốt một đêm dài trốn chạy không ngơi nghỉ, sáng hôm sau, lục hiệp cũng tìm thấy một ngôi miếu hoang để trú chân, chữa trị vết thương cho vị thủ lĩnh.

Căn miếu khá tồi tàn. Trên bức tường nứt nẻ, rêu phong bám đầy thành từng mảng lớn ố vàng. Cửa chính vào điện thờ thì đổ oặt xuống, nghiêng ngửa xiêu vẹo. Mái ngói lợp phía trên lố nhố những lỗ thủng, vài giọt sương đọng lại dưới lớp ngói đỏ gạch. Dưới tia nắng bình minh, hạt nước trở nên lấp lánh, lung linh kỳ ảo.

Bên trong ngôi đền, tượng thành hoàng bằng đồng ngồi chễm chệ trên bục, chính giữa gian nhà. Hai bên là hai cái cột sơn son, chạm khắc hình rồng tinh xảo. Có vẻ như trước kia, nơi này cũng được nhiều người thờ phụng, cúng bái lắm.

Họ bước xuống ngựa. Cô gái duy nhất trong bọn vội vàng đi vào, dọn dẹp sạch sẽ để lấy chỗ nằm cho người bị thương. Mùi ẩm mốc của rơm rạ xộc lên làm họ khịt mũi, cô gái trải một tấm da lên mặt rơm, vuốt lại cho phẳng phiu trong khi cậu trai to lớn đặt vị bạch y thiếu hiệp xuống chỗ cô vừa dọn. Huynh chìm dần trong cơn mê sảng, môi thì thào gọi tên một người con gái.

Đôi mắt huynh nhắm nghiền, da mặt tái xanh, nhợt nhạt, mồ hôi túa ra nhễ nhại mặc dù trời chỉ vừa hửng sáng, bàn tay cóng lạnh vì dầm dãi sương đêm. Vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng bả vai lại sưng tấy vì nhiễm trùng. Gương mặt huynh lúc này đẹp như một nam thần, một nam thần trót bị đọa. Ngũ hiệp nhìn huynh, não nề thở dài.

-Đậu Đậu, đệ là thần y mà, mau nghĩ cách gì đi chứ!- Khiêu Khiêu thúc giục.

-Thần y chứ có phải thần thánh đâu, nếu không có thuốc thì dù là Hoa Đà sống lại thì cũng bó tay thôi à- Đậu Đậu nhăn mặt, phản ứng yếu ớt. Chính huynh cũng đang tự trách bản thân lúc này vì chẳng thể giúp được gì cho người huynh đệ của mình.

-Chẳng nhẽ chúng ta giương mắt nhìn Hồng Miêu thế này sao?- Khiêu Khiêu buồn bã thở đánh thượt.

-Biết thế nào được. Bọn người Dư Độc Giáo có lẽ vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Nếu ta ra mặt, chắc chắn sẽ bị chúng tóm liền.- Đạt Đạt nói với vẻ mặt khổ sở.

Im lặng một lúc lâu. Chẳng ai nói với ai điều gì. Họ đang huy động hết trí lực tìm cách giải quyết vấn đề này.

-Hay là...- Đậu Đậu do dự.

-Đệ có ý kiến gì, mau nói đi, đừng ấp a ấp úng nữa.- Khiêu Khiêu gắt vì sốt ruột.

-Hay là... ta cải trang trà trộn vào ngôi làng nào đó mua thuốc đi.-Đậu Đậu nói the thé, với tâm trạng sợ bị mọi người... phản đối.

-Hay, thế sao không nói sớm!- Khiêu Khiêu rạng rỡ.

Đậu Đậu thở phào, cậu nói tiếp, ít ra bây giờ ý kiến của cậu cũng được chấp nhận.

-Bây giờ Sa Lệ và Đại Bôn ở lại chăm sóc cho Hồng Miêu, đệ cùng Khiêu Khiêu, Đạt Đạt vào làng tìm thuốc.

-Được!- Sa Lệ, Đại Bôn đồng thanh.

Đậu Đậu lấy "dụng cụ" trong tay nải, đưa cho hai người kia. Chỉ một lát sau, họ đã biến thành ba thương nhân quyền quý, chẳng có vẻ gì là hiệp khách giang hồ cả.

Họ lên ngựa, trực chỉ hướng mặt trời mọc mà thẳng tiến. Sau nửa canh giờ trên yên ngựa, trước mặt họ là một cổng làng khang trang, với hai chữ "Đỗ Trọng" trổ bằng đá hoa cương đẹp mắt.

-Ta vào làng thôi!- Đạt Đạt thúc ngựa đi trước.

-Khoan đã!- Đậu Đậu khoát tay cản lại.

-Đệ làm sao thế?- Khiêu Khiêu tròn mắt hỏi.

-Đệ thấy có điều gì đó không ổn ở ngôi làng này!- Đậu Đậu trả lời, khuôn mặt ra vẻ nghiêm trọng.

-Đệ khéo lo, không có chuyện gì xảy ra đâu!- Khiêu Khiêu trấn an Đậu Đậu.

-Có lẽ vậy!- Đậu Đậu cũng dần lấy lại tinh thần.

Họ lững thững đi vào làng. Nhưng khác với vẻ ngoài hoành tráng, sang trọng, bên trong mang một luồng u khí, rợn người. Trong làng vắng tịch, không một bóng người lai vãng.

-Để ta hỏi thăm xem?- Đạt Đạt xuống ngựa, đến một ngôi nhà ven đường, nhẹ nhàng gõ cửa.

Một ông lão già nua bước ra mở cửa. Thấy có ba người lạ mặt ăn vận giống thương nhân, chắc không phải là dân bản địa, ông nheo mắt hỏi:

-Các cậu cần gì?

-Lão bối, chúng tôi muốn hỏi chỗ mua thuốc!- Khiêu Khiêu kính cẩn.

-Thế thì các người đến nhầm chỗ rồi, ở đây không có thuốc để các người mua đâu.- Ông lão trả lời, rồi đưa tay tính đóng sầm cửa. Nhưng Đạt Đạt đã nhanh nhẹn giơ tay chặn lại:

-Lão bối sao lại nói thế? Chẳng lẽ ở đây không có hiệu thuốc hay đại phu gì sao? Nếu có bệnh thì người dân chữa bằng cách nào?

Ông lão thở dài. Trông những vị khách này cũng không phải là kẻ xấu, ông kéo cửa, đưa tay ra hiệu cho họ vào nhà. Ông chỉ vào ba cái ghế nan, ngỏ ý mời ngồi. Họ khách sáo ngồi xuống, ông lão rót trà, chậm rãi kể lại mọi chuyện:

-Cách đây hai tháng, có một thần y đến đây, mở y quán khám bệnh cho mọi người. Y quán mở ra cũng làm ăn khấm khá, nhưng sau đó, một trận đại dịch đã hoành hành dân làng. Thần y đó đã ra tay chữa bệnh cho mọi người, tuy nhiên cậu ta lại đưa ra một điều kiện quái đản, là tất cả mọi thứ thuốc trong làng đều phải đem đến dâng cho cậu ta. Tiền khám thì không bao nhiêu, nhưng tiền thuốc lại cao gấp trăm lần bình thường, khiến nhiều người bệnh mà không có điều kiện chữa, nên lâm vào túng bấn. Có người đến chữa, khỏe lại rồi lại bệnh tiếp, tiền cứ nướng vào thuốc, dẫn đến tán gia bại sản. Dịch bệnh thì chưa hết, thuốc lại không có tiền mua, dần dần ai cũng bỏ đi, hoặc chịu không được nên trở về với đất. Dân làng khi xưa tấp nập là thế, bây giờ trở nên hoang tàn heo hút không thể tả.- Nói tới đây ông lão cũng không cầm được nước mắt, giọng như nghẹn lại. Ông kể tiếp.

-Con gái lão bị mắc bệnh, ban đầu cũng vay mượn được để mua thuốc, nhưng bệnh tình chưa thuyên giảm thì tiền nợ đã chất đống. Người làng cũng nghèo khổ, đâu ai có nhiều tiền mà cho mượn, nên không có tiền chữa trị, con gái chẳng cầm cự được bao lâu, qua đời cách đây một tháng rồi.- Không kìm lòng được, ông bật khóc nức nở, mắt ngước lên nhìn bàn thờ nghi ngút khói huơng của đứa con gái vắn số.

-Thật là quá đáng mà! Làm đại phu mà chẳng có y đức gì cả, nỡ lòng nào kiếm tiền trên sinh mạng của người khác cơ chứ!- Đậu Đậu nghe xong, cũng bất bình trước câu chuyện thương tâm kia.

-Vị thần y đó là ai vậy?- Khiêu Khiêu hỏi ông lão.

Ông quệt dòng nước ấm nóng trên khuôn mặt mình, trả lời:

-Cậu ta là một trong truyền nhân của thất kiếm, danh y lẫy lừng trên giang hồ: Thần Y Đậu Đậu.

-Cái gì?- Cả ba người ngạc nhiên há hốc. Không hẹn mà gặp, Khiêu Khiêu và Đạt Đạt đưa mắt nhìn "Đậu Đậu đích thực"

-Là thần y Đậu Đậu, Vũ Hoa Kiếm Chủ của thất hiệp ư?- Đậu Đậu hoang mang, không tin nổi những gì vừa nghe thấy.

-Đúng vậy.- Ông lão gật đầu xác nhận một cách rất thành thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro