Tập 7: Buông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buông tay một người, có khi là hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc thật không khi cả hai đều không muốn?

Cô ngồi đó, triền miên trong nước mắt. Khóc chỉ là cách biểu hiện nỗi buồn tức thời. Bây giờ, trái tim cô đang rỉ máu.

-Muội ngốc quá phải không? Yêu huynh tự lúc nào, đến bây giờ muội mới nhận ra thì huynh đã thuộc về người khác. Có trách chăng thì trách bản thân muội quá hời hợt trong tình cảm của mình. Hồng Miêu, muội phải đi thôi, muội không trách huynh, nhưng không thể dửng dưng nhìn huynh vui vẻ bên người con gái khác. Muội xin lỗi, muội không thể chúc huynh hạnh phúc được, muội thật ích kỷ, xin huynh tha thứ cho muội!- Lam Thố nói trong làn nước mắt, đôi vai cô run lên, vì lạnh và vì đau.

Cơn giông đang gầm gừ, dù trời chỉ mới cuối xuân. Trong đêm, một người con gái đã ra đi, không dám quay đầu ngoái nhìn, vì sợ cái gì đó sẽ níu kéo mình lại.

Trong phòng, ngũ hiệp ngồi ủ rũ. Họ không thể tin, đơn giản là vì việc này quá khó tin. Chẳng lẽ một người vừa đến chưa lâu lại có thể làm Hồng Miêu rúng động sao. Không chịu được bầu không khí ngột ngạt này, Đại Bôn phát pháo trước:

-Chúng ta hãy mau đi gặp Hồng Miêu để hỏi đệ ấy xem chuyện này là thế nào!

-Đại Bôn nói đúng, chúng ta có quyền biết rõ sự thực!- Khiêu Khiêu đồng tình

-Được, vậy muội sẽ đi tìm Lam Thố, ba mặt một lời!- Sa Lệ đứng lên.

Ngũ hiệp cùng bước ra, Khiêu Khiêu, Đại Bôn, Đạt Đạt, Đậu Đậu tiến về phía phòng Hồng Miêu, còn Sa Lệ thì kiếm Lam Thố.

Bốn người đứng trước cửa phòng, lưỡng lự không dám gõ cửa

-Huynh gõ đi, Đại Bôn!- Đậu Đậu nói.

-Sao lại là huynh?- Đại Bôn tròn mắt.

-Thì huynh đề xuất mà!- Đậu Đậu tỉnh bơ.

-Thôi mọi người đừng đùn đẩy nữa, tôi mở!- Khiêu Khiêu sốt ruột trước thái độ cà kê dê ngỗng của hai tên lắm chuyện này.

-Có chuyện gì vậy mọi người?- Hồng Miêu hỏi khi thấy các huynh đệ kéo nhau đến phòng mình.

-Bọn huynh đến để hỏi đệ một việc!- Đạt Đạt trả lời

-Có việc nghiêm trọng lắm sao?

-Hồng Miêu à, sáng nay người của Lãnh Hiên Cung đến đây...-Đậu Đậu đứt quãng

-Thì sao?

-...họ mang theo rất nhiều lễ vật tới.- Khiêu Khiêu tiếp lời Đậu Đậu

-Thế thì liên quan gì tới đệ?- Hồng Miêu vẫn chưa hiểu.

Không chịu được bộ dạng "giả nai" của Hồng Miêu, Đại Bôn nổi nóng:

-Họ nói đệ sắp kết hôn với tiểu thư của họ, có đúng như vậy không?

-Cái gì?- Hồng Miêu hét lớn, với một giọng điệu không-thể-ngạc-nhiên-hơn

Tứ hiệp ngơ ngác nhìn nhau, lẽ nào tân lang không hề biết?

-Mọi... mọi người nói đệ... đệ sắp...sắp... kết hôn sao?- Hồng Miêu lắp bắp.

-Chẳng lẽ đệ không biết việc này?- Đạt Đạt cau mày.

-Không, chuyện này thật hoang đường.- Hồng Miêu khẳng định- Làm sao có chuyện đó được.

-Nhưng rõ ràng tên đầy tớ của Đan Thiết lão gia đã nói như vậy mà, hắn đã gặp tận mặt Lam Thố để nói thế- Đậu Đậu vẫn chưa hết nghi ngờ.

-Sao, hắn gặp Lam Thố để nói điều này ư?- Hồng Miêu hỏi dồn.

-Đúng vậy!- Đậu Đậu trả lời.

Nghĩ mất một giây, rồi tất cả đều thốt lên:

-Lẽ nào, đây là một cái bẫy?

Vừa lúc đó, Sa Lệ chạy vào, thở hổn hển:

-Mọi người, Lam... Lam Thố biến mất rồi.

-Cái gì?- Họ đồng thanh, giọng gần như mất bình tĩnh.

Không chần chừ, cả bọn chạy bổ đi tìm.

-Lam Thố, muội đâu rồi?- Hồng Miêu gọi cô, giọng lạc hẳn đi

-Chúng ta chia nhau đi tìm!- Khiêu Khiêu vừa chạy vừa rẽ sang hướng khác

Mọi người cũng tản ra, nhưng cô đã đi rất xa rồi. Ra đi không hẹn ngày trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro