Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Sau đó anh nhấn vào đây, anh sẽ có một mật khẩu thanh toán mới"

Triệu Vân Lan đưa điện thoại di động cho Thẩm Nguy, không đợi Thẩm Nguy nhận lấy, hắn nghĩ nghĩ sau đó thu lại.

"Quên đi, tôi sẽ làm cho anh, dù sao anh cũng chẳng thay đổi"

Thẩm giáo sư nhăn mày, tất cả mật mã đều là bảng số phòng của bọn họ, một chút cảnh giác cũng không có.

Triệu Vân Lan: "May mắn là anh cũng không có nhiều tiền."

Có thể nói, đồng chí Thẩm Nguy thật biết cách sinh hoạt, đem hết tâm can để sắp xếp quần áo, nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa, làm đến vô cùng điêu luyện và ổn thỏa.

Trên thực tế, Thẩm Nguy chưa từng sống thực sự. Lúc loạn thế hắn tìm một ngọn núi nào đó để ở, đến thời thái bình liền thuê một căn phòng, hắn ở nhân gian du lãng nhiều năm, rõ ràng một đồng cũng không tích lũy chứ đừng nói đến chuyện mua nhà. Đến nay, trừ thẻ phát lương của trường học, có thể nói hắn là hai bàn tay trắng.

Về phần các con sông ngọn núi nổi tiếng thế giới, nằm trong kế hoạch phát triển du lịch quốc gia có thu phí, hắn cũng không được chia.

"Lại đây, tôi sẽ dạy anh làm sao phát hồng bao" Triệu Vân Lan khẽ vươn tay, khoác qua vai Thẩm Nguy, phá tan thế ngồi đoan trang của hắn, mượn danh nghĩa dạy học, cướp điện thoại người ta phát cho mình cái hồng bao, thu về một cách đẹp mắt. "Cuối cùng lão cổ hủ cũng bước vào thời đại thanh toán đi động rồi, thật đáng mừng.....Ể, sao lại tới."

Nói còn chưa dứt lời, điện thoại hắn vang lên, Triệu Vân Lan liếc một cái, không nghĩ bắt máy, tắt điện thoại. Không ngờ đối phương không buông tha, liền gọi ba lần, phát hiện hắn giả câm giả điếc liền gọi tới điện thoại riêng trong văn phòng. Triệu Vân Lan duỗi dài chân, bước qua sofa, đá vào Đại khánh đang chuyên tâm liếm lông: "Mập mạp chết bầm, nghe đi."

Vì có Thẩm Nguy ở đây, Đại Khánh giận mà không dám nói gì, tức giận vẫy đuôi nhảy lên bàn làm việc cạnh , coi điện thoại cố định là khuôn mặt Triệu Vân Lan, một bàn tay quạt qua.

"Alo, Cục điều tra...a? Ahahaha, chào lão lãnh đạo....ngài muốn tìm Triệu cục trưởng của chúng tôi sao? A, hắn nói hắn không có ở đây."

Triệu Vân Lan "......."

Hắn lấy di động nhìn qua một lượt, lúc này mới phát hiện, ba cuộc điện thoại vừa rồi không phải cùng một người gọi, hai cái phía sau là lão ba hắn, đành phải đau đầu đứng lên, một bước tiến tới bàn làm việc lắc lắc.

"Lũ quỷ này, không có việc gì làm à? Đều cút đến cửa sau cho lão tử."

Trong đội, ngoại trừ Tiểu Quách là người thường, cùng Uông Chủy, Tang Tán và các đồng đội khác được Trấn Hồn Lệnh chủ thu lưu, còn lại đại để có thể chia thành hai loại: một loại giống Chúc Hồng và Lâm Tĩnh, bị trưởng bối hoặc gia tộc đưa tới rèn luyện, loại còn lại là như Sở Thứ Chi, bị bắt làm lao động cải tạo. Bởi vì Trấn Hồn Lệnh phải phối hợp giữa ba giới, coi chừng an toàn của người dân và cuộc sống hàng ngày của những tên giết người không đền mang trên nhân gian, chưa nói đến họ còn phải tuân theo pháp luật, làm tốn công mà không có kết quả, lão đại lại là cái phàm nhân, đi theo hắn cũng chẳng có tiền đồ gì, cho nên không có cao nhân nào tình nguyện gia nhập.

Nhưng bây giờ đã khác. Từ khi oanh oanh liệt liệt đánh một trận, sau đó lập lại Tứ thánh khí, Luân hồi hoàn thành, Qủy vương thành thánh, Côn Luân quân trở lại. Những chuyện này mặc dù không đến mức cả thiên hạ đều biết, nhưng đối với các nhân sĩ tinh thông tin tức trong tam giới không tính là bí mật. Thế là công việc khổ sai của Cục điều tra trong một đêm trở thành "miếng bánh thơm phức", ai cũng muốn tiến vào để được dính chút tiên khí, điều này làm Triệu Vân Lan cảm thấy vô cùng phiền phức vì vậy lấy lý do "Trấn Hồn Lệnh không thể nhận quá nhiều người" để từ chối.

Tuy nhiên, Trấn Hồn Lệnh không thể viết quá nhiều người, nhưng điều chỉnh đặc biệt thì có thể, Cục điều tra đặc biệt trở thành một cơ quan hành chính.

Thế nên, nhóm người thông minh vì muốn cùng Trấn Hồn Lệnh có chút quan hệ, liền bắt đầu khắp nơi hoạt động, quả thực đó chính là nguyên nhân phải cải tổ cơ cấu. Long Thành "văn phòng điều tra đặc biệt" đổi thành "Tổng cục điều tra đặc biệt", thành lập chi nhánh ở khắp nơi có hoạt động giống nhau.

Cứ như vậy, Lão Triệu mỗi ngày chỉ nằm một chỗ tại đường Đại học số 9 Hào Trung, không giải thích được nằm thành Triệu cục trưởng.

Năm nay là năm thứ nhất Cục điều tra đặc biệt sau khi cải cách chính thức tiến hành thông báo tuyển dụng. Triệu Vân Lan một lòng yên tĩnh và tận tâm trồng rau theo chỉ thị của cấp trên kéo họ ra khỏi nhà để nắm bắt công việc. Mặc dù những người được đưa đến đây sẽ không gia nhập Trấn Hồn Lệnh, nhưng tốt xấu cũng có cái tên chi nhánh. Triệu Vân Lan cũng không nghĩ sẽ đưa tới một đám lông bông cho đủ số lượng. Dưới tay hắn vốn có không ít não tàn. Hiện tại nhân số của Cục có hạn, quy mô công khai tuyển dụng không thực tế, bởi vậy năm nay chỉ phát số lương giới hạn phiếu báo danh, gửi đến các tộc, các phái cho họ tự tuyển chọn.

Vì có thể lấy thêm vài cái phiếu báo danh, các kỳ nhân dị sĩ khắp nơi vượt biển đến thể hiện năng lực.

"Alo" Triệu Vân Lan lười biếng nhấc máy "Aizzz, không phải ngài về hưu rồi sao, không hảo hảo tổ chức hội nhảy ở quảng trường với các lão phu nhân, ngài đang bộn rộn cái gì? Ai đang tìm kiếm quan hệ hoạt động của ngài? Ách..."

Đại khánh vểnh lỗ tai lên, nghe đầu bên kia truyền đến trung khí mười phần thao thao bất tuyệt, Triệu Vân Lan vốn có ý đồ chen vào nói, giải thích "không phải, không có..." nhưng cũng không có kết quả, thế là hắn từ bỏ, tựa vào cạnh bàn, buốn chán ngán ngẩm co chân lên ngồi, liếc trắng mắt, ánh mắt xem xét từ trần nhà đến thầy Thẩm tay áo không nhuốm bụi trần, rồi nghiêm túc tưởng nhớ đến Thần Nông bát dược - tối thiểu vị chén bể tiên sinh kia cũng không có công lực diễn thuyết như vậy.

Vị cán bộ kỳ cựu đã về hưu này, gần đây tiếp đón rất nhiều nhân sĩ không rõ danh tính tới bái phỏng, khi đã rõ chuyện gì đang xảy ra thì giận tím mặt, vạn vạn không ngờ tới là còn có người chạy cửa sau phá vỡ quy củ đăng ký, chuyện này coi là cái gì?

Thế là gọi điện cho con trai dạy dỗ một trận.

Triệu Vân Lan giống như niệm kinh trả lời "Vâng, con biết, ba nói đúng...không phải, con không mượn cơ hội để kiếm tiền thuế, thật sự là có giới hạn, người đến báo danh quá nhiều, tiếp đãi không xuể....con không bị ăn mòn, Long thành lại không có mưa a-xit...không phải....con không có mỗi ngày mải chơi....con ngày ngày đều tự xem xét nghiêm túc, thật đó, phòng ngừa vạn nhất......không tin ba hỏi Thẩm Nguy mà xem!"

Cửa bị gõ 3 lần, Lâm Tĩnh cầm một tờ lịch bước vào, đầu tiên nhìn Thẩm Nguy cúi đầu thở dài "Cảm ơn thầy Thẩm, sếp Triệu, ngày mai Tiết Đoan ngọ, ta thay mặt các đồng sự đến hỏi một chút, ngày mai kế hoạch như thế nào?"

Triệu Vân Lan vẹo cổ kẹp điện thoại, không nóng giận, chỉ ra ngoài cửa "Gửi thông báo về lễ hội liêm chính, ra ngoài đi."

Đại biểu Lâm chớp mắt nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Hắn chân trước vừa đi, Chúc Hồng lại gõ cửa "Cảm ơn thầy Thẩm, Triệu cục trưởng, Tứ thúc của ta nói muốn mời cơm anh, mấy trưởng lão yêu tốc đều muốn tới bái kiến, aizz, tôi chính là đến chuyển lời, bọn họ thật đáng ghét, anh lười thì đừng đi nữa, không cần nhìn mặt mũi của tôi."

Chúc Hồng là người một nhà, xác thực không cần cùng nàng giảng giải về mặt mũi hư danh, thế nhưng yêu tộc lại coi Côn Luân quân luôn đáng tin, mặt mũi các trưởng lão yêu tộc không thể không nhìn, vì vậy Triệu Vân Lan bất đắc dĩ khoát khoát tay với nàng.

Chúc Hồng quay người thiếu chút nữa đập vào Sở Thứ Chi, hắn thần sắc vội vàng, chỉ kịp gật đầu với nàng một cái "Chậm một chút lão Triệu, xảy ra chuyện rồi, có người giở trò trên phiếu báo danh."

Đang chuyên tâm chơi điện thoại, Thẩm Nguy nghe thấy liền ngẩng đầu "Chuyện gì thế?"

Sự vụ hằng ngày của Cục điều tra đăch biệt Thẩm Nguy không xen vào, trừ phi có người hỏi hắn. Nhưng lần này hắn lại chủ động mở miệng là vì phong ấn chống giả trên phiếu báo danh là do hắn là giúp. Trảm hồn sứ trông coi tứ phương, trên dưới 5000 năm lăn lộn không phải công toi, bản lĩnh các tộc các giới từ hưng khởi đến lúc suy tàn đều dưới mí mắt của hắn, vì vậy, hắn chính là một "tòa thư viện sống"các thuật pháp thất truyền.... Bất quá, chẳng có ai dám chạy đến đòi hắn mua bản quyền cho nên "thư viện" vẫn rất nghèo túng.

Sở Thứ Chi nói "Thời hạn báo danh còn 10 ngày, nhưng chúng ta thu về lại vượt qua số phiếu phát ra ngoài.....A, cảm ơn Thầy Thẩm."

Thẩm Nguy chau mày.

"Đều thu lại cho ta nhìn qua một hút." Triệu Vân Lan đặt điện thoại xuống đi tới, "Này, nói đi,"Cảm ơn thấy thẩm"là ám hiệu cái gì? Tại sao ai vào đây cũng nói câu đó hả?"

Thẩm Nguy "Ách..."

Sở Thứ Chi nói "thầy Thẩm vừa phát hồng bao, là tiền thưởng tiết Đoan ngọ phải không?"

Triệu Vân Lan rút điện thoại từ tay Thẩm Nguy ra xem xét, hắn chỉ nghe điện thoại có một lúc, bạn học Thẩm đã thuần thục nắm giữ kỹ năng thanh toán di động, đồng thời luyện tập một cách nghiêm túc, nhìn theo danh bạ điện thoại, hắn phát hiện mỗi người của Cục điều tra đặc biệt đều được phát hồng bao.

Đây không phải phát theo nhóm, Triệu lão sư còn không có dạy đến cái này, hắn là gửi cho từng người một.

Thông báo mới nói rằng đã hoàn thành gửi đi một nửa, nửa còn lại......tài khoản không còn tiền......

Thầy Thẩm nhà bọn họ xem tiền như trò chơi....

Triệu Vân Lan "......"

Thẩm Nguy "???"

"Không....có gì" Triệu Vân Lan đem chữ "không" ném xa hai dặm, từ ngoại địa 2 dặm trở về trưng ra mỉm cười đau răng "Không còn tiền thì tôi sẽ chuyển cho anh, đừng để lại một nửa, phát tiếp đi, phải phát hết....ah...hahahah, anh cũng học rất nhanh đi."

Cứ như vậy, Tiết Đoan Ngọ năm nay mọi người đều có tiền thưởng, ai đó nói Triệu tiên sinh nặc danh tài trợ, làm thiên địa đều cảm động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro