Chương 52: Phiên ngoại sau khi cưới (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi bắt đầu cải biên hạng mục IP trò chơi lớn này, công ty chính thức tiến vào giai đoạn nghiên cứu phát triển.

Lisa là rất người cẩn trọng. Trò chơi đã trải qua tổng cộng bốn năm kể từ lúc nghiên cứu và phát triển, closed beta để kiểm tra kỹ thuật, thử nghiệm trong nội bộ xóa các tệp thừa thãi hoặc không xóa toàn bộ tệp đó. Sau đó là open beta và cuối cùng trò chơi được đưa vào hoạt động chính thức. 

Khi trò chơi vừa ra mắt, đã nhận được rất nhiều đánh giá tích cực, gây chấn động cộng đồng mạng. Lại thêm có Nichkhun làm người đại diện, trò chơi thậm chí còn phổ biến hơn.

Trong vòng một đêm, CEO Lisa 28 tuổi của Công nghệ DH bị đẩy vào tầm mắt của quần chúng, trở thành nhân tài mới nổi.

Năm này, công ty chuyển từ tòa nhà văn phòng phổ thông đến một tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố. Anh bắt đầu nhận được đông đảo sự chú ý, các cuộc phỏng vấn nhiều vô số kể. 

Cũng trong năm, Chaeyoung mang thai đứa con đầu tiên của hai người. Lisa bận quá, cô đang mang thai liền bị đón đến biệt thự Lục gia, được bà ngoại Lục chiếu cố từng li từng tí.

Gần đây cô thích ngủ, sau bữa sáng liền đi ngủ tiếp thêm 2,3 tiếng. Hôm nay, lúc cô tỉnh lại, đã đến buổi trưa. Đang từ trên lầu đi xuống, nghe được trong sân truyền đến tiếng nói chuyện.

Đi đến nơi phát ra tiếng, cô phát hiện giáo sư La cùng Lục Chitthip đang ở trong sân trò chuyện cùng ông Lục và bà Lục. Ánh nắng ấm áp giữa ngày xuân chiếu xuống, cả khu vườn tràn ngập ánh hào quang.

Chaeyoung cười đi qua, gọi cha mẹ.

Lục Chitthip kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Gần đây cảm giác thế nào?”

Cô xoa lên bụng đã to ra, cười cười: “Khẩu vị so với trước đây tốt hơn rất nhiều, ngày càng tham ngủ.”

“Lúc mẹ mang thai tiểu Li cũng như vậy, thời điểm nên ngủ liền ngủ, đừng để chính mình mệt mỏi. Nói rõ mẹ nghe, tiểu tử kia chẳng những bỏ con ở lại nơi này, còn rất ít đến đây nữa sao?”

Cô vội nói: “Không có, nghe dì giúp việc nói buổi sáng anh ấy có tới, nhưng mà khi đó con vẫn chưa có dậy, anh ấy chỉ ngồi một lúc liền đi.”

Lục Chitthip thở dài: “Thật đúng là bận bịu, còn bận hơn với mẹ nữa. Nhưng mà, hôm nay nó tự mình đến đây, thật đúng là làm cho mẹ rửa mắt nhìn.”

Lục Chitthip vừa dứt lời liền nhìn về phía ông ngoại Lục, nhướng nhướng mày, rất có cảm giác tự hào: “Cha nói cháu ngoại cha không có La thị khẳng định làm không được, hiện tại phải nói thế nào đây?”

Ông ngoại Lục nằm ở trên ghế dựa, đang cầm máy tính bảng trong tay xem một cuộc phỏng vấn của Lisa. Ông đẩy kính lão, gật đầu: “Không hổ là người Lục gia chúng ta, tuổi còn trẻ có năng lực, có ý tưởng, có khí phách, rất giống ta.”

“. . . Cha đây cũng quá dát vàng lên mặt mình, con trai con tài giỏi như thế cùng cha không có liên quan. Là do con cùng chồng con dạy dỗ tốt, đúng không chồng?” Lục Chitthip trở tay ôm lấy giáo sư La bên cạnh.

Giáo sư La liền giật mình, ngay trước mặt cha mẹ vợ cùng con dâu, ông có chút ngượng ngùng khẽ đẩy bà hai cái. 

Toàn bộ Lục Chitthip đều không để ý tới, ngược lại càng ôm chặt eo của ông hơn nữa.

Bà ngoại Lục nhìn dáng vẻ con gái, mỉm cười nói: “Nhanh như vậy đã sắp lên chức bà rồi, có chút không thể ngờ được.”

Lục Chitthip ngẩng đầu nhìn về phía giáo sư La: “Chồng à, tương lai nếu như anh có cháu trai cháu gái, thì bọn nó quan trọng hay vẫn là em quan trọng?”

“. . .”

Lisa vừa đi qua liền nghe được lời này, nhướng nhướng mày: “Mẹ tranh thủ tình cảm cũng quá sớm rồi đó.”

Lục Chitthip nghe giọng nói liền ghé mắt nhìn qua, thấy anh mang âu phục giày da, rất có vài phần khí chất ổn trọng. Trên mặt bà treo một nụ cười chế nhạo: “La tổng, quả là người bận rộn, đã lâu không gặp!”

Lisa đứng ở cách đó không xa, đút tay vào trong túi, ngước mắt nhìn về phía Lục Chitthip: “Con nghe bà ngoại nói, vấn đề này mẹ đã hỏi trước cả khi con sinh ra, đến tận bây giờ lại hỏi nữa rồi.”

Lục Chitthip xem thường, vẫn như cũ tựa vào trong ngực giáo sư La: “Dù sao chồng mẹ cũng là của một mình mẹ. Ai cũng không thể tranh, con trai không được, cháu trai lại càng không được.”

“Không ai tranh với mẹ.” anh bất đắc dĩ cười cười, đi đến sau lưng Chaeyoung, lòng bàn tay tự nhiên khoác lên trên vai cô, bóp hai cái.

Cô cười nghiêng đầu nhìn qua: “Sao đột nhiên lại đến đây?”

“Đón em về nhà.” Anh thân mật vuốt ve đỉnh đầu của cô.

Cô kinh ngạc, còn chưa lên tiếng, bà ngoại Lục đã giành nói: “Ở chỗ này không phải rất tốt sao? Để con bé một mình ở nam ngoại ô rất quạnh quẽ.”

“Con sẽ nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này, chăm sóc cô ấy.”

Tính tình Lisa mặc dù ôn hòa, nhưng từ trước đến nay chuyện nào anh đã quyết sẽ không thay đổi. 

Bà ngoại Lục cũng không có miễn cưỡng hai đứa nhỏ, thanh niên trẻ tuổi đều muốn thế giới riêng của hai người: “Vậy để dì An đi qua đó, bình thường một ngày ba bữa của Chaeng Chaeng đều là dì ấy chiếu cố.”

Anh nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng được.”

Lại nói với Chaeyoung: “Em ngồi ở đây một lát, anh lên lầu thu dọn đồ đạc cho em.”

“Để em đi đi, anh không biết nên mang theo cái gì đâu.” cô đi theo sau.

Hai người trở về phòng ngủ, anh không cho phép cô di chuyển, cô chỉ có thể ngồi ở ghế sa lon ôm gối chỉ huy anh.

Thời điểm Lisa thu dọn quần áo, cô nghĩ đến chuyện vừa rồi trong sân, cảm khái: “Tình cảm của ba mẹ thật tốt.”

Anh đem quần áo xếp xong bỏ vào trong vali, quay lại nhìn cô: “Anh đối xử không tốt với em?”

Chaeyoung đưa tay gãi gãi tóc của anh, cười: “Trước kia mẹ thường cho em ấn tượng rằng bà là nữ cường nhân, quyết đoán sát phạt trong công ty. Nhưng trước những người quen thuộc, bà lại vô cùng tùy ý và rất thích đùa giỡn. Không nói đến thân phận trưởng bối, em với bà ấy mặc dù không cùng thế hệ, nhưng lúc nói chuyện cơ hồ không có khoảng cách tuổi tác. Nhưng mà không nghĩ tới, lúc mẹ ở trước mặt cha lại có chút ít dáng vẻ phụ nữ, sẽ còn nũng nịu. Hôm nay đã phá vỡ nhận biết của em đối với mẹ rồi.”

Lisa nghĩ nghĩ, cười: “Mẹ vẫn luôn như vậy, chuyện oanh oanh liệt liệt theo đuổi đàn ông tới tay là phá lệ không giống bình thường.”

Cô phá tóc trên đầu anh: “Vậy em có tính là oanh oanh liệt liệt theo đuổi anh không?”

“Em?” anh lắc đầu: “Vẫn còn kém xa.”

“Vì sao?”

“Anh theo đuổi dễ hơn cha. . .” Anh bắt lấy tay cô trên đỉnh đầu mình, cái tay cực kỳ không an phận, thanh âm đột nhiên trầm xuống mấy phần: “Chaeng Chaeng, đừng lộn xộn.”

Đầu anh lúc này đã bị cô vò rối, cùng bộ dáng lúc mới tới Lục gia vô cùng khác biệt.

Cô nhìn bộ dáng của Lisa, cho là anh để ý hình tượng, nhịn không được cười khẽ hai tiếng, lại túm lấy tóc anh chơi đùa: “Em làm kiểu tóc mới cho anh, yên tâm, rất đẹp mắt.”

Anh đột nhiên đứng dậy, đẩy Chaeyoung lên trên ghế sa lon, bắt lấy cổ tay của cô giam cầm lên đỉnh đầu. 

Cô nhất thời không thể động đậy, nhíu mày nhìn anh.

“Đã nói em đừng lộn xộn.” Anh nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi môi anh đào của cô, hầu kết nhấp nhô mấy lần, bên trong ánh mắt mang theo mấy phần nóng bỏng.

Im lặng trong chốc lát, anh khàn giọng mở miệng, trong giọng nói vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Hơn mấy tháng chưa đụng vào em, đừng trêu chọc anh.”

Chaeyoung bừng tỉnh hiểu ra, lại có chút buồn cười, ra vẻ khéo léo nháy nháy mắt: “Em, em không động vào tóc anh nữa, anh tiếp tục thu dọn đi.” nói xong giãy dụa đẩy anh ra.

Lisa nhìn dáng vẻ như chim non nép vào người của cô, nhất thời nhịn không được, cúi đầu ngậm lấy môi của cô, đảo lưỡi làm mấy lần, lại lưu luyến không rời buông ra, hô hấp rõ ràng nặng hơn vừa nãy rất nhiều.

Anh đột nhiên buông cổ tay cô ra, đứng dậy đi vào phòng chứa quần áo, kéo cửa lại.

Cô cảm giác trên người không còn, có trận gió lướt qua, xung quanh đã hoàn toàn không còn bóng người. Cô nằm trên ghế sa lon, đưa tay nhẹ sờ lên cánh môi, cười nhẹ thành tiếng.

Thời điểm cô được Lisa mang về biệt thự nam ngoại ô, mới phát hiện đã hơn hai tháng không trở về, nơi này cùng với lúc cô rời đi có chút khác biệt …… có rất nhiều đồ vật của trẻ nhỏ.

Có một khu vui chơi lớn trong phòng khách, bên trong các loại đồ chơi cái gì cần có đều có hết. Sau nhà có xích đu, giàn nhún, thang trượt, lâu đài mộng ảo, bể bơi. Toàn bộ công trình trẻ con yêu thích đều đầy đủ cả, nghiễm nhiên trở thành khuôn viên trong truyện cổ tích.

Chaeyoung sững sờ, nhất thời dở khóc dở cười: “Anh đây là đang dọn toàn bộ công trình trò chơi trẻ em vào trong nhà mình sao?”

“Không kém bao nhiêu đâu.”

“Cho nên anh để em tới ở nhà ông bà ngoại không phải là bởi vì bận rộn công việc, mà bởi vì cái này?”

“Cũng không khác biệt lắm.”

Cô vuốt ve bụng: “Nơi này lớn như thế, tương lai chỉ một mình bảo bảo chơi thì sẽ rất nhàm chán. Chẳng bằng ra khu vui chơi có nhiều bạn, lại náo nhiệt.”

“Vậy sinh thêm mấy đứa nữa, con của Nichkhun, J Hope, Jisoo cũng có thể mang đến đây chơi, chẳng phải sẽ náo nhiệt sao?”

Nhắc tới cái này, cô đột nhiên nói: “Nghe nói Nichkhun gần đây lộ scandal với nữ minh tinh, là cô gái chúng ta đã gặp ở nhà ông bà nội ấy.”

“Hình như là có chuyện như vậy, chú với dì cũng thường nhắc đến, nhà cô gái kia có quan hệ rất tốt với nhà Nichkhun.”

Chaeyoung nhớ lại một chút: “Cô gái kia rất xinh đẹp, em đã xem qua phim cô ấy đóng, diễn xuất cũng rất tốt.”

Cô đi về phía xích đu đằng trước, duỗi tay chỉ chỉ: “Em có thể ngồi không?”

“Cái này vốn là làm cho em.” Lisa dìu cô ngồi lên, nhẹ nhàng đung đưa.

Cô dựa vào tựa lưng của xích đu, ánh mắt quét các loại công trình trò chơi phía trước, đột nhiên hỏi Lisa: “Anh nói xem, trong bụng em là con trai hay con gái?”

Anh ngồi xổm xuống, hai tay vòng qua bờ eo cô, khẽ cúi đầu hôn lên bụng của cô, thanh âm ôn nhuận nhu hòa: “Đều tốt cả.”

“Vậy anh hi vọng thế nào?” cô vô cùng hứng thú hỏi.

Lída dừng một chút, im lặng trong chốc lát mới nói: “Nếu thật sự muốn chọn, anh hi vọng là con trai.”

Chaeyoung ngây ra một lúc, hỏi: “Vì sao?”

Anh nắm lấy tay cô vuốt ve, hơi ngẩn cằm lên nhìn về phía cô, thần sắc nghiêm túc: “Đến khi nó trưởng thành, có thể cùng anh bảo vệ em.”

Trong lòng cô dâng lên một dòng nước ấm, đưa tay xoa khuôn mặt trong trẻo của anh, khóe môi hơi giương cao mấy phần.

Trong sân dần nổi gió, Lisa đứng dậy khom lưng ôm lấy cô, khẽ hôn lên trán của cô, ôn nhu nói: “Ôm em về phòng, coi chừng lạnh.”













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro