Chương 36: Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

36. Tôi muốn biết ông đã gặp anh ấy như thế nào.

Quý Dương tắm cho Lê Nguyễn sạch sẽ xong rồi ôm anh lên phòng ngủ. Lê Nguyễn tội nghiệp bị lật qua lật lại cả ngày trời đã mệt bủn rủn tay chân, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ tới tận khuya mới tỉnh.

Lê Nguyễn bị Bá Ngọc chiều hư từ nhỏ không quen ngủ giường lạ, hôm nay mệt quá nên mới ngủ thiếp đi hồi nào không hay.

Nửa đêm Lê Nguyễn đột nhiên cảm thấy lồng ngực bồn chồn bứt rứt, mơ thấy lúc nhỏ anh bị ông Tường dắt đến hộp đêm giới thiệu với đám quan chức.

Ác mộng rất đáng sợ. Trong giấc mơ, người đàn ông quyền thế tên Hoàng Bá Ngọc được tất cả mọi người vây quanh trông rất lạnh lùng. Y là viên ngọc rực rỡ nhất, toả sáng lấp lánh trong bóng đêm. Còn anh chỉ là đứa trẻ mười tuổi gầy trơ xương lắp ba lắp bắp.

Bá Ngọc hỏi: "Tại sao khóc?"

Lúc ấy người đàn ông của anh chỉ mới hai mươi tám tuổi. Là độ tuổi phong độ nhất. Tuy ấn tượng ban đầu kiêu căng khó gần nhưng nét thanh xuân mềm mại lại khiến con người ta thấy thiện cảm.

Thế là Lê Nguyễn bật khóc.

Bá Ngọc trong mơ càng dỗ Lê Nguyễn lại càng khóc lớn hơn, hai hàng lệ chảy dài trên má khiến người đàn ông quyền lực nhất cũng không biết xử lý sao.

"Bé mít ướt. Ai chọc em?"

Lê Nguyễn khóc nức nở: "Chú chọc em! Chú dùng thắt lưng đánh lồn em! Còn treo em lên đụ nữa!"

Bá Ngọc hoang mang: "Tôi đâu có?"

Lê Nguyễn sụt sịt mũi kể lể: "Bây giờ chú chưa dám vì chú sợ ngồi tù! Nhưng sau này chú sẽ làm!"

Bá Ngọc bật cười chiều chuộng, vươn tay muốn nựng mặt anh: "Tôi của sau này làm em buồn à?"

Lê Nguyễn bĩu môi ngoảnh đi, khoanh tay làm mặt dỗi không thèm nói chuyện với y.

Bá Ngọc nói: "Chú xin lỗi. Tuy chú không làm, nhưng nếu bé Nguyễn giận thì chắc chắn là chú sai."

Lê Nguyễn bặm môi bực mình: "Tất nhiên là chú sai! Chú càng già càng khó ưa! Đã đồng tính gay lọ lại còn già dê biến thái! Con đường chính trị của chú không suôn sẻ liên quan gì đến tôi? Cứ hễ buồn phiền là chú lại ôm tôi ra đụ, bộ tôi là con búp bê của chú à?"

Bá Ngọc bối rối: "Xin... Xin lỗi. Tất cả là vì tôi quá yêu em. Bé Nguyễn nói em ấy cũng thích tôi, tôi không thể nhường em cho thằng khác được. Cha dượng của em rất phiền phức. Ông ta chê bí thư tỉnh uỷ chưa đủ lớn, muốn tôi làm bí thư thành uỷ, lại đòi tổng bí thư. Tôi... tôi phải xoay sở... Nếu tranh cử thất bại... Ông ta sẽ không cho em ở với tôi nữa... Tôi đã hứa với Nguyễn sẽ cho em ấy đi học. Lê Nguyễn còn phải làm luật sư làm bác sĩ, em ấy không thể sống thiếu tôi được..."

Lê Nguyễn nghe đến mức ngây người. Khi anh bình tĩnh lại, viền mắt của người đàn ông ấy đã đỏ hoe.

Hoàng Bá Ngọc tuổi hai mươi tám bỗng rơi nước mắt tí tách như một đứa trẻ.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như Lê Nguyễn đã nhìn thấy nét mặt cay đắng rầu rĩ của gã chồng già khó ưa, thấy y khóc lóc sau bên kia đầu dây điện thoại van xin anh tha thứ cho y và về nhà.

"Nguyễn, điều tôi muốn không phải một đứa con. Mà là một đứa con có thể thay tôi bảo vệ em."

Bá Ngọc nói: "Nếu không có tôi, cha em sẽ lại mang em đi đấu giá cho gã đàn ông khác sử dụng. Tôi rất sợ điều ấy xảy ra em có hiểu không?"

Lê Nguyễn im lặng.

Bá Ngọc nói: "Chỉ cần sinh cho tôi một đứa con, rồi em sẽ là ông chủ nhỏ của Lan Viên, là người thừa kế hợp pháp duy nhất của tôi. Không ai có thể bắt nạt và lợi dụng em nữa, vậy thì mai này khi tôi chết trước em tôi mới có thể yên tâm nhắm mắt."

Lê Nguyễn không nói gì.

Bá Ngọc hỏi: "Em sẽ không thương tôi nữa ư?"

"... Tôi không biết."

Bá Ngọc nói: "Tôi muốn nhìn mặt em. Về nhà đi."

Lê Nguyễn mím môi.

"Nguyễn à..."

Lê Nguyễn nói: "Tôi mệt rồi, cúp máy đây."

Ba tiếng sấm rền vang lên, Lê Nguyễn giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng đáng sợ.

Người đàn ông trong giấc mơ đã biến mất, tuy nhiên nước mắt của y vẫn còn vương trên má anh.

Lê Nguyễn đang mếu máo được ôm vào lòng bởi đôi bàn tay ấm áp.

Anh ngước đôi mắt ngập nước lên, thấy Quý Dương đang nhìn anh bằng cặp mắt trìu mến: "Vợ khóc dữ thế. Vợ gặp ác mộng à?"

Lê Nguyễn dụi dụi vào ngực Quý Dương chùi nước mắt, xấu hổ cất giọng lí nhí: "Tại cậu hết chứ ai? Tự nhiên chọc hai thằng kia đánh nhau làm tôi chả dám xuống nhà ăn."

Quý Dương cười hì hì: "Vợ đói à? Em cũng đói á. Giờ em nấu mì cho vợ ăn rồi vợ nấu lại cho em ăn nha?"

Lê Nguyễn không hiểu ý cậu ta. Thêm vào đó anh đã bị Bá Ngọc chiều hư từ nhỏ, từng tuổi này chưa vào nhà bếp bao giờ: "Gì? Tôi không biết nấu ăn."

Quý Dương liếm môi cười dâm: "Em nấu anh ăn, anh banh em bú."

Bị bú lồn miết nên Lê Nguyễn nghe hiểu ngay, giận đỏ mặt đẩy Quý Dương ra: "Mày biến!"

Quý Dương thấy anh đỏ mặt dễ thương quá thế là lại ôm anh xà nẹo không chịu buông: "Không bú lồn vậy bú ti được không? Chồng muốn uống sữa."

Lê Nguyễn giãy giụa la oai oái chống đối tới cùng nhất quyết không chịu.

Anh đoán Minh Triết và Gia Khiêm đánh nhau mệt rồi chắc cũng đang ngủ ở đây, thế là gân cổ gào thét kêu cứu bằng cả sinh mạng.

Quý Dương thấy anh đang mang thai nên không làm khó nữa, nghĩ thầm mấy người bầu bì đúng khó ở.

"Rồi rồi không bú nữa được chưa? Mấy thằng kia mà xin thì anh đéo bao giờ từ chối đâu, chỉ thái độ với mỗi thằng này thôi." Quý Dương hậm hực.

Lê Nguyễn rén tụt núm vú lén liếc cậu ta: "Cậu... Cậu không bú thật không?"

Quý Dương trợn mắt đe doạ: "Hỏi tiếng nữa tôi bú khô lồn anh luôn tin không?"

Lê Nguyễn bặm môi lắc đầu không dám nói nữa.

Quý Dương thấy anh núp trong chăn sợ cậu như sợ thú dữ ăn thịt thì cáu: "Ra đây. Núp gì mà núp."

Lê Nguyễn chần chừ không động đậy.

Quý Dương: "..."

Hết cách, cậu đành xuống bếp nấu mì trước.

Khi Quý Dương bưng tô mì nóng bốc khói thơm phức lên, Lê Nguyễn đã ngủ thiếp đi lần nữa.

Người đàn ông trưởng thành vùi mặt trong chăn khóc rấm rứt, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng.

Quý Dương đặt tô mì xuống bàn rồi bước đến sờ trán Lê Nguyễn: "Không sốt mà nhỉ?"

Tối nay anh Nguyễn đã gặp ác mộng ba lần rồi. Lúc tỉnh thì dữ như chó mà lúc ngủ lại ngoan kinh khủng. Vợ yêu nằm trong lòng cậu chảy nước mắt suốt buổi tối, hệt như mấy bé mèo con đang làm nũng vậy.

Tuy rằng ông thầy xì trây chảy nước mắt trông cute thiệt, nhưng Quý Dương sợ anh cứ khóc vậy hoài sẽ mù luôn bèn lay vai Lê Nguyễn gọi anh dậy: "Vợ mít ướt dậy ăn mì nè."

Lê Nguyễn chùi nước mắt, nửa tỉnh nửa mê ngồi trong lòng Quý Dương để cậu đút ăn.

Quý Dương gắp mì lên muỗng mớm Lê Nguyễn ăn tới cọng cuối cùng mới dừng, xong xuôi nhéo má anh yêu khen vợ em ăn giỏi quá ta.

Lê Nguyễn căng da bụng chùng da mắt, ôm cái bụng tròn vo vì no ngáp lên ngáp xuống đòi ngủ tiếp.

Quý Dương thấy vợ bầu ăn được ngủ được, trong lúc đang rất thoả mãn thì lại nghe Lê Nguyễn hỏi về Minh Triết và Gia Khiêm.

Lê Nguyễn nhớ trước khi anh ngất xỉu ngủ li bì đã thấy Minh Triết và Gia Khiêm đang đánh căng lắm, giờ ngủ dậy lại chỉ thấy mỗi mình Quý Dương.

Quý Dương bảo: "Hôm bữa thằng Triết tự ý huỷ bỏ cuộc họp hội đồng bị ba nó biết nên bị ổng gọi về nhà hỏi chuyện rồi. Kèo này giải trình hơi khoai."

"Vậy còn..."

Nghe Lê Nguyễn nhắc đến Gia Khiêm, sắc mặt Quý Dương lập tức thay đổi.

Sự xuất hiện của Gia Khiêm không chỉ là cái gai trong lòng Minh Triết, đồng thời cũng trở thành cái gai đâm sâu vào lòng cậu.

Nếu Hoàng Bá Ngọc là gã đàn ông đầu tiên. Vũ Bảo Gia Khiêm là tình yêu trong sáng. Minh Triết là người anh cần dựa dẫm. Vậy còn cậu? Cậu là cái gì?

Anh nhún nhường với ba người đó vì anh không thể thiếu bọn họ. Còn với cậu?

Quý Dương tự ngồi suy nghĩ rồi tự bực mình, bỗng nhiên giận dữ sừng cồ cả lên: "Anh không thương tui thì tui sẽ thích người khác!"

Lê Nguyễn đã rúc vào ổ chăn từ sớm, chỉ chừa lại đôi mắt để quan sát Quý Dương.

Quý Dương nhìn anh xây tổ như thỏ con sợ sói dữ ăn thịt, cơn giận sôi sục bị dằn lại ở lồng ngực, chợt cảm giác được trái tim đau âm ỉ.

Thế nhưng cậu vẫn không thể bỏ đi. Minh Triết không ở đây, nếu cậu mà đi thằng khốn Gia Khiêm sẽ mò tới dính với Lê Nguyễn ngay.

Khuôn mặt đẹp trai của Quý Dương giận sưng sỉa cả lên vẫn không bỏ đi. Đang ở trong nhà người ta, Quý Dương không đi, Lê Nguyễn cũng không dám đuổi.

Quý Dương ôm Lê Nguyễn cách lớp chăn bông, vỗ lưng Lê Nguyễn ru đến khi anh ngủ mới thôi.

Khi Lê Nguyễn ngủ ngoan hơn lúc anh thức nhiều, vì vậy cơn giận của Quý Dương cũng dần lắng xuống.

Thế nhưng Quý Dương vẫn không ngủ được. Bởi vì Lê Nguyễn lại gặp ác mộng rên rỉ suốt một đêm. Anh vừa khóc vừa gọi tên rất nhiều người.

"Chú Ngọc đừng giận. Nguyễn biết lỗi rồi. Em... Em sẽ chia tay với cậu ấy mà..."

"Khiêm... Xin... Xin lỗi... Em không nên thích anh... Không... không đáng đâu..."

"Ba đừng mắng con... Đừng... Chú Ngọc lại giận rồi... Hức.... Em... Em không muốn sinh con..."

Quý Dương bị tiếng khóc của anh làm lòng dạ rối bời không thể chợp mắt.

Lê Nguyễn hoảng sợ đá chăn lung tung, quơ tay túm được bàn tay Quý Dương rồi nắm cứng ngắc.

Lòng bàn tay anh yêu đổ mồ hôi lạnh, dáng vẻ sợ hãi run rẩy khiến lòng cậu thương tiếc.

Quý Dương nhấc điện thoại bàn gọi sang phòng Gia Khiêm ở cách vách.

Tốc độ bắt máy nhanh như chớp của Gia Khiêm nói cho Quý Dương biết gã vẫn luôn thức. Nói đúng hơn là không thể ngủ được.

Quý Dương cắn răng do dự vài giây rồi gằn giọng hỏi gã: "Tại sao mày và anh Nguyễn lại chia tay?"

Gia Khiêm im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Đột nhiên biến mất. Vậy thôi."

Quý Dương hỏi tiếp: "Sau khi hai người gặp lại mày có hỏi anh ấy tại sao không?"

Gia Khiêm nghiến răng, nói: "Mày là bạn trai mới của anh ấy."

Quý Dương nghe thấy điêu kinh khủng. Lê Nguyễn mà lại nói cậu là bạn trai của anh á?

Gia Khiêm nén giận, hít một hơi sâu rồi nói tiếp: "Anh ấy còn nói mình rất bẩn không xứng với tao."

Quý Dương cúi đầu ngắm khuôn mặt say ngủ của Lê Nguyễn, tầm nhìn dừng ở hàng mi đẫm lệ của anh.

Sau khi xâu chuỗi những lời nói mớ của Lê Nguyễn và lời kể của Gia Khiêm, rồi ngẫm lại trao đổi giữa cậu và ông Tường, trong lòng Quý Dương dường như có thứ gì đó bùng nổ.

Quý Dương lấy di động gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu nối máy đến nhà họ Hoàng.

"Alo."

Cuộc gọi được kết nối lúc nửa đêm. Không thể tin được chủ nhân của Lan Viên vẫn còn thức. Đáng nói nhất là đầu dây vang lên một giọng nam trầm khàn không có sức sống, Quý Dương có thể cảm nhận được ông ta đã uống nhiều rượu đến mức nào.

"Nghe nói quý tử họ Nguyễn muốn gặp tôi. Lê Nguyễn đang ở với cậu à?"

Quý Dương không muốn vòng vo lập tức đi thẳng vào đề: "Tôi không cảm thấy hai người ở với nhau vì tình. Tôi muốn biết ông đã gặp anh ấy như thế nào."

******

Cưm back khum đụ omg chấn động, nay so deep nha cả nhà iu (σ'∀')σ

Cảm thấy mùi đờn ông trưởng thành ở Quý Dương rồi trùi ui bias Quý Dương cho sốp thấy cánh tay của bạn nay em Dương deep dữ dằn 🙀🙀🙀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro