Chương 9: Bí thư tỉnh uỷ Hoàng Bá Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9. Nửa đêm đang ngủ bị sờ lồn, nứng tình banh lồn cho đàn ông đụ.

Quay lại hiện tại.

Lê Nguyễn tỉnh dậy trước, nhìn bầu trời đã chuyển màu đỏ rực, lê cơ thể bị đụ rã rời đứng dậy.

Lòng bàn chân của anh giẫm trúng thứ gì đó mềm mềm ướt ướt. Lê Nguyễn cúi đầu nhìn, là mặt của Quý Dương.

Lê Nguyễn ngồi xổm xuống, tranh thủ Quý Dương đang ngủ nhéo mặt cậu ta cho bõ ghét.

Quý Dương bị nhéo đau nhăn mặt, mơ màng lẩm bẩm: "Ư... Anh Nguyễn... Đau em..."

Đm thằng chó đụ anh ngất xỉu luôn, không chỉ vậy còn hại anh mơ thấy lần đầu gặp Minh Triết. Nhớ lại đúng là ám ảnh mà.

Lê Nguyễn mở hộc tủ ở cuối lớp lấy bộ quần áo mới rồi mặc kệ Quý Dương vẫn đang ngủ khò khò mà rời khỏi phòng.

Lê Nguyễn lê tấm thân uể oải rời khỏi khu A rồi gọi tài xế gia đình đến đón.

"Cậu chủ, về nhà cậu Triết ạ?"

Lê Nguyễn lắc đầu: "Về nhà mình đi."

Tài xế ngạc nhiên hỏi: "Vậy còn cậu Triết..."

Lê Nguyễn trừng mắt với gã qua kính chiếu hậu, mặt lạnh tanh: "Anh là tài xế nhà tôi hay nhà nó?"

Tài xế nín mỏ không dám hỏi nữa.

...

Lê Nguyễn gõ cửa phòng sách rồi mở cửa bước vào trong, nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi bàn làm việc xử lý tài liệu.

"Thưa ba con mới về."

Ông Tường nghe tiếng anh chào, vẫn tiếp tục xem tài liệu không ngẩng đầu lên, hỏi: "Cuối tuần rồi à?"

"Không phải."

Lúc bấy giờ ông Tường mới ngẩng lên, nhìn ngày tháng trên lịch để bàn, hỏi: "Không phải cuối tuần sao lại về nhà?"

Lê Nguyễn bực mình: "Nhà con mà? Con thích về lúc nào chả được."

Ông Tường nhíu mày: "Lại giận lẫy à?"

Lê Nguyễn đáp cụt ngủn: "Không."

"Minh Triết đâu? Có về cùng con không?"

"Về một mình."

Ông Tường bắt đầu khó chịu: "Vậy mày về nhà làm gì? Bên đó không đủ áo mặc à?"

Lê Nguyễn tức giận bảo: "Nhà tôi cơ mà? Muốn về phải xin phép hay gì?"

Ông Tường nhăn mặt nói: "Xuống nhà đợi đi, tao gọi thằng Quốc chở mày về bển."

Lê Nguyễn ngồi xuống ghế: "Khỏi đi. Tôi cho anh Quốc về nhà nghỉ sớm rồi, không có ai lái đâu."

"Mày... Mày dám tạo phản à?" Ông Tường đen mặt trừng anh: "Hôm nay mày lại lên cơn gì nữa vậy? Ai chọc mày? Đừng quậy nữa."

Lê Nguyễn gầm gừ: "Ai chọc tôi à? Ông chọc tôi! Tụi nó chọc tôi! Đứa nào cũng chọc tôi!"

"Mày đừng có hỗn láo!"

Lê Nguyễn hét lên: "Rồi sao? Tôi cứ không thích đấy! Không thích về! Không muốn gặp!"

Ông Tường hít sâu một hơi, cố giữ giọng điệu bình tĩnh: "Không về đó thì thôi. Chú Ngọc về rồi đấy, có gọi bảo nhớ mày, đi gặp chú đi."

Mặt Lê Nguyễn tái mét: "Không đi đâu."

Ông Tường quắc mắt hỏi: "Lại làm sao? Chú Ngọc dịu dàng lắm, mày sợ cái gì?"

Lê Nguyễn cắn môi nói: "Tôi không phải bê đê. Tôi thích... thích phụ nữ."

Ông Tường hừ lạnh: "Nhưng phụ nữ sợ mày. Còn không thì tới bệnh viện khâu cái thứ đó lại đi."

Khuôn mặt Lê Nguyễn trắng bệch. Anh không muốn phẫu thuật, anh sợ đau.

Ông Tường biết tỏng anh không dám đến bệnh viện, một vì sợ đau, hai là sợ người khác biết cơ thể anh đặc biệt.

Ông Tường tiếp tục nói: "Gọi thằng Quốc chở qua đó đi, nhớ lễ phép với chú Ngọc. Nghe chưa?"

Lê Nguyễn không muốn trả lời.

Ông Tường lại dặn: "Còn nữa, nhớ hỏi chú chuyện tao nhờ tháng trước khi nào thì xong được?"

Lê Nguyễn nói: "Sao ông không tự làm đi?"

Ông Tường bèn doạ: "Trả lời tiếng nữa tao chở mày đến bệnh viện làm phẫu thuật ngay."

Lê Nguyễn nghe vậy liền hốt hoảng đứng phắt dậy, cúi gằm mặt rời khỏi phòng.

...

"Cậu tìm ai?"

"Tôi tìm chú Ngọc."

"Chú Ngọc nào?"

"Bí thư tỉnh uỷ Hoàng Bá Ngọc."

"Có hẹn chưa?"

Ánh mắt săm soi của hai tên bảo vệ làm da mặt Lê Nguyễn nóng bừng. Đm sao các anh nhìn tôi như kiểu tôi là lừa đảo vậy?

Bảo vệ thấy anh ăn mặc lịch sự, ngồi xe sang có tài xế riêng trông cũng rất gì và này nọ: "Tên?"

Lê Nguyễn đáp hậm hực: "Nguyễn."

"Chỉ vậy thôi à?"

Lê Nguyễn nổi cáu: "Đm, dẹp đi. Anh Quốc, quay xe về nhà."

Anh vừa định nâng cửa kính ô tô thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên: "Cậu Nguyễn!"

Lê Nguyễn buồn bực hạ cửa kính xuống lại. Thú thật anh định kiếm cớ trốn luôn, ai dè xui dễ sợ bị thư ký của thằng cha già đó bắt gặp.

Hình như nhà thằng cha già đang mở họp, quá trời người mặc vest đi qua đi lại.

Người đàn ông quyền thế đang được mọi người vây quanh vừa trông thấy anh bước từ cửa vào liền mỉm cười ngọt ngào.

Lần nào Lê Nguyễn nhìn thấy Bá Ngọc cũng không tin được y đã ngoài bốn mươi. Ông trời quá ưu ái Bá Ngọc, ngoại hình trông y như mới ba mươi là điều tất cả chính trị gia đều mơ ước. Mắt sâu mũi cao, đẹp trai không chê vào đâu được. Ở độ tuổi này mà Bá Ngọc vẫn giữ được phong độ, tin rằng lúc còn trẻ nhất định là viên ngọc đẹp nhất.

Đám đông thấy y cười liền quay sang nhìn anh.

"Ai vậy?"

"Nghe nói anh Ngọc có một đứa cháu mới dọn đến sống chung gần đây, phải cậu ấy không?"

"Chắc vậy á."

Bị nhiều người dòm ngó bàn tán làm Lê Nguyễn hơi ngại, cất tiếng chào lí nhí: "Chú Ngọc."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Kêu chú kìa! Chắc là cháu trai của anh Ngọc rồi.

Lê Nguyễn không hay biết mình đã biến thành cháu trai của y, vội vàng bước vào phòng ngù.

Chừng hai tiếng sau Hoàng Bá Ngọc mới họp xong, vừa vào phòng liền bước đến ôm anh.

"Chú về lúc nào vậy?"

"Hỏi thế là không muốn tôi về à? Gọi điện em không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời." Bá Ngọc hôn môi Lê Nguyễn, vừa cắn môi anh vừa nói: "Bây giờ phải nhờ đến ba em mới gặp được em đấy nhỉ."

Sao không ở tỉnh luôn đi? Về thành phố làm gì, hừ, chả muốn gặp.

Lê Nguyễn ngồi vào lòng y, nũng nịu: "Em bận mà. Trên trường nhiều việc lắm."

Bá Ngọc cười: "Bận à? Bận chổng mông cho đàn ông đụ cả buổi chiều nhỉ? Cũng bận phết đấy."

Lê Nguyễn giật mình.

"Lồn bị cặc đụ mềm nhũn cả rồi. Em còn định nói dối tôi à?"

Lê Nguyễn nhíu mày: "Rồi sao? Chẳng phải đây là điều chú muốn ư?"

"Em dâm hơn đĩ mà còn trách tôi à? Lần đó là ai chủ động banh lồn quyến rũ Phạm Nhật Minh Triết vậy? Còn mặt dày cầu xin nó đụ em!"

"Nếu lúc đó chú chịu giúp tôi thì tôi đã không phải nhờ nó!"

Bá Ngọc sa sầm mặt: "Em biết tôi sẽ không để em bị đuổi việc mà?"

Lê Nguyễn cười gằn: "Xạo chó! Chú muốn tôi bị đuổi việc chết mẹ! Để bắt tôi ở nhà sinh con cho chú!"

"Thì?" Bá Ngọc giữ chặt Lê Nguyễn, bàn tay đặt trên vai anh bỗng dùng sức như muốn nghiền nát nó làm đôi vai Lê Nguyễn đau nhói: "Tôi nuôi em từ nhỏ đến lớn, tóc tai da thịt của em đều thuộc về tôi. Từ năm em mười tám tuổi đã chính thức là vợ của tôi rồi. Sinh con cho chồng thì có gì sai?"

Lê Nguyễn không trả lời.

Bá Ngọc siết tay anh: "Lê Nguyễn, nói chuyện đi."

Lê Nguyễn liếc y, cười lạnh: "Nói gì đây? Hồi trước do chính tay chú sắp xếp đàn ông cho tôi còn gì? Bây giờ lại ghen lồng ghen lộn."

Bá Ngọc nhắm mắt: "Tôi đã lớn tuổi rồi, không thể ở bên em cả đời được."

"Nên chú tìm đàn ông cho tôi?" Lê Nguyễn đấm mạnh lên ngực y: "Đm, chú chết rồi thì tôi được thảnh thơi! Ai mượn chú tìm đàn ông cho tôi?"

Bá Ngọc nắm cổ tay anh, ghì chặt để anh không thể giãy người nữa.

Lê Nguyễn thở dài, lại hỏi: "Chú có nhớ không?"

Bá Ngọc mím môi nhìn anh. Sâu trong đôi mắt ẩn chứa mưa rền sấm dữ, thật là đáng sợ.

Lê Nguyễn lại không hề quan tâm, thản nhiên nói điều mình thích: "Giống như dejavu vậy. Tối hôm đó chú cũng hỏi tôi như vậy đấy."

Bá Ngọc hỏi: "Cái gì?"

Lê Nguyễn khoác tay lên cổ Bá Ngọc, lặp lại giống hệt từng lời y đã nói: "Bận à? Bận chổng mông cho đàn ông đụ cả buổi chiều nhỉ? Cũng bận phết đấy."

Đồng tử màu xám tro nổi giông cuồn cuộn, lần nữa kéo Lê Nguyễn vào tâm bão ký ức.

...

Lê Nguyễn chào tạm biệt Minh Triết và Quý Dương rồi khoác áo măng tô của Minh Triết rời khỏi toà nhà trụ sở của Hội Liên hiệp Thanh niên.

Mặc kệ Quý Dương nài nỉ xin số điện thoại liên lạc, Lê Nguyễn bảo đã tiền trao cháo múc xong rồi liền lạnh lùng đi về.

Chẳng biết Trái Đất tròn cỡ nào, vậy mà khi đi ra anh lại chạm mặt một người từng rất quen.

Vũ Bảo Gia Khiêm lớn hơn Minh Triết và Quý Dương hai tuổi, là đàn em của Lê Nguyễn lúc anh còn học đại học, nhỏ hơn anh ba khoá.

Lúc đó Lê Nguyễn vẫn còn ngồi trên ghế trường đại học nên chưa biểu hiện bài xích đồng tính cực đoan như bây giờ, thậm chí anh còn đồng ý lời tỏ tình của Gia Khiêm.

Bây giờ ngẫm lại, Lê Nguyễn cũng không biết tại sao hôm ấy mình lại đồng ý. Anh nhớ hôm đó anh đã cãi nhau với một người, người đó bắt anh nghỉ học ở nhà sinh con cho y. Lê Nguyễn giận lắm, anh không phải phụ nữ, đéo có chuyện mang thai sinh con đâu.

Thế rồi vừa đến trường lại được Gia Khiêm tỏ tình. Anh hỏi gã có thích con nít không? Muốn anh sinh con cho gã không?

Gia Khiêm nghĩ đàn ông thì đâu thể sinh con được, thế là bảo không. Gã nói sau này tụi mình sẽ nhận con nuôi, anh không cần phải sinh.

Gia Khiêm không biết bí mật về cơ thể Lê Nguyễn, hai người cứ thế hẹn hò được nửa năm. Cơ mà tuy nói là hẹn hò nhưng chủ yếu hai người chỉ đi ăn cơm xem phim chung, chưa từng đi khách sạn thân mật cũng không come out với gia đình. Lý do duy nhất là vì Lê Nguyễn không cho gã làm vậy.

Anh muốn giữ kín quan hệ của bọn họ.

Vào ngày cuối cùng Lê Nguyễn còn ở trường, Gia Khiêm quyết định trao zin cho anh.

Thế nhưng gã vừa ôm hôn Lê Nguyễn thì anh đã bỏ chạy, từ đó cắt đứt liên lạc luôn.

Gia Khiêm đau khổ suốt mấy tháng liền mới có thể buông được anh, quay lại vùi đầu vào học tập.

Hôm nay tình cờ gặp lại anh trên đường, Gia Khiêm lập tức chạy đến hỏi số liên lạc của anh.

Gã vui lắm: "Em sẽ gọi cho anh. Nếu anh vẫn còn lương tâm thì phải bắt máy đó."

Lê Nguyễn trả lời: "Xin lỗi nhưng lương tâm của tôi hiện không thể bắt máy. Nó bị chó tha rồi."

Gia Khiêm nén giận siết cổ tay anh: "Nếu vậy em sẽ cắn chết con chó khốn nạn đó rồi mang lương tâm về trả cho anh."

Lê Nguyễn thấy người qua đường đang tò mò nhìn bàn tay lôi kéo anh của Gia Khiêm, vẻ mặt hơi thay đổi, ngượng ngùng giật tay về.

Anh xoa xoa cổ tay, hỏi: "Ở đâu?"

Gia Khiêm hớn hở bảo: "Chỗ cũ nha anh. Chỗ hồi đó mình hay hẹn nhau í."

Lê Nguyễn gật đầu: "... Ok."

Khi Lê Nguyễn gọi tài xế đến chở anh về nhà thì trời đã sập tối. Anh ngẩng đầu nhìn cánh cổng biệt phủ cao ngất bề thế, nội tâm cảm thấy thật vắng lặng.

Quản gia của Lan Viên là ông Thành. Khuôn mặt già nua đầy lo âu của ông khi nhìn thấy xe chạy vào sân liền trở nên nhẹ nhõm.

Ông vội vàng bước xuống bậc thang, sốt sắng kiểm tra cả người Lê Nguyễn từ trên xuống dưới thật cẩn thận: "Ôi trời... Cậu Nguyễn à, cả ngày hôm nay cậu đã ở đâu thế? Trưa nay ông chủ gọi điện về nhà bảo không gọi được cho cậu, ngài lo lắm. Điện thoại của cậu không liên lạc được, cứ báo tắt máy mãi thôi."

Lê Nguyễn ừm một tiếng, bảo cháu không sao ông đừng lo: "Hôm nay có đoàn thanh tra ghé trường đột xuất, điện thoại của cháu lại hết pin, nhiều việc quá cứ loay hoay mãi đến tận bây giờ mới về được."

Ông Thành sợ toát mồ hôi hột: "Cậu Nguyễn à, cậu đừng doạ tôi nữa nha! Tôi còn sợ cậu bị kẻ xấu bắt cóc hay chết ở đâu rồi đấy!"

Lê Nguyễn hỏi: "Mà... Chỉ gọi về thôi à?"

Ông Thành gật đầu: "Lát nữa ăn tối xong cậu gọi cho ngài ấy báo bình an giúp tôi nhé. Bây giờ tôi không dám gọi, sợ lại bị chửi..."

Lê Nguyễn mím môi: "Thằng cha già không biết kính lão gì cả."

Ông Thành nói nhỏ: "Thôi mà cậu. Đang trong giai đoạn tranh cử nên ngài ấy nhạy cảm lắm."

Lê Nguyễn im lặng.

...

Tối khuya hôm đó, Lê Nguyễn đang ngáy khò khò thì bỗng bị một bàn tay làm tỉnh ngủ.

Bàn tay mơn trớn đùi Lê Nguyễn rồi trượt xuống bờ mông mẩy chắc thịt, vừa hôn gáy anh vừa luồn tay vào trong quần xoa nhẹ cửa lồn mềm nhũn.

Một tay y nắn bóp hột le mũm mỉm, tay còn lại luồn qua nách Lê Nguyễn ôm anh lên để anh gối đầu trên lồng ngực êm ái nhàn nhạt mùi thuốc lá.

Vì Lê Nguyễn nằm nghiêng nên khiến bàn tay y xoa lồn hơi bị bất tiện. Người nọ há miệng ngậm tai của Lê Nguyễn hòng dụ anh banh chân ra, đầu lưỡi đỏ tươi quen thuộc khuấy đảo điểm nhạy cảm khiến Lê Nguyễn không kiềm được tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Đầu vú mềm nhũn cũng bị bàn tay suồng sã ấy tấn công liên tục, đỉnh nhọn bị vân vê đến khi cứng lên rồi lại bị vặn xoắn thành đủ loại hình dạng.

Lê Nguyễn cắn môi nén tiếng rên rỉ, nhưng khi anh càng cố nhắm chặt mắt để làm lơ đôi tay đang quậy phá khắp cơ thể mình thì cảm giác sung sướng mơ hồ ấy lại càng trở nên rõ ràng và mãnh liệt hơn.

Ngọn lửa nứng tình dần lan khắp cơ thể Lê Nguyễn, rốt cuộc anh cũng đồng ý banh đùi ra.

Người nọ tuột quần Lê Nguyễn xuống đầu gối, luồn chân vào giữa hai đùi Lê Nguyễn, nhấn đầu gối vào lồn múp mới bị tay đàn ông sờ xíu đã ướt nhẹp.

Người nọ vùi mặt vào cổ Lê Nguyễn hít mùi sữa tắm thơm tho trên người anh, vừa sờ vú Lê Nguyễn vừa ép con cặc cương cứng như gậy sắt được đun nóng của y vào khe mông hút hồn.

Y không cắm vào, cứ thế lặng lẽ nắc hông cọ thân cặc nóng hổi với khe lồn như đang âu yếm.

Lê Nguyễn bị cặc cọ một hồi dần nứng lồn vặn eo, muốn được cặc bự đâm vào lút cán. Thế là anh chủ động trở người nằm ngửa, tuy nhiên mắt vẫn nhắm giả vờ không biết gì hết.

Tất nhiên người nọ biết anh đã tỉnh từ lâu, cũng biết anh đang lấy lòng mình.

Lồn dâm không thể xa đàn ông, bị địt cả ngày trời mà giờ vẫn còn nứng được. Lê Nguyễn cũng khổ tâm lắm, nhưng không phải anh dâm đâu, mà tại người nọ tự nhiên nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ mò vào phòng anh sờ mó đủ kiểu í.

Anh đã cho sờ rồi mà y còn móc cặc ra cọ lồn, lồn dâm vốn thói mê trai không nứng mới lạ.

Người nọ rũ mắt nhìn Lê Nguyễn. Dưới ánh trăng bàng bạc, cơ thể em ấy mới xinh đẹp làm sao.

Quần ngủ bị tuột đến mắt cá chân, áo ba lỗ màu trắng rộng thùng thình không thể che được đầu vú đầy đặn ngọt nước. Nhiệt độ của điều hoà làm hai trái anh đào múp rụp run lẩy bẩy, vừa đáng yêu lại không kém phần dâm dục, hình ảnh kích thích đánh mạnh vào thị giác khiến cặc y lại sưng to hơn.

Cả thân thể Lê Nguyễn phơi bày hoàn toàn dưới đôi mắt của y. Anh mím chặt môi, dương vật hồng hồng đứng thẳng, hóp bụng run run, thật giống như đoá hoa kiều diễm đang đợi đàn ông đến chà đạp.

Bàn tay y siết chặt đến nổi gân xanh, vừa cúi đầu hôn môi Lê Nguyễn vừa sờ từ từ xuống háng anh, mò vào khu vực ướt át nọ. Cửa lồn mới bị sờ một xíu đã ướt nhẹp, lồn dâm yêu cặc bự chỉ cần ngửi thấy mùi cặc đàn ông liền lộ vẻ thèm thuồng.

Y nhét ngón giữa vào khe lồn quyến rũ, sau một hồi chà lồn cần mẫn liền thoả mãn khi được nước dâm xối ướt bàn tay. Y dùng ngón tay tách hai cánh hoa rồi đẩy hết ba ngón tay đã được xối ướt vào trong.

Lê Nguyễn được móc lồn tận tình, bím xinh giật giật vì sướng. Lê Nguyễn ưỡn ngực, từ miệng anh phát ra những tiếng rên khe khẽ rồi lớn dần lớn dần.

Người nọ cúi đầu hôn mí mắt Lê Nguyễn, cụng trán mình với anh: "Ngứa lồn thì phải làm sao?"

Lê Nguyễn ngượng lắm, sướng dại háng nhưng chỉ dám nói nhỏ như muỗi kêu: "Ưm... Lồn ngứa quá... Muốn... Muốn ăn cặc bự..."

Người nọ mỉm cười, ba ngón tay bất ngờ đâm mạnh khiến Lê Nguyễn hoảng sợ nhấc người lên.

Người nọ được thế ôm trọn Lê Nguyễn vào lòng, để anh ngồi trong vòng tay y như chim hoàng yến xinh đẹp bị nhốt trong lồng vàng.

Mông Lê Nguyễn bị ngón tay cắm hẩy lên liên tục rồi lại rơi xuống.

Kích thích mãnh liệt ập tới ào ào như thuỷ triều làm Lê Nguyễn thích nhưng cũng hơi sợ, vội vàng ưỡn ngực dâng vú cho y ăn để lấy lòng.

Ánh trăng rọi vào lồng ngực của Lê Nguyễn, áo bị kéo lên cao để lộ hai vú run run ngon miệng, đầu vú cứng ngắc in hằn lên áo thun trông như đỉnh núi nhỏ chứng tỏ chủ nhân của cặp vú đang rất nứng.

Y rút tay khỏi lồn Lê Nguyễn, đầu cặc đã đợi sẵn ngay cửa lồn, y vừa thúc nhẹ một cái liền đâm vào rất dễ dàng.

Lê Nguyễn run bần bật. Cả người anh bị người nọ siết chặt, háng y dính sát vào mông anh, lồn nhỏ bị cặc bự đụ lút cán truyền đến cảm giác tê dại, mỗi cú nắc hông đều địt tới tận miệng tử cung: "A a..."

Người nọ phát ra tiếng gầm khẽ, bắn hết tinh dịch đặc sệt vào tử cung của anh.

Lần thứ hai sau đó khi người nọ rùng mình xả hết tinh trùng tích tụ suốt cả tháng trời, y rút ra nghiến răng tuốt cặc thêm mấy cái rồi lại bắn hết những gì còn sót lại vào miệng Lê Nguyễn.

Y vùi mặt vào gáy Lê Nguyễn, vừa dịu dàng vuốt ve anh vừa hỏi: "Hôm nay em đã đi đâu thế?"

Lê Nguyễn không trả lời. Anh lười mặc lại quần áo, úp mặt vào ngực y ngủ ngon lành.

Y biết Lê Nguyễn chưa ngủ, nói: "Trong danh bạ của em có thêm một số liên lạc mới. Ai vậy?"

Lê Nguyễn không trả lời.

Y lại hỏi: "Bác Thành nói hôm nay em bận đón tiếp đoàn thanh tra nên không biết tôi gọi. Điện thoại lại hết pin."

Lê Nguyễn vẫn im lặng.

Y cũng im lặng. Thật lâu sau, y nói: "Nguyễn à, em không giỏi nói dối đâu."

Rốt cuộc Lê Nguyễn cũng lên tiếng. Vẫn là câu trả lời lúc đầu: "Em bận."

Bá Ngọc ừm một tiếng, bàn tay to lớn bao phủ háng Lê Nguyễn, bóp môi lồn ướt sũng nước dâm rồi đút ngón tay vào trong khuấy loạn vách lồn đang ngậm tinh trùng của y: "Bận à? Bận chổng mông cho đàn ông đụ cả buổi chiều nhỉ? Cũng bận phết đấy."

Lê Nguyễn cắn răng nằm yên không động dậy dù bị ngón tay cắm lồn rất sướng.

Bá Ngọc ghé vào tai anh thì thầm: "Số điện thoại đó cũng không hẳn là mới. Trước đây khi chúng ta giận nhau nửa năm, tôi đã từng thấy một lần rồi. Lần đó tôi còn tự tay xoá số của cậu ta nữa nhỉ."

Lỗ tai Lê Nguyễn bị hơi thở của y làm nhột, cắn môi rùng mình trong lặng lẽ.

******

Món ăn hôm nay dài gấp đôi bình thường ớ, red flag lên sàn nó zị 🫣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro