Ngoan ta liền lấy ngươi làm vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoan ta liền lấy ngươi làm vợ

Tác giả: Ninh Mông Hoả Diệm

* Thể loại: truyện ngắn,hiện đại,nhất công nhất thụ,HE

*Tình trạng: hoàn

*Giới thiệu: Đọc sẽ biết, chỉ có thể dùng từ cute để diễn tả

*Edit: snowblack812

………………………………………………..

Nếu ngươi ngoan ta liền lấy ngươi làm vợ!” Ta vênh váo tự đắc nhìn hắn nói.

Hắn nhếch môi ha hả cười.

Ta vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới ngoan sao không!

“Về sau nghe lời của ta!”

Hắn cười.

“Không được đi câu dẫn hồ ly tinh!”

Hắn vẫn là cười.

“Buôn bán có tiền đều phải cho ta!”

Hắn như trước ý cười hoà thuận vui vẻ.

“Cho ta hôn một cái!”

“Oa. . . . . . Oa. . . . . .”

“Ngươi lại khi dễ đệ đệ ?”

Cái lổ tai bị người hung hăng nhéo, hỏa lạt lạt của ta bị đau nước mắt không cầm được chực rơi xuống, đau quá! Hắn lại bắt đầu ha hả cười, hoa chân múa tay vui sướng đứng lên, trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối.

“Ai nha, thì ra khó chịu, trách không được khóc!” . ^

Mụ mụ buông tay ra, vội lấy tả thay cho hắn. Tuyệt không hề an ủi đứa con bị oan uổng là ta. Đổi quần áo sạch sẽ, hắn lại bị để vào nôi. Mụ mụ một bên luống cuống tay chân thu dọn tàn cục, một bên miệng không ngừng lải nhải, cũng không quan tâm đứa nhỏ ba tuổi là ta có nghe hay không mắng chửi.

“Phụ mẫu hắn đi vội quá, cho nên mụ mụ mới đem đệ đệ tiếp nhận nuôi dưỡng. Ngươi nói hắn thật đáng thương a, chưa tới một tuổi đã cai sữa, còn ngươi hơn một tuổi rưỡi, mụ mụ mới cho ngươi cai sữa. Còn có, phụ mẫu của ngươi rất thương ngươi. Nếu ngươi không tốt hảo chiếu cố tiểu đệ đệ, cẩn thận cái lổ tai của ngươi!”

Ta nhe răng nhếch miệng hù dọa hắn.

“Ta sẽ không chiếu cố ngươi, ngươi cái đầu nhỏ bóng lưởng!”

Hắn lại bắt đầu bĩu môi. . . . . .

“Đứa con, ngươi lại đang làm cái gì?” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu.

“Chiếu cố tiểu đệ đệ!” Ta quay đầu lại đáp. Mắt thấy hắn muốn khóc, cái lổ tai của ta vừa muốn khó giữ được, quýnh lên, đưa tay chỉ vào trong miệng của hắn.”Đừng khóc, ngươi ngoan, ta liền lấy ngươi làm vợ!” Ta khép nép nói.

Miệng không có răng, hắn cắn tay ta rồi ha hả cười.

……………………………………………

Trong thôn xóm Đỗ quyên, chúng ta thanh tĩnh mà ấm áp trên mạng gia viên

“Nếu ngươi ngoan, ta liền lấy ngươi làm vợ!”

“Hảo!” Hắn ngoan ngoãn gật đầu, nước mũi chảy xuống. Thật bẩn! Ta có điểm mất mặt nhìn xem chung quanh, sợ có người nghe được lời ta vừa mới nói. Thừa dịp không ai chú ý, ta lấy ra khăn tay lau đi cái chất lỏng ghê tởm kia.

“Oa oa. . . . . .” Hắn khóc, cái mũi hồng giống quả cà chua, “Đau quá!”

“Ô ô. . . . . .” Ta khóc không ra nước mắt, ta yêu nhất khăn tay siêu nhân, giờ đây lại bị dính toàn là nước mũi ghê tởm của hắn, phải vứt bỏ sao?(pé ơi, là tự pé chuốc lấy cơ mà, còn trách ai ^o^)

“Không được khóc!” Ta rít gào, “Khóc nữa ta vứt bỏ ngươi!” Ta uy hiếp, nhớ rõ biểu tỷ có một thời gian bị người”vứt bỏ” mỗi ngày đều khóc rống, ta đã biết bị người”vứt bỏ” là chuyện đáng sợ nhất thiên hạ.

“Ta, ta không khóc!” Hắn nghẹn ngào nói, trong đôi mắt ngập nước lộ ra vẻ ủy khuất.

“Ân! Nếu ngươi ngoan, ta liền lấy ngươi làm vợ!” Ta sờ sờ đầu của hắn.

“Hảo!” Hắn thành thành thật thật trả lời.

Tốt lắm, lúc này mụ mụ sẽ không đánh ta .

“Chocolate của ngươi đâu?” Ta hỏi.

Hắn liền lấy trong túi ra thỏi chocolate màu vàng, lòng ta mừng rỡ. Cha mẹ hắn mỗi lần đến thăm đều mang theo rất nhiều kẹo, trong đó ta thích ăn nhất là chocolate. Chính là mụ mụ lại keo kiệt chỉ cho ta cùng hắn một ngày hai khối, nói là ăn ngọt nhiều sâu răng! Về điểm này, ngọt như thế nào mới có thể khiến ta sâu răng ?

Vì thế của hắn chính là của ta, ai bảo hắn là “Lão bà” của ta làm chi!

Ta một ngụm đem chocolate nuốt vào miệng, hương vị nồng đậm, làm cho ta say mê! Về sau ta trưởng thành mỗi ngày lấy chocolate làm cơm ăn! Ta âm thầm quyết định.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt đều là nồng đậm khát vọng. Ta có điểm ngượng ngùng.

“Kỳ thật chocolate một chút cũng ăn không ngon!”

Ánh mắt hắn hoài nghi.

Vì thế ta cẩn thận phân tích phân tích cho hắn,

“Ngươi xem mứt hoa quả đi, hồng chính là làm từ ô mai, ăn ngon không? ! Màu xanh làm từ cái gì? Dùng cây táo để làm, ăn cũng ngon lắm! nhưng ngươi xem, cái thứ này màu đen đúng không? ( khi đó hắn chỉ biết đơn giản vài loại màu sắc. ) chocolate làm từ cái gì đây?”

“Là cái gì?” Hắn bị ta giảng đến hồ hồ.

“Là bùn đất!” Ta đột nhiên đề cao thanh âm, gia tăng hiệu quả.”Chỉ dùng bùn đất để làm, là bùn đất đó! Ngươi nếm qua chưa?” (éc ! đê tiện TT^TT)

“Nếm qua!” Hắn trong lòng có chút sợ hãi nói, “Ngày hôm qua ngươi đánh ta, đem ta ấn đến trên mặt đất, ta liền. . . . . .”

Ta một phen che cái miệng của hắn, e sợ cho không nghĩ qua là những lời này rơi vào tai lão mẹ nó, cái mông của ta chỉ có nước đi đời!

“Ngươi biết là tốt rồi, không cần phải nói ra. Tóm lại chính là một chút cũng không ăn ngon! Cho nên ca ca mới giúp ngươi đem chocolate ăn luôn !”

“Nhưng mà, nhưng mà, mứt trái cây của ta, ngươi cũng ăn luôn !” Hắn chỉ trích!”Bổn!” Ta cho hắn một kế bạo cây dẻ, ” chocolate khó ăn ca ca giúp ngươi ăn luôn, ngươi còn không biết đem mứt trái cây của ngươi để an ủi ta?”

Hắn không nói gì, ta cười trộm!

………………………………………….

“Như thế nào ăn ít kẹo như vậy cũng bị sâu răng?” Mụ mụ mở cửa, ta ủ rũ đi sau, một bên trên mặt còn sưng lên một khối thật lớn, hắn tái mặt đi theo sau, trong tay còn có một bao đồ ăn vặt.

“Quên đi, về sau không cho ngươi kẹo nữa!” Mụ mụ phán một câu như búa đập, đem một nửa lạc thú của chúng ta gạt bỏ.”Đệ đệ lại đây, về sau kẹo của ca ca đều cho ngươi ăn. Miễn cho ca ca ngươi phải đi nha sĩ!”

Hắn lo lắng nhìn ta, nhỏ giọng hỏi: “Ta về sau bắt đầu phải ăn chocolate làm từ bùn đất phải không?”

Ta một quyền đầu đổi lấy một chút hành hung!

“Nếu ngươi ngoan, ta liền lấy ngươi làm vợ!” Ta đối hắn nói!

……………………………………………

Hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn lá thư trong tay, một chút cũng không thèm an ủi ta; kẻ đang ai oán.

“Nếu ngươi ngoan, ta liền lấy ngươi làm vợ!” lại gần hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, nhìn đến cái lổ tai hắn ở không phẩy một giây nhanh chóng phiếm hồng, run rẩy.

“Ngươi lại làm sao vậy? Là muốn ta giúp ngươi kiếm tiền tiêu vặt, hay là cuộc thi lại của ngươi thất bại?” Hắn rốt cục buông thư, quay đầu nhìn thấy ta, trong ánh mắt đều là bất đắc dĩ.

Ha ha. . . . . . Ta chỉ biết! Ta phát hiện lổ tai hắn đặc biệt mẫn cảm, bí mật này, về sau ta chỉ phải dùng một chút chiêu này liền khẳng định thu phục được hắn!

“Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn!” Ta trạc trạc chính mình ngón tay, trộm hướng hắn liếc mắt một cái.

“Chẳng lẽ là ngươi dấu sách « cấm » trên nệm bị mẹ phát hiện ?” Hắn đoán.

“Không có, không có!” Ta lắc đầu, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, kêu to, “A, thư kia là ngươi mở?”

“Đúng vậy, có gì sao?”

“Ngươi. . . . . .” Ta nghiến răng nghiến lợi, hối hận xoay người nằm ngã vào trên giường hắn, “Ngươi như thế nào cũng không nói một tiếng với ta a? Ta còn tưởng mụ mụ có chuyện, liền cuống quít đem thư đến. Vậy mà đáng thương cho ta một chút cũng chưa được xem!”

“Không phải chuyện đó, có là cái gì đâu? Mà có thể nào là ngươi nhìn lén nữ sinh nhà đối diện bị người phát hiện ?”

“Ngươi, ngươi, ” tay của ta không có một chút khí lực chỉ chỉ, “Ngươi như thế nào ngay cả chuyện này cũng biết?”

“Lần đó ta đến bị ngươi sai vào trong phòng lấy đồ vật này nọ, đột nhiên nhìn thấy bên cửa sổ có kính thiên văn. Ta nghĩ ngươi có hứng thú nghiên cứu thiên văn học! Nhìn vào kính liền thấy tầm nhìn hướng về cửa sổ của lầu đối diện, đúng lúc đang buồn bực, đột nhiên nhìn thấy một nữ hài tử tiến vào tầm nhìn. Ta cả kinh thất thủ đem kính viễn vọng lập tức phá hủy.”

“Ngươi. . . . . .” Ta còn đang nghĩ tên nào đột nhiên phá hư kính viễn vọng, thành quả của hai tháng tiết kiệm tiền tiêu vặt mới mua được. Hôm nay đã cho ta tìm được đầu sỏ gây nên , ta lập tức bày ra một tư thế mắng chửi người, chuẩn bị phát hỏa. . . . . .

“Ân, lúc ấy nhìn đến thân thể của hắn . . . . . .” Hắn giống như không thèm quan tâm ta trên mặt tức giận, mãi mê đắm chìm hồi tưởng lại.

“A? ! Không thể nào? Không thể nào a?” Ánh mắt của ta sáng quắc, nước miếng mãnh liệt, lập tức đã quên chuyện chuẩn bị quở trách hắn, “Ta chờ đã lâu đều không nhìn thấy được! Ngươi thật sự thấy được? Nhanh lên kể, có phải hay không. . . . . .” Ta mở to mắt chớp chớp, làm một cái miệng mèo.

“Trông như thế nào?!”

Hắn lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ngày thường. Dù ta hỏi như thế nào cũng không chịu nói. Gấp đến độ ta thượng lủi hạ khiêu, xúc động cũng không được. Cảm giác tựa như xem hoàng mang đang muốn đến khẩn yếu quan đầu, ta ngay cả giấy ăn đều chuẩn bị tốt , đột nhiên”Ba” một tiếng, đình điện . Nhâm ngươi đem máy dệt cấp tạp , cũng không thèm nhìn tới ta đang nhiệt huyết sôi trào lấy một giây. Đơn giản dùng một câu khái quát để nói chính là. . . . . . Khó chịu! Rất khó chịu !

“Ngươi rốt cuộc muốn ta giúp cái gì?” Hắn ôn hoà hỏi, làm bộ ngươi không nói ta sẽ không quản, khiến ta tỉnh táo lại.

Thiếu chút nữa đem chuyện đó quên mất.

“Là như vậy, ” ta ôm chầm bờ vai của hắn, làm bộ dạng một ca ca tốt, ” Mấy nam sinh chúng ta chuẩn bị giao lưu, ta cảm thấy ngươi cũng không còn nhỏ, đã nghĩ cho ngươi cũng tham gia. Đừng nói ta làm ca ca không có chiếu cố ngươi a!”

“Hừ, ” hắn cười nhạt, trên mặt lộ vẻ”Ngươi nghĩ ta ngu ngốc” khiếm biển tươi cười, “Là các ngươi nghĩ muốn dựa vào ta đi lừa nữ sinh thì đúng hơn? !”

Tuy rằng hắn mới vào đại học, nhưng cũng là nhân vật lý tưởng. Bộ dạng chỉ có thể dùng”Tuấn mỹ” để hình dung, thành tích lại không cần phải nói, không phải loại có vị trí thua kém. Không giống ta bộ dạng bình thường, có nổ lực cũng chỉ là bình thường, duy nhất chi có thân thể cao hơn hắn. Giờ ngay cả giao lưu bạn gái cũng muốn dựa hơi hắn! Ta thực buồn bực! (ai.ghen tỵ là xấu đó nha ^w^)

“Hắc hắc. . . . . .” Bị chọc đến nổi xấu hổ, làm cho ta lại một phen ôm sát bờ vai của hắn, uy hiếp: “Ngươi nói ta từ nhỏ đến lớn rất chiếu cố ngươi a! Ngươi xem ta còn quyết định lấy ngươi làm ‘ lão bà ’! Ta hy sinh cũng nhiều a? !”

“Ha ha. . . . . .” Hắn nhạo báng ta, “Đó là ngươi không có sĩ diện. Lại sợ cách vách thề nhất định phải gả cho ngươi béo nữu, mới ngạnh chống đến bây giờ. Ngươi nghĩ rằng ta còn không hiểu ngươi sao?”

“Phải, phải ” ta đưa hắn một phen áp đảo ở trên giường. Chúng ta vật lộn một hồi, ta đột nhiên cảm thấy phía dưới truyền đến nam căn đã muốn đứng lên. Một phen nắm lấy, ác ý nắm chặt, “Hắc hắc, tiểu tử ngươi có phải hay không cũng muốn nữ nhân a?”

“A. . . . . .” Hắn đột nhiên rên rỉ ra tiếng, trên mặt một mảnh đỏ bừng. Ta vừa định buông tay ra, lại bị hắn một phen giữ chặt cố định tại nơi bộ vị.

“Giúp ta làm, ngươi giúp ta làm, ta phải ra!” Hắn cắn môi, ta chưa từng gặp qua biểu hiện kiên quyết này.

Trong lòng rung động, cùng nhau lớn lên, chúng ta không phải không có cùng nhau thủ dâm qua, nhưng là trực giác nói cho ta biết lần này không giống những lần trước. Ta có điểm bất an nhìn hắn một cái. Đôi mắt ngăm đen phủ hơi nước, nước mắt lưng tròng cầu xin ta, thân thể hơi hơi run rẩy , bàn tay bị cố định có thể cảm thấy nhịp đập đầy lửa nóng.

Ta ma xui quỷ khiến cuối đầu.

. . . . . . ?

Về sau chỉ cần ta có nhu cầu, hắn đều đáp ứng vô điều kiện, không biết từ lúc nào ta cũng sa vào loại giao dịch này. Trò chơi cấm kỵ khiến chúng ta bị kích thích cuồng nhiệt, lâu dần cũng không còn cảm thấy đó là chuyện kỳ quái.

Bắt đầu lần giao dịch đầu tiên, ta không hề nói với hắn: “Nếu ngươi ngoan, ta liền lấy ngươi làm vợ!” Những lời này, hắn từng hỏi qua, ta cũng ấp úng từ chối, làm bộ như không biết trong mắt hắn một tia thất vọng.

Theo thời gian, ta chỉ biết hắn kỳ thật là thích ta từ lâu , hoặc là nói yêu ta cũng có thể. Nói thật, ta thích cùng hắn làm tình, ta thích nhìn hắn xxx là bộ dáng thất thần mê huyễn, ta thích bộ dáng hắn mỗi ngày vây quanh ta. Nhưng là ta thương hắn sao? Ta không biết, ta không nghĩ cũng không muốn suy nghĩ, ta biết chính mình là người ích kỷ.

Cứ như vậy duy trì tình cảm đến khi hắn tốt nghiệp đại học. Hắn sau lưng ta âm thầm làm hộ chiếu đi Mĩ Quốc, đến khi ta đi công tác trở về, đã là người đi – nhà trống, biến mất khỏi cuộc sống của ta.

Ta điên cuồng lao vào phòng hắn, điên cuồng gom hết đồ đạc của hắn, tất cả ném vào đống rác.

Bốn năm cứ như vậy trôi đi, ta vẫn cô độc, không phải vì chờ tên kia, chính là bởi vì công tác bận rộn mà thôi. Ta là như vậy nói cho chính mình nghe

………………………………………………………

“Ngươi là ai?” nhìn thấy người trước mắt mặt ta không chút thay đổi.

Hắn, bộ dáng một thân phong trần mệt mỏi, bên người còn bày đặt một cái thật to  hành lễ tương, lo sợ bất an nhìn ta.

“Ta. . . . . .” Hắn sắc mặt tái nhợt, nước mắt giống như trân châu rơi xuống, như thế nào cũng dừng không được.”Ta rất nhớ ngươi!”

“Không biết xấu hổ, ta không biết ngươi!” Nghĩ đến nỗi đau tưởng đã quên thì ra vẫn còn tồn tại.

“Ta. . . . . .” Hắn giật mình rút lui từng bước, mắt cá chân đập vào hành lễ tương thượng, phát ra thanh âm trống rỗng.

Ta nhìn như không thấy hắn, thẳng tính toán mở cửa, vừa muốn khép lại.

“Nếu ngươi ngoan, ta liền lấy ngươi làm vợ!” Hắn đột nhiên nói.

Bị đâm đến chỗ đau, ta cuồng bạo đẩy cửa ra, một phen nắm lấy áo hắn, “Những lời này không phải ngươi có thể nói! Lúc ngươi lén bỏ đi, ngươi cũng đã không có tư cách này ! ! !”

“Ta nghĩ đến ngươi không thương ta, ta nghĩ đến ngươi chỉ là vì giao dịch, ta nghĩ đến. . . . . .” Bờ môi của hắn run rẩy , chỉ vì ta ngày xưa trốn tránh cùng yếu đuối khiến cho hắn thương tổn.

Tay của ta chạm lên khóe mắt hắn, lau đi nước mắt, đưa hắn một phen gắt gao ôm vào trong lòng ngực, “Thực xin lỗi!”

“Ngươi còn muốn ta sao?” Hắn ở trong lòng ngực ta bất an hỏi.

“Nếu ngươi ngoan, ta liền lấy ngươi làm vợ!” Ta ôm hắn thật chặt.

. . . . . . . . . . . . .

“Không được như vậy rời bỏ ta !”

Không nói một câu bước đi, lại đột nhiên không ra tiếng xuất hiện ở trước mặt ta, nghĩ đến lại làm cho ta thương tâm.

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro