Chương 17: Đại lao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Một lát sau " khụ khụ ...." Mỹ nhân bắt đầu ho khan kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì ho nhiều quá nên dần chuyển sang hơi hơi hồng.

"Vương gia,Vương phi đã tỉnh" Đại phu như trút được gánh nặng trong lòng, may mắn là Vương phi đã tỉnh lại bằng không cái đầu này ... Ngoan vương kia còn không bít hắn sẽ thế nào đâu.

"Uh" Trì Ngạo Dịch thản nhiên đáp một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khúc Huyễn Yên "nàng... tỉnh?"

"Vương phi... ngươi tỉnh rồi sao!" Vu Nguyệt Dật kinh hỉ chạy tới gần nàng.

'Khụ khụ ...uhm" Khúc Huyễn Yên gật đầu vô lực nói.

"Nàng không có việc gì chứ?" Trì Ngạo Dịch nhìn dáng bộ yếu ớt của nàng, quay lại lo lắng hỏi đại phu.

"Vương gia, Vương phi không có việc gì chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi tốt một chút" Đại phu gật gật cái đầu nói.

"Uhm"

"Chính là bởi vì ý chí muốn sống của Vương phi mạnh như vậy nên mới tỉnh lại, bằng không thì ...không có cách nào cứu Vương phi được" Đại phu thẳng thắn nói.

"Khụ khụ ... đó là bởi vì ta loáng tháng nghe thấy có người lấy Thi Phàm uy hiếp ta" Khúc Huyễn Yên nhìn Trì Ngạo Dịch bằng đôi mắt oán hận, vừa rồi đến như vậy hắn còn uy hiếp nàng?

"Ha ha ha... Khúc Huyễn Yên ngươi nói đúng rồi, bổn Vương muốn lấy Trữ Thi Phàm uy hiếp ngươi" Trì Ngạo Dịch nhíu mày như thế nào hắn lại muốn lấy Trữ Thi Phàm uy hiếp nàng, chỉ cần ...!

"Đê tiện! Ngươi muốn giết ta còn uy hiếp ta làm cái gì?" Nàng phẫn nộ nói

"Còn có thể ... ngươi không biết sao?"Tri Ngạo Dịch nghiền ngẫm nói.

  "Cái gì?" Khúc Huyễn Yên bị hắn nói mà không hiểu.


"Việc này sao có thể đứng trước mặt người ngoài nói đi" Trì Ngạo Dịch ám muội nói.

"Không thể nói ..."Khúc Huyễn Yên lập tức phản ứng lại, sắc mặt có chút hơi hơi phiếm hồng nói:"Ngươi nói lung tung cái gì?"

"Bổn Vương không có nói lung tung, Khúc Huyễn Yên ngươi đừng nói đã quên hình phạ của ngươi vẫn chưa xong đâu". Trì Ngạo Dịch đột nhiên nhớ tới hình phạt của nàng vẫn còn chưa xong.

"Ta đây tiếp tục nhận hình phạt". Khúc Huyễn Yên thản nhiên đứng lên nói.

"Vương gia, Vương phi đã như vậy coi như hết đi". Vu Nguyệt Dật khuyên nhủ.

"Không có khả năng". Trì Ngạo Dịch lạnh lùng nói, sau đó rất nhanh đi ra ngoài, đến cửa chỉ vào thì vệ nói: "mỗi ngày đem thuốc tới cho Vương phi, còn bảo vệ Vương phi cho tốt" Dứt lời không đợi nghe thị vệ nói chuyện kiên quyết tiêu sái ...

Thị vệ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cái gì? Hắn không nghe lầm chứ? Vương gia cư nhiên quan tâm đến Vương phi? Vương phi không phải ở trong phủ rất không được sủng ái sao? Thậm chí có người nói kiếp trước Vương phi thiếu nợ Vương gia nên Vương gia đời này tra tấn Vương phi! Nhưng. Vừa rồi. Vương gia lại còn nói bảo vệ tốt Vương phi ... Lập tức kịp phản ứng đi đến bên cạnh Khúc Huyễn Yên nói "Vương phi đi thôi"

"Khúc Huyễn Yên gật đầu nhìn Vu Nguyệt Dật nói: "Nguyệt Dật ngươi đi nói cho Thi phàm là ta không sao"

"uhm, được rồi" Vu Nguyệt Dật gật đầu, Khúc Huyễn Yên bước qua người Vu Nguyệt Dật đột nhiên bắt lấy tay nàng xúc động nhìn nàng.

Khúc Huyễn Yên nhìn trong mắt hắn. Không phải chứ? Ảo giác sao? Làm sao có thể ... Nguyệt Dật sẽ thích nàng ... Không nhất định là sai, bất quá có thể làm bằng hữu nếu không Vương gia sẽ không tha đi!

Nàng cười nói: "Nguyệt Dật làm sao vậy?

Vu Nguyệt Dật biết mình xúc động, lắc đầu nói: "Không như thế nào, ta sẽ đi nói cho Thi Phàm ngươi tốt lắm".

Nghe hắn nói vậy biết chính mình đã có cảm giác sai lầm rồi, cảm thấy thoải mái liền gật đầu cười nói: "Cảm ơn". Rồi liền cùng thị vệ đi ra ngoài

  Trên đường đi vào đại lao, nàng vừa đi vừa suy nghĩ chắc là trong đại lao sẽ âm u lạnh lẽo,bốc mùi cổ quái, nơi này là nữ lao tù (nhà tù nữ) bên trong liệu có mấy con quỷ nữ tóc tai bù xù, các nàng ấy liệu đều có là điên rồi la hét!!! Khúc Huyễn Yên cảm thấy có chút sợ hãi.


"Vương phi vào đi thôi". Thị vệ mở cánh cửa nhà lao.

"Uhm". Nàng gật đầu liền đi vào, nàng quan sát hết thảy cái nơi đáng sợ này, bên trong nhà tù này cũng có người,bởi vì các nàng ngồi gục đầu hơn nữa nơi đây thật tối nàng căn bản không thấy rõ các nàng ấy trông như thế nào. Nàng ngổi xổm xuống cuộn mình ...a ... Nàng đường đường cổ xích đại tiểu thư, thân lại là Vương phi cư nhiên lại đã rơi vào tình trạng này! Tự cười chính mình, năng lực như thế nào? Số phận! Đây là số phận! Mặc kệ cổ xích có quan hệ gì với triều đình, cha mẹ cùng ngoan vương kia có cái gì trong mắt nàng cổ xích vĩnh viễn là nhà của nàng, cha mẹ vĩnh viễn là cha mẹ nàng cũng là ân nhân cứu mạng nàng! cho nên nhất định phải bảo vệ Trữ Thi Phàm thật tốt để báo đáp cha mẹ, nếu không có cha nàng thì nàng sớm đã chết, nàng còn không biết chính mình ở thời đại nào ...cha mẹ là ai ... haizzzzzzzzz..... Nàng thở dài một hơi thật to, mệt mỏi dựa vào tường thiếp đi.

Vu Nguyệt Dật đi ra ngoài nhà lao liền đi hướng về chỗ Trữ Thi Phàm ở.

"Nhanh lên, còn có rất nhiều đây". Tịch nh cầm roi bên cạnh Trữ Thi Phàm mỉa mai.

" Đã biết" Trữ Thi Phàm không cam lòng, nếu không phải vì tỷ tỷ nàng nhất định đánh chết cái lão vu bà này! Cư nhiên bắt nàng đến đây giặt quần áo.

"A ngươi chính là không phục?" Tịch nhi phẫn nộ, nha đầu chết tiệt kia xem ta hảo hảo dạy giỗ ngươi.

" Nô tì nào dám? Chủ tử ngài "lợi hại" như vậy" Trữ Thi Phàm chu cái miệng lên nói.

"Ngươi.. cái nha đầu chết tiệt kia!" Tịch nhi miệng mắng cái roi trong tay liền quật xuống. Trữ Thi Phàm nghe thấy thế liền nhanh chóng đứng lên chạy trốn, không trốn thì có mà kẻ ngốc! Nga! Nàng đụng vào một người xoa xoa cái đầu quay lại thì liền thất Tịch nhi vung roi tới ....

A.. như thế nào lại không đau? Đánh không tới?

  Vu Nguyệt Dật vừa mới đến thì liền thấy Tịch nhi cầm roi đuổi đánh Thi Phàm, Thi Phàm thì lại đang chạy trốn đụng vào người hắn, lại thấy Tịch Nhi vung roi đánh tới Thi Phàm cho nên thay Thi Phàm bắt được cái roi sắp đánh trúng nàng kia.


"Nhị sườn phi làm sao vậy?" Vu Nguyệt Dậy thản nhiên hỏi, hắn biết Tịch nhi cùng Trà nhi trong phủ này thực kiêu ngạo nhưng hắn không quan tâm, dù sao cũng không phải chuyện của hắn, nhưng là ...

" ô ta còn tưởng là ai đâu nguyên lại là Vu công tử" Tịch nhi cười, trong phủ ai cũng chọc được riêng Vu Nguyệt Dật không thể, người nào cũng biết hắn là người bên cạnh Vương gia, là bạn thủa nhỏ.

"Nhị sườn phi ta tìm Thi Phàm có việc ngươi tránh một chút" Vu Nguyệt Dật lạnh lùng phân phó, hắn không muốn cùng nữ nhân này nói chuyện!.

"Uhm" Tịch nhi bất đắc dĩ đàng phải đi ra ngoài.

Trữ Thi Phàm cảm kích nói: "Cám ơn"

"Không cần khách khí " Hắn cười nói.

Trữ Thi Phàm nhìn hắn ôn nhu tươi cười trong lòng chợt thấy cảm động." Vu công tử, cái kia, tỷ tỷ của ta thế nào rồi?" nàng đột nhiên nhớ tới chuyện chính.

"tỷ tỷ ngươi không có việc gì" Vu Nguyệt Dật theo lời Khúc Huyễn Yên nói.

"Ah vậy là tốt rồi". Trữ Thi Phàm thở phào nhẹ nhõm "tỷ tỷ không có việc gì là tốt rồi!"

"Thi Phàm hãy bảo trọng! đừng làm cho tỷ tỷ ngươi lo lắng!" Vu Nguyệt Dật phân phó xong liền đi ra ngoài, hiện tại lòng hắn đang rối bời.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro