chap 17: trầm mình xuống nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" ngài muốn biết sao?"

" thực sự muốn biết?"

Nam Cung Nguyệt không tự chủ được run run quay đầu ngước nhìn nam nhân trong đêm, bờ môi cắn chặt ứa máu, bàn chân lững thững bước tới, khiến Dạ hơi khựng người nhưng lại bình tĩnh đến lạ

Tựa như làn gió thu mát lạnh lại nóng hổi , nàng nhẹ nhàng rướn người lên để môi kề cạnh tai hắn, thủ thỉ đôi lời , cả không gian im lặng giống như hai người họ chẳng hề tồn tại, sự im lặng đến đáng sợ

" không giống như mẫu thân, âu sầu mà chết.............?"

Hắn lẩm nhẩm lại lời nàng vừa nói bên tai, lại không nhận ra cả cơ thể mình căng cứng, mùi hoa hồng nồng nặc bủa vây khiến hắn khó chịu không thôi, mùi hương này, rốt cuộc hắn đã ngửi ở đâu, có thể quen thuộc như vậy

Không đúng, mùi hoa hồng này tuy khó ngửi, nhưng thực sự nếu ngẫm lại, thì đúng là mê đắm lòng người

" ngươi biết ta là ai không?"

Lăng Dạ tóm chặt lấy bả vai nàng nắm gọn, dùng sức khiến mình mẩy nàng đau nhói nhưng một chút nàng cũng không kêu lên, cương quyết nhìn hắn đầy khí thế, bọn họ mặt đối mặt trong bóng tối như vậy, nhưng một chút Dạ cũng không hay biết

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Dạ, chàng quá vô tình 

" ngươi đang khóc sao?"

Hắn khó chịu lên tiếng, bàn tay to lớn có chút thô ráp khẽ đưa lên, chạm nhẹ vào làn da căng mọng của nàng khẽ lau đi hàng nước mắt , khiến Nam Cung Nguyệt không kìm được rùng mình, nàng trước giờ duy chỉ có đúng một lần khóc trước mặt hắn, trước giờ, mỗi lần đối diện với hắn đều mang bộ dạng điềm tĩnh nhất có thể

Nếu như hắn nhận ra người trước mắt hắn là nàng, liệu hắn còn cư xử ôn nhu như vậy không?

"nếu đã ở đây, chi bằng ở lại đàm đạo với ta một lúc, dù sao, ta cũng muốn nhìn rõ dung nhan ngươi khi trời sáng lên"

" ngài.....không sợ thị vệ trong phủ sao?"

Nàng hít thở sâu cố gắng nuốt ngược nước mắt, gắng gượng lên tiếng, chưa bao giờ nàng và hắn đối thoại mà bình yên như vậy, giây phút này, quả thực như một giấc mơ

" không vội, dù sao nơi này canh phòng cũng không nghiêm ngặt"

" vậy.........."

Nam Cung Nguyệt đột ngột nhào người tới, đem nước mắt trong lòng tự trào ngược ra ngoài, ôm chặt lấy hắn , rồi đột ngột rơi xuống hồ sen lớn , khoảnh khoắc rơi xuống nàng cảm giác như được sống lại , ngay cả Dạ cũng không khỏi ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn nàng, cảnh tượng rơi xuống nước này khiến hắn không vui chút nào

Bởi kí ức này thuộc độc quyền về người đó

" ta sẽ coi như đây là thành toàn nguyện vọng rồi"

Nàng mạnh bạo quấn lấy hắn, đôi mắt mở to nhìn dáng vẻ tức giận của hắn mà không khỏi đắc ý, cúi người đặt xuống đôi môi bạc lạnh lẽo một nụ hôn,  vì người, ta vẫn sẽ cố gắng tới cùng




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro