Chị Thương Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hồi đáp những dòng này, chị đang tu tập cùng nhiều những người bạn cùng chí hướng khác tại Làng Mai- Thái Lan, một ngôi chùa bình yên ẩn mình trên núi cao, cách Bangkok hơn 3 tiếng ngồi xe. Sau buổi thiền tối, trời đang gầm rú chuẩn bị đổ mưa. Nhưng ở đây, tâm ai cũng tĩnh. Mọi người hạnh phúc. Dẫu đằng sau họ đều có những câu chuyện chắc chắn buồn ơi là sầu chứ.
Mấy ngày qua Inbox chị ngập tràn tâm tư của các Em. Chị hạnh phúc vì được mọi người tin yêu chia sẻ những nỗi buồn, uất ức không ai hiểu. Nhưng em yêu ơi, chị cũng thật vô tình khi chẳng thể soạn một hồi đáp xứng đáng, đầy đủ để xoa dịu tất cả. Vì suy cho cùng, chị chỉ là một người lạ đứng nép bên lề, được các em thương mà gõ cửa tiếp chuyện. Không trả lời được đàng hoàng, chị áy náy một. Không đưa các em trở về với hiện tại, sự an yên trong phút giây hiện hữu mà cứ lạc trôi theo những nỗi đau tự mình ôm ấp trong quá khứ càng khiến chị trăn trở hơn.

Những ngày này, chị chỉ muốn nói rằng
Hãy thở đều. Hít sâu. Cảm nhận mình đang sống.
Thở ra. Nhẹ nhàng. Và hiểu mình không cô đơn. Khi vạn vật đều yêu thương và nuôi dưỡng em thật âm thầm, không điều kiện; thì cớ gì mình lại cứ ích kỷ ôm những đớn đau đã qua rồi, chỉ được phép triệu hồi gây rối khi em cho phép nó?

Đã đến giờ "Im lặng Hùng tráng", không được phép sẻ chia gì. Chỉ nên lặng yên mà ngẫm nghĩ thôi.
Chị cũng đang dùng lén điện thoại vì lo cho mớ inbox FB không được hồi đáp, rồi buồn bã nghĩ rằng chẳng ai quan tâm em đây...

Em biết đó, chị cũng từng có những ngày nghĩ rằng cuộc sống không công bằng khi chiếc bánh hạnh phúc to thế kia mà không thèm chia cho mình một mẩu, dù bé xíu? Chị còn viết thư gửi chính mình trong tương lai, gào thét trách móc rằng "Bà chị lớn ở đâu mà để tôi âu sầu như ngừng thở thế này? Lúc tôi cần chị ở đâu!"

Chị ở đây.
Chỉ là em không muốn thấy.
Chị ở bên trong hơi thở của em,
Mỗi giây.

Tặng em bài thơ.
Rồi thở đều, ngủ ngoan em gái nhé!

Thương em.
Đừng lo lắng. Hãy trở về với mình, em sẽ sớm vui thôi.

💚

Chị xin lỗi không thể ở cạnh bên
Những lúc em cần, những khi tồi tệ nhất
Chị không ở đó, để dịu xoa cơn giận
Cho lời khuyên, dùng ái ngữ ân cần
Chị chỉ là một người, không biết thuật phân thân
Cả một chặng đường dài để đi và tỉ điều để học
Chị biết em buồn nhiều, em khóc
Em cần chị bảo ban, chị xin lỗi, khó chiều...
Xin gửi em Chút nhắn nhủ bấy nhiêu
Chị nghe rồi, biết rồi, nhưng xin lỗi
Chỉ tạm gửi đến em lời Thiên Nhiên già cỗi
Sẽ phục hồi, trị liệu mọi vết thương
Mọi khổ đau, mọi vấp ngã trên đường
Cứ ngồi yên, thở đều, xin che chở
Và Cơn mưa, đất, trời đang nâng đỡ
Em hồn nhiên, rồi em sẽ bình yên...

Liêu Hà Trinh
#ngoaonotes

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro