Chương 28: Quay lại (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn mưa. Không khí ấm ướt làm Kỳ thấy lạnh, cô lấy chăn che người lại. Kỳ mong... Tỉ với Thu, hai người sẽ trở lại như xưa...

***

*leng keng*

Cái chuông nhỏ màu vàng trên cánh cửa màu trắng của quán cà phê TCH rung lên khi có người mở cửa. Cả quán dồn mắt về phía cô gái mới bước vào. Người cô ướt nhẹp nước mưa, tóc tai rũ rượi, gương mặt hoảng hốt.

Thu nhìn quanh tìm Kỳ, nhưng nhìn mấy lần cũng không thấy bóng dáng của Kỳ. Thu càng hốt hoảng.

- Chào... quý khách – Chị phục vụ lúng túng trước Thu.

Thu bừng tỉnh nhìn chị phục vụ rồi khẽ gật đầu chào lại. Cô nhìn quanh một lần nữa, đã tới đây rồi chẳng lẽ lại bỏ đi một mạch?

Thu ngồi xuống bàn trong góc quán. Gọi một ly socola nóng xong thẫn thờ. Cô khẽ nhấc bàn tay lên, trên cái bàn này vẫn còn chữ "Tỉ <3 Thu". Cô nhìn quanh, nơi đây là nơi cô và Tỉ hay đến chơi. Lúc nắng thì vào tránh nắng, lúc mưa thì vào tránh mưa. Tất cả thời tiết đều có lý do để hai người vào đây. Và lần nào vào đây, đều ngồi ngay cái bàn này.

Thu cụp mắt xuống, bao kỉ niệm tràn về, vui có, buồn có. Rồi giọt nước mắt tràn ra. Những điều trong quá khứ chẳng phải đẹp lắm sao? Sao bây giờ lại vậy? Thu ước gì... bây giờ mở mắt ra Tỉ sẽ ở trước mặt. Nhớ lắm gương mặt ấy, cái lúm đồng điếu nữa...

*leng keng*

Tiếng chuông cửa lại rung, Thu mở mắt như một phản xạ.

Trên bàn, từng giọt nước mắt rơi xuống. Thu mím môi. Là Tỉ! Người anh ướt không kém gì cô. Mái tóc ướt sũng. Gương mặt anh cũng hốt hoảng, nhìn quanh, rồi Thu rơi vào tầm mắt của anh.

Tỉ nhìn một hồi rồi cũng lờ đi. Ánh mắt tiếp tục quét khắp quán tìm Kỳ, nhưng cũng như Thu, Tỉ không tìm thấy Kỳ. Tỉ chợt nghĩ cuộc điện thoại của Kỳ, bảo anh tới quán này, rồi Thu ngồi đó. Tỉ cười đau khổ, không khó đoán đây là kế hoạch của Kỳ. Nhưng... ánh mắt không thể lơ đi được khi thấy nước mắt của Thu rơi. Tỉ chạy lại, cùng lúc đó Thu cũng đứng lên và bỏ chạy. Đôi chân dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn bóng Thu nhỏ dần rồi khuất dần sau cơn mưa.

Tâm trạng của Thu bây giờ hỗn loạn.

- Hic... hic làm sao đây? Hic... hic – Trong mưa, một cô gái nhỏ ngồi trên bậc thang trước tòa nhà cao lớn để khóc.

Tỉ lẫn thẫn ngồi xuống bàn mà Thu đã ngồi lúc nãy. Anh nhìn phục vụ đặt trên đó ly socola nóng hổi mà Thu đã gọi. Bây giờ mà Thu còn uống thứ này sao? Socola – thứ mà anh và Thu hay uống cùng nhau, cũng tại đây. Hừ! Anh khinh. Ai nói socola là hương vị tình yêu gì chứ?

***

Kỳ ngồi lơ đãng, cô tưởng tượng cảnh hai người làm hòa. Rồi cô sẽ đến nhà Tỉ, đánh vào lưng anh, vênh mặt nói câu "nhờ em đó nha!". Kỳ bắt đầu hí hửng khi nghĩ tới cảnh đó.

"Một con vịt xòe ra hai cái cánh

Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp"

Điện thoại Kỳ reo lên.

Là Thiên Tỉ, điều này càng làm Kỳ hí hửng. Cô bấm nút nhận, tính khoe "công" nhưng... điều đầu tiên cô nghe lại là không phải như cô muốn.

- Em đừng nhúng tay vào chuyện của anh nữa. Anh mệt mỏi lắm rồi – Giọng Tỉ có vẻ buồn bã nhưng xen vào đó là tức giận.

Kỳ đơ người, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

- Anh nói vậy là sao? - Kỳ nói, hơi tức giận.

- Anh nói đừng nhúng tay vào chuyện của anh nữa – Tỉ lặp lại, giọng có phần gay gắt hơn.

- Anh mệt mỏi? Thu không mệt mỏi hả? Sao anh thích hành hạ mình, hành hạ người quá vậy? Cứ phải đau khổ như vậy sao? Anh thật là nông cạn – Kỳ hét lớn.

Đầu dây bên kia, Kỳ nghe được tiếng Tỉ thở dài, rồi không gian rơi vào im lặng. Kỳ xụ mặt xuống, cô gần như bất lực, không biết nói gì hơn ngoài những gì cô đang nghĩ bây giờ.

- Anh có biết... tại sao người ta nói socola là hương vị của tình yêu không?

Kỳ nói, giọng gần như bỏ cuộc.

- Vì nó đầy đủ hương vị của tình yêu. Ngọt, đắng, còn có chất làm người khác nghiện nữa. Những thứ đó đúng bản chất của tình yêu mà. Không phải sao? Vậy mà giờ có chút hương đắng vào là bỏ cuộc – Kỳ chán nản ngắt máy.

*tút... tút*

Kỳ ngắt máy. Tỉ vẫn thẫn thờ để cái điện thoại trên tai mình. Những lời Kỳ nói cứ ong ong trong đầu anh. Kỳ nói gì? Ngọt... đắng? Gì mà đắng chứ? Rồi anh nhìn ly socola trước mặt, vẫn là một ly socola bình thường. Anh cầm ly lên, uống một ngụm, anh khẽ nhăn mặt. Đúng là đắng thật. Vậy tại sao từ trước tới giờ anh lại không nhận ra vị đắng này? Anh nhắm mắt, nhớ về Thu. Lúc cô cười, lúc cô nhìn anh, có những lúc anh giả bộ nhắm mắt rồi bất thình lình mở mắt ra bắt quả tang Thu đang nhìn mình...

Anh vội rút tờ 50 nghìn để trên bàn. Rồi lao nhanh về phía cửa...

***

- ắt xì... – Thu khịt mũi, vì ngồi dưới mưa quá lâu nên có lẽ bây giờ cô đã bị bệnh. Cô ngước mặt lên trời, những hạt mưa đâm sầm vào mặt. Cô không khóc nữa, có thể là cạn nước mắt rồi. Cô nhìn xuống hai bàn tay đang đan xen nhau, nghĩ từ giờ nên học tính lạc quan của Kỳ. Cô khẽ nhếch miệng, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn. Ai biết được chuyện tình cảm chứ? Cô thở dài một cái, gương mặt buồn bã đầy ưu tư.

- Ắt xì...

Thu quyết định về nhà. Nhưng rồi thoáng nghĩ, về với thân hình ướt nhẹp như vậy, cô sẽ trả lời bố mẹ như thế nào đây? Nhưng rồi lại nghĩ tới đâu hay tới đó, về trước đã.

Cầm cái cặp lôi xềnh xệch trên vỉa hè, Thu thất thểu bước đi như một cái xác không hồn.

- Thu! – Một tiếng gọi.

Thu cười khẩy một cái. Giờ cô mới biết ngồi dưới mưa quá lâu cũng sẽ bị ảo giác. Cô vẫn bước đi, không quay lại.

- Thu!

Cô khựng lại, tại sao trong mưa lại có thể nghe rõ tới vậy? Có ai nói cho cô biết giọng nói đó thật hay ảo? Không hiểu sao tim nhói lên và... cô chỉ biết đó là thật khi cánh tay cô bị giữ lại, rồi trong phút chốc cô choáng ngợp trong một vòng tay. Cô gần như không tin vào mắt mình. Bây giờ cô chỉ thấy bờ vai của người đang ôm cô. Nhưng cô vẫn biết đó là Tỉ.

- Anh xin lỗi. Làm ơn hãy quên lời chia tay kia đi. Làm ơn tha lỗi cho anh – Tỉ nói trong mưa.

Thu không nói gì. Tâm trạng đã vỡ òa. Cô khóc nấc lên như đứa trẻ.

- Hắt xìii..

Tỉ buông Thu ra mặt lo lắng,

- Em bị bệnh rồi! Để anh đi mua thuốc! – Tỉ quay lưng, tính chạy đi thì bị Thu giữ lại.

- Thôi! Không cần đâu! – Thu khịt mũi, rồi cô nhìn Tỉ lém lỉnh – anh chuẩn bị nhận hình phạt đi.

Tỉ ngơ mặt ra. Chưa kịp mở miệng ra hỏi, thì anh đã thấy Thu nhảy lên lưng mình.

- Cõng! Đi đi! Nhanh lên! Ra công viên! – Thu không để Tỉ phản ứng nói một hơi. Còn lấy tay đánh vào vai Tỉ hối thúc.

Trong mưa một cảnh tượng thật... quái dị. Chàng trai cõng một cô gái, cười đùa tíu tít.

***

*rengggg*

Kỳ thất thểu bước đi trên sân trường. Trời đã tạnh mưa, sân trường loang lổ các vũng nước. Kỳ cứ suy nghĩ miên man, không để ý, cứ nhằm ngay mấy cái vũng nước mà đi.

Kỳ dắt xe đạp ra khỏi nhà xe. Tới cổng trường, bỗng một người phụ nữ vẫy Kỳ lại.

Kỳ nhìn quanh, tự hỏi phải là kêu cô không. Nhìn một hồi, chỉ thấy khu vực đó mình cô đứng. Để chắc chắn, cô chỉ tay vào người mình ý hỏi phải kêu cô không. Người phụ nữ đó cười phúc hậu, gật đầu. Vậy là Kỳ tiến tới.

- Cháu là Hạ Mỹ Kỳ? – Người phụ nữ đó hỏi.

- Dạ! – Kỳ đáp lại, đồng thời đưa mắt quan sát người phụ nữ này.

Người này trông rất quen, hình như cô đã gặp đâu rồi. Kỳ đoán người này chắc khoảng 50 gì đó. Da mặt á? Đẹp cực kỳ, căng mọng, đàn hồi như tuổi 20, dáng đứng kiêu sa, trên tay chỉ cầm mỗi cây ô mà đã toát lên sự giàu có hơn người.

- Bác là mẹ của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. Cháu có thể dành ít thời gian nói chuyện với bác chứ? – Người phụ nữ từ tốn nói.

"Thì ra là bác Nhi" Kỳ thầm nghĩ rồi nghe đến tên Khải, mắt cô sáng rực, đã hai ngày không gặp anh, Kỳ lo lắm. Thế là cô nhanh chóng gật đầu.

Bà Nhi nhìn thấy sự lo lắng của Kỳ dành cho Khải trong mắt cô. Bà khẽ mỉm cười rồi bước lên chiếc ô tô màu đen. Chiếc xe vút đi trên đường. Kỳ leo lên xe đạp chạy theo...

END CHƯƠNG 28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro