ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện : ngốc

Tác giả : bạch nhược

Người ta gọi cô là đứa ngốc đáng thương bởi... cô bị thiểu năng trí tuệ, trí óc suy nghĩ có chút gì đó không bình thường... nhưng cô tự nhận cô không ngốc, cô cũng biết thích... biết trái tim đập nhanh nghĩa là yêu, cô còn thông minh hơn khối người.

Cô thích anh thích từ cái nhìn đầu tiên cơ nhưng với trí óc đơn giản của cô thì cô cũng biết anh không thích cô thậm chí là chán ghét, cô buồn lắm đến cả món cô thích là bánh dâu, cả ngày một miếng cô cũng không động.

Xem bộ phim nấc thang lên thiên đường chả hiểu sao có những giọt nước mằn mặn chảy dài, đưa tay lên chạm vào những giọt nước đó cô thơ thẩn suy nghĩ cô gái trong phim chảy ra nước từ mắt chàng trai không ngại lau đi nó rồi ôm thật chặt cô gái đó vào lòng, nếu cô cũng như thế liệu anh có...

Ngày hôm sau

Cô lén lén lút lút nhìn anh bằng cặp mắt ngây thơ không hiểu sự đời, núp sau cái cây to lớn cô nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp đưa cho anh một cái gì đó rất xinh đẹp, có nơ hồng xinh xắn và được làm từ giấy, nó thật đẹp...và anh mỉm cười đẩy cái đó lại cho cô gái sau đó cô giật bắn mình khi thấy một ánh mắt khó chịu nhìn qua và đây chính là ánh mắt của anh.

Cô gái kia bỏ đi, rồi bất chợt ở nơi anh ngón tay anh ngoắc ngoắc cô lại, cô ngốc nghếch rụt rè bước tới.

"Thích tôi".

Cô gật gật chiếc đầu nhỏ

"Vậy thì từ mai tới lớp của tôi có việc, nếu cô làm được những điều đó thì muốn gì cũng được".

Cô vui sướng gật tiếp cái đầu.

Lúc một cô gái đưa thư tỏ tình cũng là lúc anh biết có một ánh mắt nhìn mình đầy nóng bỏng anh biết đây là cái cô bé ngốc mà ngày nào cũng dõi mắt theo bước chân của anh, cô không đẹp nhưng được cái làn da trắng dáng người thâm thấp nhìn tổng quát lại cũng được xem là dễ thương. Anh kêu cô ra, cũng muốn cho cô một cơ hội lắm chứ nhưng phải xem thái độ của cô thế nào đã, dù gì cũng đang chán vui đùa với một cô ngốc cũng được xem là một thú vui dấy chứ.

Khi nghe anh sẽ cho cô một cơ hội, cô vui lắm, ngắm anh từ xa nhiều rồi, cái cô muốn là anh cũng dành một phần tình cảm cho cô cơ.

Ngày mai...

Cô bước chân vào lớp học của anh rồi bắt gặp những hình ảnh ghê rợn qua bức tường, nghe nói lớp anh là lớp quái dị nhất trường quả không sai, không biết nhiệm vụ của cô là gì cô lo quá...

"Người yêu bé nhỏ của mày tới rồi kìa Nguyên Khang" một người bạn của anh nở nụ cười trêu đùa.

"Câm miệng" anh quát.

Anh nhìn cô lạnh giọng nói "đồ ngốc - cô ở đây làm gì?".

Cô lo sợ trả lời "hôm qua anh kêu em tới đây nên..." giọng cô nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn cái đầu nhỏ bé cúi thật thấp, giọt nước mắt vì được kìm nén nên không chảy.

Thấy cô như vậy anh thấy cũng có chút lỗi nhưng nhìn lũ bạn đang cợt nhả nhìn mình anh cảm thấy bực tức, ai bảo cô đến không đúng thời điểm làm gì đêm qua tính cua một nàng ở bar vậy mà nàng ta chảnh chọe không chịu kết để rồi anh bị lũ bạn cười nhạo là đồ vô dụng hôm nay thấy cái bản mặt ngu ngốc của cô nhìn vào anh đã thấy nản.

"Em muốn mang cơm hộp cho anh, đây là em làm sáng nay ạ" thế rồi cô nhìn anh với ánh mắt hi vọng, hộp cơm trên tay chính là thành quả suất 2 tiếng đồng hồ trong buổi sáng của cô vì thế cô rất hi vọng anh ăn nó và vui vẻ bởi đây là lần đầu cô làm cơm hộp nên cô thẩu sự lo lắng.

Anh cầm lên nếm thử một miếng sau đó chớt luôn cả hộp cơm xuống nền, nhìn những hạt cơm tung lên như những hạt ngọc trong một chiếc dây chuyền bị đứt chả hiểu sao lòng cô thấy thật khó thở cô cúi đầu thật thấp nghe anh nói "cô muốn đầu độc tôi sao như vầy mà cũng muốn được tôi chú ý, xem lại bản thân mình đi" cô không hiểu được hết những gì anh nói nhưng cô biết cô thất bại bởi sự vụng về của mình.

Những vết bỏng cứ thế là đầy ắp hai bàn tay trắng mũm mĩm của cô nhưng cô phải cố gắng cô muốn mình xứng với anh, một tuồn nay cô không gặp anh cô chỉ muốn mình làm cơm thật tốt hơn  khi đó cô mới đủ tự tin để đứng trước mặt anh, anh quá hoàn hảo còn cô lại là kẻ ngốc không thể chữa được.

Lần này cô rất vui vì anh đã ăn đồ ăn của cô nhưng cô thấy được những giọt nước mắt của anh anh tâm sự anh thích một cô nàng nhưng cô nàng đó lại không thích anh, anh đã dùng mọi thủ đoạn để có nàng nhưng kết quả chỉ là công cốc, thấy anh như vậy tim cô nhức nhối lạ thường.

Anh và cô thân nhau lắm anh không còn ghét cô như lúc đầu nữa, anh cần một người lắng nghe tâm sự của mình vì thế lúc nào rảnh anh cũng lôi cô đến gốc cây sau trường một nơi yên tĩnh để kể mọi thứ anh biết cô không hiểu nhưng anh vẫn cứ kể.

Cô tặng anh con gấu và nhắc đi nhắc lại phải gìn giừ cẩn thận anh chỉ cười cười.

Nằm gối đầu lên đùi cô anh mỉm cười nói anh được cô gái đó đồng ý quen anh rồi, anh vui lắm và anh muốn chia sẻ cho cô biết điều này .

Anh quên cô và anh quen nhau như thế nào rồi.

Cũng quên luôn anh đã nói cho cô một cơ hội.

Quên... cô cũng có xúc cảm

Quên... cô yêu anh...

Anh nói anh xem cô là tri kỉ nhỏ không ai được cướp của anh.

Cô đau lắm bữa nay gặp anh cô chỉ thấy bóng hình mơ hồ mà thôi ánh mắt đã mờ đi nhiều rồi, bác sĩ già nói cô nên đi Mĩ để mổ khối u lúc đó tính mạng được đảm bảo và... cô sẽ hết ngốc, không còn ai kêu cô ngốc nữa nhưng... cô còn anh.

Hôm đó cô muốn báo cho anh biết cô mắc bệnh cần đi Mĩ, nếu anh muốn cô không đi thì cô sẽ ở lại, ngày đó trời đất nhuốm màu xám đen đây là dấu hiệu của việc sắp có mua bão, nghe nói anh đang ở cùng cô gái đó ăn tối ở khách sạn, cô liền chạy tới, nhìn khách sạn lộng lẫy cô ngạc nhiên lắm, anh ăn ở đây, sa hoa thật.

"Em ở đây làm gì?" anh thấy cô rồi tỏ vẻ khó chịu ánh mắt lo lắng nhìn quay.

Cô lúc lắc cái đầu cúi thật thấp dường như đây là động tác riêng biệt của cô mỗi khi không biết đối mặt với anh như thế nào thì phải.

"Anh còn chăng hoa" một giọng nói mềm mại cất lên bằng giọng nói đau lòng nói xong cô gái đó bỏ chạy.

Anh đuổi theo bỏ mặc cô và rồi cô cũng đuổi theo bỏ mặc cơn đau nhức xâm chiếm nơi đầu và một nơi còn đau hơn chính là con tim.

"Hoài Ngọc nghe anh giải thích, anh không có quan hệ gì với cô gái đó" anh nắm tay cô gái đó ôm vào lòng thủ thỉ giải thích.

Mắt cô đỏ au, ghen tị xâm chiếm tim nhỏ của cô, cô bước tới tách hai người ra và đẩy cô gái đó nhưng cô nào biết một cái đẩy nhẹ của cô mà cô gái đó ngửa người ra lòng đường đầy xe, ánh mắt mắt cô trợn tròn sợ hãi nhưng trong giây phút ngắn ngủi đó một bàn tay xô cô ra và nắm chặt tay cô gái kia kéo vào lòng, theo đà cô muốn níu lại thứ gì đấy, là anh sao?... nhưng ánh mắt cô mờ dần mờ dần và... "kít".

Trời đổ mưa, mưa to lắm, vũng máu đặc cứ thế là bị pha loãng ra, dù đau đớn nhưng cô vẫn cố nhìn về phía anh mỉm cười, giờ thì cô thừa nhận mình ngốc, chỉ tại cô thích anh, yêu anh, nhưng... tại sao cô coi đó là một điều hạnh phúc và tại sao cô... không hối hận.

"Không... Hạ Tuyết..."

Cuối cùng cũng được nghe tên mình từ miệng anh nói ra... cô... hạnh phúc lắm. Thật giống với phim đó cô khóc và cũng dược anh ôm, cô ngốc nghếch cứ nghĩ ngày mai sẽ xin lỗi anh vì sự tùy hứng, sẽ hỏi ý kiến anh xem có nên đi chữa bệnh, sẽ... nói... một... tiếng... yêu... anh... nhưng cô nào biết cô sẽ ngủ, ngủ mãi mãi.

Anh ôm cô như thể sợ cô tan biến anh nhớ cô làm cơm nhưng những tia chớp làm sáng bừng khuân mặt bao lần tỉnh dậy anh thấy khi cô cùng tựa vào cây ngủ với anh, trái tim như nghẹn lại anh thấy cô cười, một nụ cười trong sáng nhưng ngốc nghếch. Ha ha anh giết cô rồi... ha ha...

Nhớ cô ngốc nghếch ngắm nhìn, nhớ cô im lặng làm đệm cho anh ngủ ngon, nhớ cô chú tâm nghe những tâm sự bình thường nhất của anh, anh nhớ nhớ đến phát điên.

Trong trại tâm thần có một người con trai ôm con gấu bông nhỏ luôn lảm nhảm một cái tên khiến người khác đau lòng "...Hạ Tuyết..."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro