Chương 11: Cảm ơn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc…cốc…cốc. Đưa tay gõ gõ cửa kính ô tô.

- Đã ra rồi, lên xe đi. Như Phong quay ra, hạ kính.

- Thưa thầy, em…

Còn chưa nói hết câu, tiếng Thùy Dương đã chen ngang:

- Em chào thầy! Em là Thùy Dương. Từ sau lưng Hạ Dương

nghiêng đầu lễ phép.

- Ah, chào em. Thùy Dương là bạn thân của nàng, chàng đã

nhớ mặt từ lần bắt quả tang 2 người bí mật nói xấu thầy giáo

ah. Đồng thời mắt nhìn lên Hạ Dương như muốn hỏi vì sao có

sự xuất hiện của Thùy Dương.

- Thầy, Thùy Dương là ko có xe về nhà, có thể cho bạn ấy đi

cùng ko ạ? Nàng xấu hổ đề nghị, quả là mặt dày ha.

- Ừ, ko sao , lên xe đi.

Hạ Dương nàng còn chưa kịp động chân, người kia đã nhảnh

tót ngồi vào cạnh ghế lái. Nàng cam chịu mà ngồi vào ghế

sau dưỡng thân, thật ko có ý tranh giành với Thùy Dương.

Rất nhanh, chiếc xe lao trên đường.

Như Phong chăm chú lái xe, ko mở miệng nói 1 lời, toàn thân

tỏa khí lạnh lùng, ” đừng có ai đến gần ta”.

Thùy Dương ngồi cạnh cư nhiên ko để ý, chăm chú ngắm

người đẹp ở cự li gần. Thật là cơ hội tốt!

Hạ Dương nàng thì chăm chú ngồi….viết văn. Nàng thực tiết

kiệm thời gian, tranh thủ lúc rảnh rỗi làm bài, chuẩn bị cho kì

thi sắp tới.

Căn bản là mỗi người mỗi việc, ko ai làm ảnh hưởng đến ai.

Ko khí hồi lâu cũng có chút căng thẳng, ko tự nhiên.

Hạ Dương nàng còn đang định mở lời thì Phong ca đã nhanh

tay hơn:

- Nhà em ở đâu, thầy đưa em về? Quay sang hỏi Thùy Dưong.

- Ko sao, thầy cứ để em đến nhà Hạ Dương là được rồi. Chiều

nay em với Hạ Dương có hẹn cùng ôn bài ạh. Nói phét trắng

trợn, Hạ Dương nàng thật ko dám động thủ phản bác.

Nhưng mà…

Người kia nhuốm bụi phong trần 29 năm, đâu dễ để con nít

vắt mũi chưa sạch qua tay?

Băng khí thoát ra, ko ngần ngại mà đập vỡ âm mưu của

nàng:

- Thật sao? Làm thế nào bây giờ? chiều nay Hạ Dương phải

cùng thầy đi họp trên Sở Giáo Dục nữa? Giả vẻ băn khoăn.

Trò ngoan quả có thầy giỏi. Nói dối mà vẫn rất thật khiến Hạ

Dương mắt trợn tròn, ko lẽ thầy nói thật? Sợ nàng ko đi nên

đã gài bẫy dụ thỏ ra khỏi hang?

- Vậy sao? Có chút hoảng hốt, Em ko biết, sao mày ko nói gì

với tao? Tiện lời trách cứ. Vậy thầy cho em về đường X phố Y

là được rồi ạ.

Âm mưa đổ bể.

Ra quân lần 1 thất bại hoàn toàn.

Ban đầu tính kế để tiếp cận người đẹp mà.

Thật sự gian nan.

Chẳng qua… càng gian nan ta càng khoái.

Thùy Dương nàng đang học tập Thúy Kiều ” băng lối vườn

khuya 1 mình” đó, thời đại cọc đi tìm trâu mà.

Ko suy sụp. ko nhụt chí.

Tinh thần còn lên cao hơn.

Đứng bên đường nhìn chiếc xe cùng người trong mộng rời đi.

Khóe miệng nhếch lên một ý cười bí hiểm.

————-

- Thầy! mình là phải đi học thật sao? Nhổm đầu hỏi Phong ca,

từ đầu đến giờ chưa có cơ hội tham chiến.

- Vậy em muốn đi đâu ha? Thầy sẵn sàng làm tài xế miễn phí.

Ko trả lời nàng thì thôi lại còn vặn vẹo.

Quả nhiên im lặng là vàng.

Nàng ngậm miệng ko dám nói gì nữa.

Quay qua cửa ngắm người trên phố.

Từ khi nào mình có sở thích này ha?

Ít phút sau đó, Như Phong đỗ xe, bước xuống.

Nàng tất nhiên cũng ko cố ôm xe đẹp ko buông.

- ah, thầy muốn em mời thầy xem phim sao? Vẫn nhớ việc

phải “đền ơn”, nhìn cái tên Rạp chiếu phim Quốc gia to đùng

mà hơi bất ngờ.

- Đi thôi, thầy đói rồi. Giục nàng xong thì thẳng tiến, để mặc

ai đó chết đứng giữa trận tiền. Đói ko vào nhà hàng ăn, vô

rạp chiếu phi làm gì?

- Em ko sợ nắng sao? Hay là muốn bổ sung vitamin D ? Quay

lại hướng nàng đặt câu hỏi. Người ta đã nói đi sao còn đứng

đó ngây ngô hả?

- Dạ, tỉnh lại sau cơn sock, chạy lon ton bám đuôi. Thầy hôm

nay khác quá, tự nhiên lại khó tính muốn ép nàng như vậy?

Haizzz… đành chịu, ai bảo mình là kẻ chịu ơn chứ?

Sau khi ngồi trên tầng 2 ăn uống no say, nàng cư nhiên thấy

thật thoải mái, dễ chịu, tuyệt nhiên ko sợ hãi mà động chân

động tay:

- Thầy ơi! em muốn xuống khu chơi game đó, mình đừng về

vội nhé? Chớp chớp mắt nai, giả ngơ ngác xin xỏ.

- Ừ, bật cười vì sự trẻ con ngây thơ của nàng, thầy đâu nói là

về chứ?

Lôi kéo chàng chạy xuống lầu, quên mất việc mình phải trả ơn

người ta, mọi chi phí chiều nay phải thanh toán mà đẩy đẩy

lưng người khác:

- Thầy đi mua xèng đi, em là muốn con thú bông này này.

Tiện tay chỉ trỏ.

Thả xèng!

Gắp gắp…toát mồ hôi.

Tưởng dễ chứ sao khó xơi vậy nè?

Nản chí, mặt mày méo xị.

Bỏ đi, chơi trò khác.

- Đập, ta đập, người chết đi. Vừa cầm búa nhựa đập đập, vừa

nói hào hứng.

- cho em nè! Như Phong giơ ra trước mặt nàng con thú lúc

nãy.

Oa, nãy giờ mất bao nhiêu xèng mà ko câu được đó.

- Woa, thích nha, thầy siêu thật đó. Cười típ mắt, chắp tay

ngưỡng mộ.

Nhìn Hạ Dương đang hăng say chơi hết trò này đến trò khác,

trong lòng cư nhiên lại có cảm giác an lòng hạnh phúc. Bắt

đầu từ lần gặp cô bé ở bờ hồ đó, lúc nào cũng muốn cùng cô

bé đùa vui.

Mình rốt cục là đang bị sao?

Tỉnh lại đi, bây giờ mình phải đi tìm Nắng Hạ, Nắng Hạ là

người duy nhất trong tim mình. Ko được làm tổn thương cô

bé.


Những suy nghĩ lộn xộn ko theo 1 trật tự nào đã chứng minh

cho sự đấu tranh nội tâm của chàg trai. Bất lắm cuộc chiến

ấy ko dài vì bên kia…

Bùm… bùm…. chát! keng!

Âm thanh làm người ta đinh tai nhứ óc.

- Em hoàn toàn ko có năng khiếu nghệ thuật. Cầm rùi trống

từ tay nàng, Như Phong thẳng thừng ngăn cản ko thương tiếc.

- Ừ, nhưng người ta muốn chơi mà? Làm 1 cái mặt nhăn nhó

thất vọng, tự nhiên mà nũng nịu, ko biết rằng mình đang chọn

nhầm đối tượng.

Dù vậy người kia cũng ko hề khó chịu, nhẹ nhàng vỗ về:

- Đứng lên đi, thầy dạy em.

Thật ko ngờ ah.

Thầy giáo của nàng quả nhiều tài năng.

Tuy ko hiểu về âm nhạc lắm nhưng nghe cũng rất hay đó.

Bằng chứng là có rất nhiều người dừng lại xem thầy trổ tài

kìa.

- Vỗ tay nhiệt liệt, Em phục thầy thiệt đó, làm sao em chơi

được như thầy?

- Luyện tập nhiều đi, chàng đáp thật lòng. có dịp thầy sẽ dạy

em cách chơi.

- Là thầy nói nha. Mắt long lanh, ko được nuốt lời ah.

- Nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt ko nuốt lời. Có cần phải ngoắc

tay ko? Hướng nàng trêu chọc.

Hứ người ta đã 18t rồi đó.Quay đi ko thèm tiếp chuyện.

- Chơi chán chưa? Vào xem phim được rồi chứ? Đi bên cạnh

nàng, ôn tồn hỏi ý kiến.

- Thầy nói sao? Xem phim ấy hả? Nàng thật ko nghe nhầm

đó chứ?

Gật đầu.

Thì ra là thầy muốn xem phim thật. Nghĩ thầm.

- Để em đi mua vé. Nhanh miệng đề nghị.

- ko cần, thầy mua rồi. Giữ tay nàng lôi lên tầng, phim hài

nhé ko có phim kinh dị đâu.

Hắc, phim kinh dị kìa.

Ông thầy là cố tình gợi lại chuyện cũ, cười nàng.

- Dạ, phim hài cũng hay đó, em cũng thích xem. Nàng hí ha hí

hửng phụ hoạ.

Ngồi trong phòng chiếu tối om, chàng nhẹ đưa mắt ngắm

nàng đang dựa trên vai.

Xem phim hài mà ngủ được e rằng chỉ có mình nàng.

Nhìn khuôn mặt ” chưa lớn hết” của Hạ Dương, Như Phong

thật tình sợ hãi.

Choáng toàn tập.

Nàng ngủ mà nước miếng còn chảy ra ko ngừng nghỉ, ướt cả

vai áo chàng.

( Thật đáng thương cho Phong ca, *=* hắc hắc)

Cầm khăn giấy lau miệng cho nàng, nhỏ giọng thủ thỉ:

- Cảm ơn em Hạ Dương. Em rất giống với 1 người của tôi.

Ước gì cô ấy là em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro