Chương 21: Đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm!

Bật tung cánh cửa phòng, Như Phong lao vào giọng sốt sắng:

- Tùng! Nay ai đã vào phòng anh hả? Một chút hoảng hốt,

một chút gấp gáp.

- Dạ? Hạ Dương đã làm gì phòng anh rồi sao? Hơi bất ngờ vì

thái độ vội vàng của anh trai, Như Tùng lo lắng cho Hạ Dương

quá nha. Ko phải làm hỏng đồ quí của anh hai đấy chứ?

- Hạ Dương vào phòng anh sao? Đầu óc suy luận 1 cách

nhanh chóng.

- Dạ, chột dạ, chưa thấy khuôn mặt kia của anh hai bao giờ a,

em vào mở máy tính cho Dương đánh máy thôi, Hạ Dương

làm mất dữ liệu gì hả anh? Đã dặn là ko được nghịch lung

tung rồi mà, rõ ràng là đã hứa với em sẽ ko làm gì phòng anh

hết ạ. Nói liến thoáng 1 thôi 1 hồi mong đánh lạc hướng Như

Phong, cứu vãn tình hình, giảm nhẹ tội cho cô bé.

Khác hẳn với dự liệu của Như Tùng, Phong ca hết sức bình

tĩnh, đôi mắt thâm trầm u ám, lẳng lặng hỏi thêm 1 câu khẳng

định lại suy nghĩ của mình :

- Ngoài Hạ Dương có ai dùng máy tính của anh ko?

- Ko ạ, mà Hạ Dương ko có trong phòng anh sao? Có chuyện

gì xảy ra rồi hả anh?

- Ko có gì, thở dài quay lưng đi, em nghỉ sớm đi, đừng làm

khuya quá.

Như Tùng thật chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nha. Hành

động của anh hai thật sự kì quặc. Nhún vai nghe lời, đi tắm

rồi ngủ sớm thôi, ko nên hành hạ thân xác bản thân a, Hạ

Dương sẽ chẳng có chuyện gì đâu, làm sao anh Phong lại có

thể tức giận đến nỗi đá *** người tình mới nhanh như vậy

chứ?

……

Ui da! Suýt chết!

Mắng thầm trong lòng.

Đúng lúc định chuồn êm thì Phong ca đã quay lại rồi.

Hic, thế mới đau em chứ.

Đành cam chịu tiếp tục ngồi trong nhà vệ sinh, đợi Phong ca

đi ngủ thì về vậy.

Mình cũng thật thông minh nha, nhanh chân nhanh tay tìm

được chỗ ẩn nấp an toàn như vậy. Tự sướng.

Mà cũng phi lí a, mình làm sai gì đâu mà phải trốn chứ?

Ngu ngốc quá mà.

Đâm lao thì phải theo lao vậy, đã chót trốn rồi thì lẩn đến

cùng đi.

Tự nhiên thành kẻ đột nhập bất đắc dĩ phòng riêng của người

ta.

Hạ Dương à, mày thật đáng xấu hổ đi.

Nàng trở thành trẻ tự kỉ rồi nha.

Sốt ruột quá àh, Phong ca vẫn chưa ngủ sao.

He hé cánh cửa, nhắm 1 con mắt hướng về phía bàn làm việc.

Phong ca nhìn chằm chằm vào máy tính làm gì thế nhỉ?

Chết cha!

Mình quên mất.

Lộ tung tích rồi.


- 1 P.M 7/ 11/2008: Nắng Hạ à, xin em hãy chấp nhận anh,

hoặc ít nhất hãy giúp anh, anh sắp ko chịu nổi nữa rồi. Liên

lạc với anh nha: 09856708**

Di chuột kéo xuống đến tin nhắn cuối cùng mình mới gửi đi

trưa nay, lòng khẽ cầu nguyện may mắn.

Hi vọng Hạ Dương chưa đọc hết tin nhắn.

Bản thân ko muốn tranh giành với em trai, huống hồ Hạ

Dương lại thích Như Tùng.

Rút lui thôi.

Tất cả chỉ là quá khứ, dứt khoát kích chuột vào nút close,

Nắng Hạ à, ko ngờ là anh đã tìm thấy em.


Oạch! Tiêu tùng.

Phong ca chút nữa mà vô đánh răng, rửa mặt, thay đồ thì

mình làm sao trốn được a?

Làm sao bây giờ? Cuống quýt đi đi lại lại, ước gì mình có di

động a, có thể cầu cứu quân sư rồi.

Lạy Thánh Amen, lạy đức chúa trời. Phong ca đừng có thói

quen đánh răng trước khi đi ngủ ah.

Chăm chỉ ngồi xổm cầu khấn, qua khe cửa mắt vẫn đăm đăm

hướng địch chờ động tinh~

Haizz.

Chết tiệt!

Buồn quá, nhịn ko nổi.

Cũng may chỗ trốn mình thật tốt nha.

Khép cửa giải quyết trước đã.

Rời khỏi vị trí, lần mò trong bóng tối, tìm kiếm nơi gửi gắm

tình yêu.

Phù…u..u..u! Thật thoải mái nha.

Đợi thêm chút nữa là xả ra ngoài rồi.

Xoạch!

Ánh sáng đột ngột ùa vào đôi mắt to tròn của nàng,

Cùng với đó là 1 hình ảnh ko chút mới lạ.

Như Phong đang đứng trước cửa nhà tắm, mặc 1 cái quần

short, tay cầm bộ đồ ngủ, sững sờ bất động.

4 con mắt nhìn nhau, tuyệt nhiên ko tóe lửa, ko thông điệp

yêu thương, chỉ duy nhất 1 sự ngỡ nàng tột độ.

Như Phong ngay lập tức quay người, đóng cửa, buông 1 lời

hết sức chân thành:

- Kéo lên đi!

Ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng ầm 1 cái, Hạ Dương giờ mới

tỉnh lại, tá hỏa hét lớn.

Là sao đây? Số nàng có duyên cùng Phong ca khoe hàng a?

Xấu hổ cực điểm, sau khi mặc lại quần rồi cũng ko dám bước

ra khỏi cửa.

- Cốc cốc cốc! Ra ngoài đi em, ko lẽ em định ngủ trong nhà

vệ sinh hả? Như Phong bình tĩnh, nhịn cười hỏi nàng.

- Ko ra, thầy mau đi đi thì em sẽ ra ngoài liền. Gắng gượng

đặt điều kiện, ko dám nhìn mặt ai nữa.

- E hèm, đây là phòng của thầy mà, em ko thể chiếm tiện nghi

như thế được, em ko ra thầy sẽ phá cửa xông vào đó, em ko

biết là thầy cũng có nhu cầu y như em hả? Còn khi em yêu

cái nhà vệ sinh của thầy quá, ko muốn rời xa nó nửa bước thì

cứ ở đó trông chừng thầy giải quyết cũng được. Lời lẽ vẫn nhẹ

nhàng mà sắc bén vô cùng, thêm 1 chút hài hước cùng nói

kháy dễ nghe làm nàng phát khóc.

- Oa oa…, ko thể ở mãi, nhà ko thể ko về.

Ko có đường trốn nha, ra thì ra chứ sợ gì?

Cạch!

- Thầy vào đi. Mặt đằng đằng sát khí, mở rộng cửa chào đón.

Nhưng mà…

Chỉ thấy người kia tay ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Nàng chính là bị lừa 1 cách dễ dàng.

- Ngồi đây đi. Kéo nàng đi theo, ấn xuống 1 cái ghế trong

phòng.

- Thầy muốn nói gì với em sao? Hạ Dương nghi vấn, Thầy yên

tâm, khoát khoát tay, em ko cần thầy chịu trách nhiệm đâu,

để em về là được rồi. Dứt lời toan đứng dậy.

- Đợi đã, Như Phong châm 1 điếu thuốc, tại sao em phải tránh

mặt thầy như vậy? Chàng chỉ là muốn kiểm tra xem Hạ

Dương biết được bao nhiêu mà thôi.

- Tránh? Giả bộ ngạc nhiên hỏi lại, em tránh thầy bao giờ vậy

a?

- Đang ngồi máy khi thầy về lại lẩn đi nhanh là sao? Nhướn

mày đưa dẫn chứng xác thực.

- Thầy hiểu lầm em rồi, đích thực là em đang ngồi máy nhưng

mà buồn quá ko chịu nổi thì mới vô đó thôi, ko ngờ thầy lại

về cùng lúc mà. Có ý nhắc khéo cái sự kiện kia, nàng cũng có

dẫn chứng xác thực ko kém nha.

- Thật vầy ư? Hơi nghi ngờ, chỉ có thế thôi mà ngồi trong đó

lâu như vậy? Giơ tay nhìn đồng hồ, ít nhất cũng 30 phút.

- Thì là em vào đó nhưng lại ngủ quên mất chứ, lúc tỉnh lại thì

thầy đã xông vào rồi. Tính buộc tội cho người ta đây mà.

- Ko phải thầy xông vào, là em ko khóa chốt cửa. Hảo ý xác

minh lại lời của nàng, giờ thì em về được rồi.

- Em về luôn bây giờ ạ? Phi thường ko tin được Phong ca lại

buông tha mình dễ thế.

- Ko lẽ em muốn ở lại ngủ cùng cái kia? Hất hàm về phía góc

phòng, ra ám hiệu cho nàng.

- Ko ạ ko ạ, em về luôn đây, chúc thầy ngủ ngon.

Nói rồi chạy tót mất dạng.

Có lẽ em chưa biết được bí mật đó.

Cứ để nó mãi là bí mật đi.

Phù!

Khóa cánh cổng nhà, lau mồ hôi 1 vệt, số mình sao đen sì sì

thế nhỉ? ( Đen gì nữa a, toàn được chứng kiến mỹ nam “bán

khỏa thân “ thôi àh, người ta ước còn ko được kìa.)

- Ủa, bố, bố đang làm gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro