Chương 25: Lễ hậu tạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần đòi người thành công, đương nhiên Như Phong mắc

thêm một cái nợ lớn.

Đời người có ơn phải trả, huống hồ chàng là hảo nghĩa khí.

Hẹn cả lớp chủ nhiệm 1 chầu ra trò, rồi sau đó là lơ đi khiến

dân tình bức xúc ko chịu nổi.

Ko lẽ Phong ca lại lật mặt?

Chuyện khó tin à nha, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi.

Thế nên cả tuần cứ trôi qua trong bình lặng, lớp nàng lại hối

hả cái vụ 20/11 mà ko còn nhắc nhở ông thầy thường xuyên

như trước nữa.

Mỗi ngày Phong ca lên lớp lại lặng lẽ ngắm người ta, đau khổ

cho bản thân mình.

Chính là khi muốn chúc phúc cho em thì em lại cố tình lưu tôi

lại?

Bất quá tôi chấp nhận là người đồng hành cùng em, mà ko,

phải nói là người luôn theo sau em mới đúng.

Người đồng hành cùng em là Như Tùng phải ko?

Biết làm sao được, số phận trớ trêu.

———-

7h25p tối ngày 18/11/2008.

Haiz, thật chán ah, mẹ sinh mình ra vào đúng dịp nhà giáo

Việt Nam, giờ này tụi nó chẳng nhảy cẫng lên bên thầy cô

giáo cũ, bạn bè cũ đấy chứ, có ai nhớ nay là sinh nhật mình

ko ta?

Ngồi bên cửa sổ, Hạ Dương đau khổ thở dài.

Cũng may, còn được nhận quà của má mì, nếu ko thì buồn

chết đi được.

Haizzzzzzzz……

Ring..ring…ring

- Alo?

- Dương à, có chuyện gì hả? Ko đi chơi thầy cô giáo à mà gọi

tao làm chi? Giờ đi hả? Tao chẳng đi đâu.

- Thật hả?

- Ừ, vậy mày đến đón tao đi, hehe có ăn là tao thích nha. KA

KA

Nhanh chóng đặt máy, chạy đi thay đồ.

Thùy Dương thông báo tin mới nhất, rủ nàng cùng đi liên

hoan.

Ha ha ha, là liên hoan đó, sinh nhật năm nay lại được ăn miễn

phí rùi, Đùi gà muôn năm ta đến đây.

Tìm cho mình 1 cái quần jean bụi bụi một chút, kèm thêm cái

áo phông đen sì, khoác thêm một cái áo mỏng bên ngoài,

kiếm đôi giày thể thao xỏ vào, Hạ Dương đắc ý ngắm mình

trong gương.

Cũng ra dáng đàn anh đàn chị đó chứ? he he

Nhìn hơi gớm 1 chút nhưng như vậy mới đẹp mà, mốt năm

nay là thế ah.

Chắc chắn khi tối về mình sẽ ko bị lạnh, Hạ Dương mới chậm

rãi bước ra cửa nhà.

- Yeah! Ai đây? Em có đón nhầm xã hội đen ko nhỉ? Thùy

Dương ngồi trên xe máy nhìn nàng bằng “cặp mắt ốc nhồi”

thắc mắc.

- Ko đâu, đích thực là xã hội đen đó, nhìn nè. Giơ vạt áo cho

Thùy Dương kiểm tra, hi hi.

- Thôi ko trêu nữa, đi nhanh kẻo mọi người đợi.

- Ok! Nhảy lên xe máy cô nàng, Xuất phát nào.

Chính là khi khẩu lệnh phát ra, 2 tay tung hứng mà vung lên,

Thuỳ Dương rồ ga phóng vụt làm Hạ Dương bật ngửa:

- Nè, hại người hả? Đi từ từ thôi, tôi sợ bà lái xe lắm đó. Níu

áo sợ hãi run nhong nhóc.

- Giỏi bà tự đi mà lái đi, người ta lần đầu động đến xe máy

như vậy là khá lắm rồi đó. Ko chết đâu mà sợ, ngồi im đi,

bám chặt vào.

Thùy dương ko muốn nói nhiều, ngắn gọn nhắc nhở, tập trung

lái xe.

Hạ Dương cũng biết điều im lặng, nàng chưa bao giờ đi xe

máy ah, nói chính xác là ko biết đi nên đành ngồi sau ôm eo

vậy.

Nếu là con trai thì ta lời to, hắc hắc, 1 mình với ý nghĩ như

vậy, Hạ Dương khoái chí cười nghiêng ngả.

- Bà bị sao hả? Có muốn trồng ngô ko? ( Là răng rơi cắm

xuống đường đó bà con he he)

Im de!

Tuyệt ko nhúc nhích nữa.

- Ok. Xuống. gạt chân chống con wave già mượn của Minh

voi, Thùy Dương ra lệnh.

- Ờ. Nhảy phốc 1 cái, nay ai chủ trì mà “chơi” sang như vậy?

Hất cằm về phía nhà hàng Hạ Dương thích thú.

Nhà hàng lớn sẽ có nhiều món ngon nha.

- Vào nhanh đi, bà là nhân vật chính đó. Ko thèm giải thích,

trực tiếp lôi kéo.

Hạ Dương thật băn khoăn a, vì sao mình lại là nhân vật chính

nhỉ?

Mở cửa ra những tưởng là căn phòng nguy nga tráng lệ, bày

trí đẹp đẽ những sơn hào hải vị trên bàn ăn, mọi người tề tựu

đông đủ, ai dè là 1 màu tối om.

Ko nhìn thấy gì cả, Hạ Dương lần mò trong bóng tối tìm công

tắc.

Biết sao được, vừa đến nơi Thùy Dương kêu đi vệ sinh, chỉ

nàng vô phòng này mà, bất quá nàng ko biết công tắc điện ở

chỗ nào, tìm mãi ko thấy.

Happy birthday to you!

Happy birthday to you!

Happy birthday! Happy birthday!

Happy birthday to you!

Tiếng hát đồng ca vang lên trong căn phòng nhỏ, cắt đứt mọi

tạp niệm trong đầu Hạ Dương.

Ánh sáng lấp lánh của những ngọn nến như trở nên lung linh

hơn trong đêm tối, huyền ảo hơn khi nằm trên đôi tay của một

người…

- Chúc mừng sinh nhật em! Giọng Như Phong trầm ấm dịu

dàng, thay mặt những nhân sĩ lớp nàng gửi lời chúc tốt đẹp.

Phút chốc, gian phòng bừng sáng trở lại, Hạ Dương xúc động

nhìn xung quanh, Thùy Dương , Lê Vân, Phương Thuý, Minh

voi, Cao Quỳnh, Thiều Thu Thuỷ…

Đông đủ cả, chưa bao giờ nghĩ sẽ đón sinh nhật vui như năm

nay.

- Cảm ơn thầy, em cảm ơn mọi người. Giọng nói nghẹn ngào

vẫn còn vương lại sự ngạc nhiên.

- Là thầy phải cảm ơn em, chuyện bị đuổi việc, các bạn nói là

do em đã vận dộng mọi người ủng hộ thầy, rất cảm ơn em.

Quay qua mọi người, nào chúng ta cùng vui vẻ tối nay, nâng

cốc.

Thầy giáo khởi xướng, ai dám ko theo?

Bất quá, nói nâng cốc cho oai chứ Như Phong cũng ko cho

phép mọi người uống bia, chỉ toàn nước ngọt thôi hà.

Sau đó, lần lần lượt lượt, Hạ Dương tha hồ nhận quà sinh

nhật.

- Í, thầy hình như chưa có quà cho em ha? Nhìn sang Như

Phong, hảo ý trêu đùa.

- Ai da, mải lo chuyện tổ chức nên thầy quên mất, lấy tay vỗ

vỗ trán mình, nhưng mà có người ko quên đâu đó. Mắt nháy

nháy bí hiểm.

- Là ai a? Em ko biết hả? Đỏ mặt rồi, nàng đoán biết là ai rồi

nha.

- Đây là của Như Tùng gửi cho em, chúc mừng em nha, nay

Tùng bận việc công ty ko về kịp.

Chưa kịp nói cảm ơn người ấy, ai đó đã nhìn thấy:

- Chết nha, thầy có quà bí mật cho Hạ Dương kìa tụi bay ơi,

bóc đi, mở hộp ra xem là cái gì nào?

Thật chẳng khác nào trẻ con đói ăn, thấy kẹo là bu vào.

Hạ Dương ngăn chặn bất thành, đành phải vui vẻ mở hộp quà

của “anh Tùng” kia.

- Woaaaa! Gần trăm con mắt đổ dồn ngưỡng mộ, là một cái

điện thoại à nha, ko phải hàng “xịn” lắm nhưng cũng khá hót

trên thị trường đó, thầy ơi nào sinh nhật em thầy cũng tặng

em 1 cái như vầy nha.

Ngay lập tức chuyển mục tiêu năn nỉ.

Thầy giáo quả fair play đi.

Bái phục! Bái phục!

Biết vậy ngày đó cũng ra sức vận động mọi người biểu tình

như Hạ Dương, có khi lại còn được 1 con hơn thế ấy chứ.

- Sướng nha, giờ có điện thoại dùng à nha. Thùy Dương

huých tay nàng tiếc rẻ.

Còn người kia chỉ biết ngoác miệng ra cười, hội chứng sung

sướng quá độ đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro