Chương 36: Trở về nhà, Phong ta là lưu manh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An toàn để Hạ Dương dắt xe đạp về nhà bên cạnh, Như Phong

mới thở phào, lần này qua mặt bố mẹ một vố quá hoàn mĩ…

Đằng nào cũng sẽ là vợ mình thôi, ko lo 2 ông bà sau này nỏi

giận nếu biết thực hư, Như Phong cười một cái tự mãn, cởi áo

khoác tính về phòng lại nghe thấy tiếng chuông cửa.

Giờ này rồi mà còn ai đến nhà mình nữa?

Ko tự nguyện, Như Phong chậm chạp lững thững từng bước

quay ra phía ngoài.

Nhìn thấy Hạ Dương đang đứng trước mặt mình nước mắt

ngắn, nước mắt dài, trên người vẫn mang bộ váy khi nãy,

ngực bất giác truyền đến cơn đau, Như Phong ôm người ấy

vào lòng, nhẹ nhàng:

- Có chuyện gì thế? đừng khóc …

Hạ Dương vô thức vẫn đang mè nheo, ko để ý bị ăn đậu hũ,

nấc từng tiếng nghẹn ngào.

- Thầy…, th…ầy…, huhu chẳng nói được lời nào, Hạ Dương tự

nhiên lấy áo người khác làm khăn thấm.

- Thôi nào, chuyện gì cũng có cách giải quyết, con gái 18 mà

khóc lóc thế này ko xấu hổ àh?

Như Phong ca ca quả nhiên là ko biết cách dỗ dành tiểu mỹ

nhân, bất quá may mắn cho chàng là nàng ta ko giận, ngược

lại, mồm miệng nín thin thít:

- Bố mẹ em về quê rồi. Chùi ngang chùi dọc nước mắt nước

mũi xong, Hạ Dương mới nói được câu ra hồn.

- Ừ, bố mẹ về quê thì mấy bữa nữa lại về nhà với em mà, xa

một ngày đã thành thế này sao?

- Nhưng mà, khịt khịt mũi, nấc từng tiếng, Hạ Dương ko nói gì

sự trêu ghẹo của ông thầy, rất nhanh sau đó tuyên bố, yêu

cầu thứ nhất, thầy ngay bây giờ đưa em về quê đi.

- Hả? Như Phong còn chưa hiểu chuyện gì, mặt mày Hạ

Dương đã quay ngoắt 180 độ, nhìn nàng đăm đăm, em có bị

làm sao ko?

- Ko sao, em vẫn bình thường thôi, thầy đợi chút, em về chuẩn

bị đồ. Dứt lời liền quay lưng đi.

- Khoan đã.

- Thầy ko thực hiện sao? Đừng quên khi nãy đã hứa những gì

nhá. Hạ Dương giật mình dừng lại cảnh cáo, sợ người ta từ

chối giúp mình.

- Không phải, Như Phong bất lực xua tay, em đi đâu?

- Ngoại thành.

Sau đó…

Như Phong bất đắc dĩ đi lấy xe, đứng đợi nàng trong đêm giá,

giờ mới thấy thấm thía ngậm ngùi: “Ai bảo em là giai nhân? –

Cho đời anh sầu khổ”.

Ngồi yên vị trên xe, Hạ Dương ko ngừng thở ngắn thở dài, mặt

mày bí xị khiến Như Phong chàng cũng ko chịu nổi bức xúc:

- Em làm gì mà như đưa đám thế hả?

Tính trêu đùa một câu cho ko khí bớt căng thẳng, nhưng mà,

hình như đã phản tác dụng rồi.

Mặt Hạ Dương càng thảm hơn thấy rõ, lặng thinh.

Không gian rơi vào tĩnh mịch, cảm giác nặng nề bao phủ, Như

Phong ko còn cách nào khác là tập trung lái xe, để mặc cô bé

ngồi bên mình suy tư.

Trong màn đêm của những ngày cuối năm, chiếc xe Mer chầm

chậm dịch chuyển trên con đường An Dương Vương, đi thẳng

ra đến ngoại thành.

Nhìn cảnh vật bên ngoài, cảm nhận dòng sông Hồng lặng lờ

trôi về sau lưng mình, Hạ Dương thở dài:

- Hôm nay là ngày thay áo cho anh trai em.

- …

- Hồi chiều anh Tùng muốn đưa em đi, mẹ muốn em đi chơi

vui vẻ nên ko nói gì…, khi nãy về, mẹ có để lại giấy cho em.

Giọng nói vẫn đều đều vang lên trong đêm, Như Phong cảm

giác như nàng ấy có chuyện gì đó mà mình chưa biết, ( Ha:

Chỗ này chú ý, bởi vì Phong ca dưới nickname là khoainuong

đã nói chuyện với Hạ Dương rồi, những chuyện gì gì đó của

nàng chàng ấy đều biết rồi, nếu quên đọc lại nha mọi người)

thuỷ chung im lặng lắng nghe những lời nói ko dầu ko cuối.

- Quê nội em ở Đan Phượng, Hà Tây cũ, thầy biết ko? Chỗ ấy

có có một đoạn sông Hồng chảy qua, cùng với dòng nước

này.

- 4 năm trước, vì cứu em nên anh em mới…., đến giờ mới là

ngày thay áo cho anh, vậy mà em lại quên mất…

- Thật ra, em biết bố vẫn luôn trách em vì chuyện ngày đó, dù

gì cũng là cháu đích tôn,.., nếu là em thì mọi chuyện đã dễ

rồi.

- Có lẽ vì thế mà bố ko hài lòng với mẹ con em, ko toàn tâm

toàn ý cho gia đình…

- …

Nói được mấy câu, lệ đã chảy thành hàng từ bao giờ, Như

Phong nhìn nàng đau xót ko cách gì an ủi được, có lẽ cô bé

còn rât nhiều chuyện rối bời ko biết nói từ đâu.

Để ý kỹ sẽ thấy câu nói cuối cùng của nàng trĩu nặng tâm sự,

ko chỉ đơn giản là chuyện của 4 năm trước, mà có lẽ cả

chuyện của bây giờ nữa. Như Phong cảm nhận tất cả nỗi lòng

ấy của nàng, trái tim khẽ nhói đau, như thế nào mà anh lại ko

thể bảo vệ được người con gái anh yêu?

- Có muốn khóc thật to lên ko, cô bé? Chàng dừng xe, tấp

vào lề đường, nhìn nàng đồng cảm.

Thế gian này, điều đau khổ là khi bạn đau nhưng ko có ai ở

bên cạnh, và giờ đây, Như Phong đang là người bạn của nàng.

Trước câu nói của chàng, Hạ Dương chẳng kiêng nể gì mà

khóc to hơn thật.

Lát sau, tiếng ấm ức nhẹ dần, nàng chìm dần vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ thoáng cảm thấy bờ môi mình ươn ướt, dường

như lần này hoàng tử đã đến hôn nàng…?

Như Phong đặt lên môi nàng một nụ hôn, ( bắt gặp quả tang,

lần thứ nhất là đi trộm… nụ hôn của người ta ha. Ca này bắt

đầu bộc lộ bản chất roài! >_<)

- Hạ Dương! Tỉnh dậy đi, nhà em ở chỗ nào? Đã đến nơi rồi.

- Ưh…, còn hơi ngái ngủ, nhìn điện thoại mới biết là đã gần

12h, hốt hảng tỉnh giấc, sao thầy ko gọi em dậy? Em đã ngủ

lâu như vậy rồi cơ à?

- Gọi rồi đây, Như Phong khẽ mỉm cười, trời mới biết có bao

nhiêu ôn nhu, chiều chuộng trong nụ cười ấy của chàng ah,

nhìn xem, chỉ về cái biển hướng dẫn, đã đến huyện Đan

Phượng rồi.

- A? Quanh quẩn một hồi nàng cũng xác định được nơi mình

đang đứng, mình đi tiếp khoảng gần chục cây nữa thầy ạh.

- Ừ.

Về đến nhà nội nàng cũng đã gần 12 rưỡi rồi, hàng xóm đã tối

đèn từ lâu, chỉ còn mấy nhà thức đêm để làm hàng cho buổi

sáng sớm mai là bận rộn, nhà nội nàng đèn điện cũng sáng

trưng.

- Bà, bố, mẹ. Nhìn từng người một, Hạ Dương cất tiếng vồn

vã.

- Dương? Thoáng chút ngạc nhiên, bà Xuân lo lắng, đêm

khuya muộn thế này, con về làm gì? Mẹ đã bảo là ko cần về

rồi?

- Dạ, con về cùng thầy Phong, rồi quay qua chỉ vào thầy giáo

của mình, ý muốn nói mẹ ko phải lo cho con, làm sao con lại

ko về được?

- Cháu chào cả nhà. Như Phong sau sự giới thiệu của nàng,

cũng lên tiếng lễ phép.

- Bạn trai của cháu Dương đấy hả? Bà nội của nàng ngồi bên

giường bên, nhìn chàng trai mới xuất hiện lên tiếng hỏi.

- Mẹ, ông Kim có chút ngại ngần vì sự hiểu lầm của bà, đây là

thầy giáo của lớp con Dương, cũng là hàng xóm nhà con, có lẽ

con Dương lại sang phiền thầy đưa về đây thôi ạ. Giọng cố nói

lớn để bà nghe được vì biết bà đang bị nặng tai, ko nghe rõ

được gì.

- Ah. Ra thế hả? Rồi bà gật gù cũng ko nói gì thêm, tiếp tục

ngồi trầm mặc bên giường.

- Thầy thông cảm cho bà nhà, thầy vào uống cốc nước cho

ấm bụng đã. Ông Kim lịch sự giữ phép.

- Dạ, bác cứ để cháu tự nhiên. Như Phong tự nhiên là khách

ko mời mà đến, có chút ngại ngùng, chậm chạp ngồi xuống

ghế.

Cũng may, sau đó Hạ Dương đi cất đồ đã trở lại, ngồi bên

cạnh chàng hỏi chuyện:

- Chú con đâu rồi hả bố?

- Ừ, đang chuẩn bị đồ, tí nữa, 1h thì xuất phát.

- Dạ, con cũng muốn đi cùng, được ko ah? Hạ Dương ánh mắt

tha thiết nhìn ông Kim.

- Con còn nhỏ, vào đấy làm gì? Nhìn toàn những thứ ko hay, ở

nhà ngủ chút, sáng sớm mai còn lo làm cơm. Ông Kim ko

muốn để nàng bị ảnh hưởng, từ chối thỉnh cầu của nàng.

- Bố…, dù sao…, con cũng muốn đi, con ko có sao hết, mẹ…,

mẹ bảo bố cho con đi nữa đi. Hạ Dương nhất quyết nài nỉ.

- Ai da, chuyện này… Bà Xuân ngập ngừng ko biết phải làm

sao thì bên kia, Như Phong đã tham gia.

- Cháu nghĩ, cô chú nên để em ý đi, dù sao Hạ Dương cũng

lớn rồi, sẽ ko bị ám ảnh gì đâu…

Vòng vo mãi thì ông Kim cũng xuôi chiều, để nàng đi, đương

nhiên lại có thêm một người nữa hộ tống nàng, phòng nàng

quá sợ hãi mà ngất đi.

Thật ra…

Đêm hôm khuya khoắt, trong đêm lạnh mà đi vào nghĩa trang

cũng ko khỏi khiến tay chân nàng bủn rủn, tim đập nhanh sợ

hãi.

Nàng sợ gặp “ma”, ngược lại, cũng thích nhìn thử xem “ma

trơi” là như thế nào?

Học Hoá rồi nên cũng biết tí xíu, muốn kiểm chứng sự thực ra

sao.

Đáng tiếc là, nàng ko được chứng kiến cái gì hết ngoài mùi

hương khói hoà trộn trong từng đợt gió lạnh buốt, mang theo

sự thê lương thổi vào lòng người, ánh sáng của một cái

bóng đèn nhỏ giữa đồng lúa mênh mông càng làm nó trở nên

tối tăm hơn, thầm ước cho miền quê nghèo khó này sẽ có một

khu nghĩa trang riêng biệt.

Tiếng côn trùng hoà quyện trong tiếng gió rít từng hồi, bất

giác, bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, để mặc cái lạnh lẽo âm u,

siết chặt bàn tay “nhân viên bảo vệ”, thỏ thẻ:

- thầy ơi!

- Sao thế? Sợ rồi àh? Muốn quay về ko? Như Phong đứng

trước Hạ Dương gan thỏ đế mà buồn cười, khi nãy ở nhà thì

mạnh miệng như thế?

- Hứ, ai nói em sợ chứ? Hạ Dương bất mãn gân cổ lên phản

bác, chỉ là…, em thấy hơi lạnh. Nói xong cơ thể cũng biểu tình

minh hoạ bằng một cái rung mình nhún vai.

- Em hành hạ thầy hơi nhiều đó nha, cởi tấm áo khoác của

mình cho nàng, Như Phong giả bộ buộc tội, tí có ko nhìn được

thì đừng cố, có thể quay đi chỗ khác.

- Dạ.

Kéo tấm áo cho vừa khít với thân thể, Hạ Dương thấy lòng

mình thật ấm áp, ko phải vì chiếc áo khoác đen nàng vừa

mặc, mà vì tâm cảm thấy hình như có ai đó rất quan tâm, lo

lắng cho mình.

Công việc cũng chẳng có gì, chỉ là đào mộ sau khi làm lễ,

mang phần hài cốt của anh nàng bỏ vào một cái “áo quan” (ở

ta gọi là “Tiểu” ý) khác, di dời đến chỗ khác mà thôi.

Nàng thực chất cũng là một người yếu bóng vía, cũng có sợ

hãi ghê ghê khi nhìn “đồ thật” nhưng chỉ cần nghĩ, đó là anh

mình, mọi sự sợ hãi tự nhiên tan biến hết.

Xong xuôi, trở về nhà cũng đã gần 3h sáng.

Nhìn Hạ Dương thất thần, đờ đẫn ngồi một mình ở hiên nhà,

Như Phong lắc đầu đau khổ, cô bé lại nghĩ vẫn vơ gì nữa cho

xem, đã thấy khác lạ từ lúc ấy rồi. Nhẹ nhàng tiến lại gần,

ngồi xuống sát nàng, nhỏ giọng hài hước:

- Ko đi ngủ sao còn ngồi đây làm gì? Muốn làm gấu trúc àh?

- Thầy hả? Quay sang nhìn chàng có vẻ bị giật mình, thầy sao

còn chưa ngủ đi?

- Đợi em. Như Phong ẩn ý nhìn nàng, biết nàng ko hiểu mới

nhiệt tình, ghé sát tai nàng thì thầm, “vợ chồng” thì phải ngủ

chung chứ?

- Ah? Đỏ mặt tía tai, nhìn quanh nhìn quẩn, phù, may mà ko

có ai nghe thấy lời trêu đùa của Phong ca, thôi em xin thầy

ạh, cho em 2 chữ bình yên đi. Nguýt một cái thật dài.

Phản ứng của nàng khiến chàng bật cười:

- Thầy có chiến tranh với em đâu mà? Ko mệt sao? Như

Phong quan tâm.

- Dạ, nãy khi về em đã ngủ rồi, giờ mắt ko nhắm lại nối nữa

kìa, chỉ vào mắt mình làm đông tác minh hoạ, em muốn ngồi

một mình một chút, thầy đi nghỉ đi, mai phải dậy sớm đó.

- Ừ, được thôi, Như Phong bất lực đứng dậy, nếu đã vậy thầy

đi đây, sáng gặp lại.,giọng thoáng chút buồn buồn, để lại sự

yên tĩnh cho nàng.

Nhưng rất rõ, khi cách nàng một khoảng ko xa, chàng vẫn

nghe thấy lời thỉnh cầu của nàng:

- Buổi chiều, thầy đi cùng em đến 1 nơi nhé?

- Ừh.

Rất nhanh, kim đồng hồ đã dịch chuyển đến 6h mặc dù trời

vẫn âm u mây mù.

Kể ra các cụ biết nói “Đêm tháng 5 chưa nằm đã sáng, Ngày

tháng 10 chưa cười đã tối” cũng thật là thông minh.

- Nhóc lùn! Vẫn ham ăn như thế hả? Chết cái tật ăn vụng nè!

Cầm cái muôi múc canh, Đại Hải tự nhiên cóc vào đầu nàng

một cái rõ đau.

- Ai da! Ai là lùn chứ? Hơn ai mà to còi hả? Nàng cũng ko

kém cạnh, tay cầm đôi đũa dứ dứ người trước mặt, tay chống

hông oai hùng, nhìn lại mình xem có cao hơn nhóc lùn này

ko?

- Ai bảo ko cao hơn nào? Anh chàng Đại Hải cười tít mắt, nhe

răng bảo thủ.

- Hứ, muốn so ko chứ? Ko cần phải đo cũng biết thấp hơn

người ta rồi. Nàng tự tin, muốn nhân cơ hội mà tự hào chiều

cao của mình 1 chút.

- So thì so, sợ gì!

Dứt lời, Đại Hải từ bên kia chiếc nối đang nấu canh, tiến đến

gần nàng:

- đứng lên, mau, đứng thẳng lên xem ai cao hơn ai? Hừ. Ánh

mắt vừa nói vừa lộ vẻ tinh quái.

- Ko biết điều chút nào? Trẻ con hiếu động à? Hạ Dương một

mặt lải nhải nhưng vẫn nghe lời, dời khỏi chiếc ghế thẳng

lưng, ưỡn ngực.

- Chụt!

Ah?

Cái gì?

Chính xác thì là cái lão Đại Hải kia đã lợi dụng mà “thơm” lên

má nàng một cái?

Khi nàng định thần lại, hắn đã ngúng nguẩy ở đằng xa, tay giơ

lên làm mặt hề, lè lưỡi chê bai nàng.

- đứng lại! Đồ khốn kia? Vừa quát vừa hướng mục tiêu lao tới,

tay ko quên cầm theo vũ khí là… đôi đũa khi nãy.

- Ha ha ha…. Phía trước nàng tiếng cười ko dứt, Đại Hải khoái

chí vừa chạy trốn vừa quay lại nhìn nàng.

- Anh có dừng lại ko hả? em sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ,

đi chết đi.

Vừa đuổi vừa hò hét, Hạ Dương quên hoàn toàn hiện thực là

mình đang ở đâu, có những ai đang nhìn mình.

Chợt…

- Ui da! Ko có mắt sao? Tiếng Đại Hải bực bội vang lên.

Ngẩng lên nhìn hung thủ thì khuôn mặt Đại Hải nhanh chóng

biến sắc, trước mặt anh quả nhiên là Bao Hắc Tử tái thế, một

khuôn mặt xám xịt tức tối thấy rõ, chắn đường chạy của anh.

Cùng lúc đó, Hạ Dương phía sau đã đuổi tới, hùng hùng hổ hổ

tiến sát kẻ thù:

- Xem anh chạy đường nào cho thoát? Hừ

- Ấy, cô nương….

Câu nói chưa dứt đã mắc nghẹn lại trong họng, cảm thấy cổ

áo đang bị siết chặt, Đại Hải gầm gừ:

- Muốn gây sự hả?

- Vừa làm gì? Tiếng nam nhân rít qua từng kẽ răng tra hỏi.

- Ngươi là ai chứ? Ko dưng muốn đánh nhau với ta?

- Hê hê, chưa nghe thấy đối phương trả lời, tiếng Hạ Dương

đã vang lên, thế nào? Anh chạy nữa đi? Hạ Dương đắc ý mỉa

mai.

- Nhóc con, ai đây? Bạn em àh? Dù đang nằm trong tay hắn

nhưng Đại Hải vẫn ko quên thị uy với cô em nhỏ.

- Hihi, cười một cái thật “dễ xương”, Hah Dương đủng đỉnh,

thận trọng nói từng chữ, vệ sĩ của em đấy? Xem anh làm sao

sống sót?

- Ai nha? Tỏ vẻ ngạc nhiên một chút, VIP đến nỗi có cả vệ sĩ

riêng cơ àh? Mau kêu hắn bỏ cổ áo anh ra đi, sắp nghẹt thở

rồi đó. Vẫn dùng ngữ điệu ra lệnh để nói chuyện.

- Hứ, hất hất hàm, anh vừa làm gì em chứ? Dám trêu cả em

nữa cơ ah? sẽ cho anh “tuyệt tử tuyệt tôn luôn” vì cái tội lăng

nhăng đó.

Cùng với lời nói, Hạ Dương ẩn ý đưa đôi đũa nhắm đến vật gì

gì đó của Đại Hải, khiến anh chàng ko tự giác mà thẹn, cô em

này như thế nào đã “lớn” nhanh vậy?

- Thôi nha, anh xin lỗi ah, em ko giữ lại thì lấy gì mà dùng?

Giọng cợt nhả nghe “chua lỏm”. Xin mà ko phải xin là như vậy

đấy.

Chọc phải tổ kiến lửa rồi, …

Như Phong nãy giờ im lặng xem nàng diễn trò, như thế nào

mà hắn lại huênh hoang trước mặt “phu quân của nàng” là ta

đây?

- Hạ Dương! Tránh ra.

Phản xạ một cách ko điều kiện trước lời ra lệnh của ông thầy,

Hạ Dương nhanh chân né sang một bên đã thấy Đại Hải nằm

chỏng chơ dưới đất, trên má một vệt thâm đen nổi cộm.

- Ah? giật mình, đánh người, đánh người ah? Có tiếng người

xung quanh la hét.

- Thầy! Hạ Dương cũng bất ngờ, hành động của Phong ca

nhanh quá, sao lại đánh nhau chứ?

- Còn sao nữa? Ko phải tôi là vệ sĩ sao? Hắn nhục mạ chủ

nhân ko đáng đánh ư? Một đấm là còn nhẹ. Như Phong tức

tối rời đi, chàng đang buồn vì nàng ấy lại trách chàng, đứng

về phe tên xấu xa kia, cách xưng hô cũng tự nhiên mà khác

đi.

Hạ Dương vẫn ko hiểu chuyện gì, lần đầu tiên thấy Phong ca

nổi cơn “điên”, tàn bạo thiệt ha.

Lúc này, Đại Hải cũng đã đứng lên an toàn, thoát khỏi vòng

vây những người thân quen, hướng nàng bảo:

- Ghê nha, gây thù chuốc oán với anh mày, anh ko tha cho

nhóc. hừ

- Còn ko phải tại anh sao mà còn bày đặt? Đáng đời. Lè lưỡi

lêu lêu anh chàng Đại Hải đáng thương, Hạ Dương chạy theo

Như Phong.

Vẫn giữ nguyên tốc độ, Hạ Dương ko để ý người kia bất chợt

rẽ sang lối khác, ko phanh kịp kêu la.

- A…A.. Á…..hhhhh!!!!! Oạch một cái, ngã một cú quá đẹp vào

rổ cà chua.

- Làm sao vậy? Như Phong nghe tiếng nàng kêu lớn, hốt

hoảng quay lại, nhìn thấy nàng đang bi thảm vùng vẫy trong

“vũng máu” hỏi han.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro