Chương 39: Món quà sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nghỉ Tết dương lịch đáng ghi nhớ trong cuộc đời

Như Phong cũng nhanh chóng trôi qua.

Những ngày sau đó, vì bận rộn cho việc chuẩn bị các hoạt

động mới của công ty, cùng với ở trường đang dồn dập công

tác thi học kì, vào điểm,… Như Phong căn bản ko có nhiều

thời gian dành cho những thú vui hằng ngày.

Bất quá, đối với chàng, sự việc cùng Hạ Dương trở về quê nội

cũng được coi như là một thành công trong công cuộc “chinh

phục đỉnh Everest”.

Dù sao, Hạ Dương bây giờ cũng phải nghe lời chàng, và ít

nhiều chàng cũng đã hiểu hơn về kí ức của nàng.

Đó ko phải là chiến lợi phẩm hay sao?.

Như Phong vừa ngồi trông coi giờ kiểm tra học kì của lớp chủ

nhiệm, tinh thần cũng rất hưng phấn, thỉnh thoảng lại nhìn về

phía nàng.

Ko biết có nên tổ chức hoạt động gì đó cho ngày đặc biệt này

ko nhỉ?

Ủa, hình như có gì ko ổn?

Đề này khó sao? Nhìn Hạ Dương đang cau mày nhăn trán,

Như Phong tự hỏi.

Nhìn sang những học trò khác, thấy mọi người vẫn đang làm

bài say sưa, phán đoán của mình hẳn là nhầm lẫn.

Tâm tư rối bời vì biểu hiện khác lạ của Hạ Dương, khi thu bài,

Phong ca ko khỏi kìm nén mà liếc mắt đánh giá sơ qua bài

làm của nàng.

Khá tốt, vậy sao nàng ấy lại như vậy?

Rốt cục cũng hoàn thành bài cuối kì môn Toán, Hạ Dương thở

phào nhẹ nhõm.

- Êh, bà có mang cái ấy ko? Bị rùi. Hạ Dương mặt thảm não

nói nhỏ với Thuỳ Dương.

- Có đấy, Thuỳ Dương vừa nộp bài, trở về nhìn Hạ Dương đầy

thương cảm, có cần đi xuống phòng y tế ko?

- Ko, khỏi cần, đằng nào cũng sắp về rồi. Hạ Dương gắng

gượng đáp từng tiếng.

Trống tan trường, ko như thường lệ cùng Thuỳ Dương đi lấy

xe, nàng ở lại tại lớp vì có chút việc riêng.

An tâm mình là người cuối cùng rời khỏi phòng học, Hạ Dương

mới từ từ đứng dậy, lén la lén lút vọt thẳng vào nhà vệ sinh.

Lạy chúa!

Cảm giác của mình thật đúng mà, phải gió nhà trời lại rơi vào

đúng lúc này.

Lẩm bẩm một mình, Hạ Dương uể oải lết từng bước ra về.

Cũng vì đau bụng quá trời mà nàng đành phải cắn răng hi

sinh 30k tiền học thêm, nghỉ ở nhà an dưỡng.

Ko hiểu sao con gái phải chịu cái loại cực hình khổ sở này

nhỉ? Bọn con trai suớng thiệt, chẳng phải lo lắng cái gì gọi là

chu kì hàng tháng hết.

Thở ngắn thở dài, ôm bụng quằn quại, đến tối, mò mẫm một

mình đi xuống nhà vệ sinh, thật buồn vì mẹ ko ở nhà để nấu

canh gừng cho mình…

Oh My God!

Hạ Dương ko khỏi cảm thán thành tiếng khi lục tìm túi đồ cá

nhân.

Hết từ bao gìơ mà ko để ý thế này? Mẹ thật là… Hạ Dương

chán nản ai oán, chậm chạp đi mua đồ con gái.

Trông cái mặt nàng như vậy thôi chứ trước giờ toàn mẹ nàng

đi mua thôi ko hà, mẹ nàng luôn mua cả bịch rồi về dùng dần,

nàng chẳng bao giờ phải lo chuyện đó mà sự thật thì nàng ko

dám đi mua, thấy nó cứ kì kì, ngại ngại thế nào ấy…

Chẳng biết là hôm nay mình ăn nhầm thứ gì, đen đủi dữ àh, tự

nhiên lại bị thủng săm xe.

bực mình ko giấu đi đâu hết được, Hạ Dương khó chịu dắt xe

cuốc bộ về, lòng tự nhủ nhớ kêu bố mang đi sửa trước sáng

ngày mai.

Như thế nào gọi là oan gia ngõ hẹp?

Chính là như nàng đây.

Trong một tình huống phi thường ko bình thường, nàng lại

đụng độ với một mỹ nam đại soái ca.

Đáng hận một điều, đó ko phải là gương mặt xa lạ gì cho cam,

cái mặt Như Phong chưng ra trước mắt nàng ko khỏi khiến

nàng âm thầm nghiến răng nguyền rủa, miệng vẫn cố gắng nở

nụ cười méo xệch:

- Em chào thầy! Hạ Dương thật ko uổng là học sinh lễ phép

mà, cúi đầu một góc 45 độ hoàn hảo lên tiếng.

- Ừ, chào em. Xe hỏng àh? Như Phong nhìn nàng dắt bộ có vẻ

chật vật, ân cần quan tâm.

- Dạ! Bị bục săm thầy ạh. Thầy định tập thể dục về đấy àh?

Hạ Dương nhìn bộ đồ thể thao trên người Phong ca hỏi đáp lễ.

- Ừ, chạy loanh quanh một tí thôi, em đi đâu về hả? Sắc mặt

hình như ko tốt lắm. Như Phong vẫn duy trì cuộc hội thoại

chưa muốn rời đi, nhận ra sự phờ phạc tái mét trên khuôn

mặt nàng lo lắng, có cần đi khám ko?

- Ko, ko có gì, Hạ Dương vội vàng từ chối, chỉ là đi mua ít đồ

thôi, chắc tại trời lạnh nên em mới vậy. Kêu nàng đi khám ấy

hả? Kề dao vào cổ cũng ko đi, nàng chưa có hâm nha.

Hình như mình vừa nhìn thấy một ý tinh nghịch trong đôi mắt

của thầy Phong thì phải?

Hạ Dương ngờ ngợ tự vấn.

- Haiz.., có gì ăn được ko? Nhân tiện thầy đang đói. Như

Phong giả lả nói, tay chân ko quên hành động.

- Ah, ko có! Hạ Dương vội vội vàng vàng lắc đầu nguầy

nguậy, đồng thời tay cũng lắc nhẹ tay lái sang một bên, tránh

cho Phong ca sờ vào làn xe của mình.

Như Phong tỏ ý ko vừa lòng vì thái độ của nàng, giả vờ cau

có:

- đừng quên là em phải nghe lời thấy chứ? Như Phong thâm

tâm định ghẹo nàng một chút thôi mà, chuyện “bóng bay”…

Trái với tưởng tượng của Như Phong, Hạ Dương ko những ko

đỏ mặt e thẹn như trước mà lại còn ngẩng cao đầu, nhìn

chàng chằm chằm:

- Đừng có uy hiếp em, đã nói ko có gì ăn được đâu mà? Cố

gắng giữ giọng điệu hoà nhã, Hạ Dương dứt lời liền dắt xe

tiến thẳng, cố tình lướt qua mặt Như Phong.

Cũng trùng hợp là trái với suy nghĩ của Hạ Dương, ( 2 ng này

xem ra ko hiểu nhau nhỉ? Hi hi), Như Phong ko có ý tránh

đường mà lại còn ngang nhiên động thủ.

Vì hành động bất ngờ đó mà Hạ Dương ko kịp trở tay, cả

người luống cuống, lắc lộn cả cái đầu xe đạp để tránh “ma

trảo” của ai đó.

- Uỳnh! bịch!

Thế là xong đời, cái xe ko giữ nổi mạng, lăn đùng ra ăn vạ,

cùng lúc cái gì đó nàng mới đi mua về đang ở trong làn xe

cũng rơi ra, phơi mặt trước thiên hạ.

Như Phong nhìn cái gì gì đó của nàng, xấu hổ ko nói nên lời,

đùa quá trớn rồi…!

Hạ Dương thẹn quá hoá giận, hằm hằm nhìn Như Phong hét

lên:

- thầy muốn đúng ko? Em tặng cho thầy đấy! Sau đó rất anh

hùng, bình tĩnh dựng chiến hữu đứng dậy rời đi.

Trong khi Như Phong vẫn chưa tỉnh mộng, Hạ Dương đã về

đến nhà từ bao giờ.

Thật là xui xẻo hết biết, ko dưng lại gặp lão, cũng tại mình

chủ quan nghĩ trời tối ko thèm lấy túi nilon đen buộc lại.

Thảm họa rớt xuống đầu nàng mà. Hic

Sau đó, Hạ Dương lại “khăn gói lên đường” ra cửa hiệu tạp

hoá, bất đắc dĩ để lại sự khó hiểu cho cô bán hàng, ko phải

khi nãy cô bé này đã mua rồi sao?

Cũng may là Như Phong lão đại ko còn ở đó, còn cái kia

chẳng biết biến đâu mất.

Hổng lẽ, lão cầm nó đem về thật?

Hạ Dương tâm trạng buồn rầu, khó chịu nằm trên giường, lôi

điện thoại ra định nhắn tin với Thuỳ Dương.

Cũng nhờ vậy mà nàng mới nhìn thấy cái nhắc nhở đã lưu từ

trước, “ 8h30 PM. ngày 9/1, Sn khoainuong”.

Ây za, may là còn động đến điện thoại, suýt nữa vì đau đớn

thể xác mà quên mất niềm vui của tinh thần.

Dằn cơn đau truyền đến từ bụng dưới, nàng bò lại gần chiếc

máy tính.

Quả nhiên là anh ấy đã online rồi, Hạ Dương nhìn biểu tượng

mặt cười phát sáng, nhanh chóng kích vào đó, viết dòng chữ:

- Happy birthday to you!

- Cảm ơn em! Bên kia người nào đó cũng chầm chập gõ từng

phím, toàn thân vẫn chưa hết chấn động vì sự cố khi nãy,

chưa kể đến cô ấy lại nhớ đến sinh nhật mình, cứ tưởng là

những tin nhắn ngày đó nàng ko nhớ nữa chứ.

- Sao rồi? Anh hôm nay ko tổ chức cùng bạn bè đi chơi àh?

Hạ Dương rất hào hứng nói chuyện với người bạn lâu năm.

- Ừ, ko, công việc của anh dạo này bận quá, vì nhớ em lên

mới online đấy thôi. Như Phong thổ lộ một cách rất thật lòng.

Bên kia, Hạ Dương quên cả sự đau đớn dằn vặt, đơ dây thần

kinh nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, đến khi người

tỉnh lại thì người ấy đã sốt ruột lắm rồi:

- Sao thế?

- Em đâu rồi?

- Ko nói chuyện nữa àh?

- Nắng Hạ!

- ..

Hạ Dương vội vàng trả lời:

- Đây!

- Khi nãy đi uống nước.

- Thế anh đang làm gì vậy? Hạ Dương chuyển chủ đề hỏi

thăm. Trước giờ để ý mới thấy, chỉ có người ta quan tâm đến

mình, còn mình thì vô tâm ko biết gì hết cả.

- Anh làm thuê thôi, hi hi. Em học hành thế nào?

- Vẫn ổn anh ạ!

- Hồi nào em rảnh kêu anh, mình đi uống nươc nhá?

- Ừa, có sợ bạn gái ghen ko? mặt cười.

- Chưa có bạn gái mà…., anh đang chờ em đấy.

- Thật sao? Tin làm sao được?

- Anh ko đáng tin sao?

- Đúng vậy, anh dễ cũng phải lấy vợ rồi chứ nhỉ? Hơn em 11t

cơ mà?

- Anh vẫn độc thân!

- Thật?

- Khi nào cưới sẽ kêu em tham gia nữa, yên tâm.(Như Phong

cũng khá thâm nha, sẽ tham gia với vai trò là gì còn chưa nói

àh)

- Em ko có tiền mừng anh đâu. Mặt mếu.

- Ko cần em mừng tiền, chỉ cần em đến là anh vui rồi.

- Như vậy có được ko? Em sợ lúc đó anh lại đuổi em về, nước

chè còn chưa được uống ấy chứ.

- Đến lúc ấy em sẽ biết, ko cần phải sợ nhiều như thế.

Chuyện của em với người kia thế nào rồi?

- Ah. Anh ấy đấy hả? Em cũng bình thường rồi, gặp nhau

cũng ko ngại như vẫn nghĩ, em toàn tâm chúc 2 anh chị ấy

hạnh phúc.

- Vậy thì tốt quá, như thế em chưa có ai đúng ko? Anh còn cơ

hội chứ?

- Em ko biết, nhiều người thích em lắm, hihi, Hạ Dương mặt

dày nói với anh bạn, anh biết ko, ngay cả thầy giáo cũng

“cảm” em đó. Tự hào tự hào nha.

- Thầy giáo sao?

- Ừ, ko tin đúng ko, là anh trai của người em từng thích đó,

em cảm thấy hình như là ổng có tình cảm với em.

Ở bên kia, Như Phong choáng toàn tập.

Sao cô nàng có thể nhận ra nhỉ, mình thể hiện rõ như vậy

sao?

- Vậy em thì sao? Cũng thích ổng àh?

- Em ko biết, trước đó thì cũng có chút chút, nhưng tiếp xúc

nhiều thấy lão “đểu” lắm.

- Vậy là ko có cảm tình rồi?

- Ko hẳn, vì lão đẹp trai lắm, đảm bảo anh gặp sẽ mê liền hà,

huống chi là con gái tụi em. Nhờ vậy mà em kiếm được khối

tiền đó.

- Kiếm tiền?

- Ừ, em chụp trộm ảnh “riêng tư” của lão, đem bán, nữ nhân

mê lão cũng nhiều nên mới dễ có tiền, giống như là siêu sao ý,

hihi, thấy thế nào? Em thông minh đó chứ?

Hạ Dương đắc ý khoe khoang, ko hề nói đến đó là chủ ý của

Thuỳ Dương, một mình ôm hết công lao.

Ko biết rằng, bên nhà hàng xóm, nam chính đang đen mặt,

khói bay tứ tung, thì ra nàng là chủ mưu. Haiz….

- Ảnh riêng tư mà cũng dám chụp? Em liều thật.

- Thường thôi, toàn là ảnh đoan chính hết mà, kể cũng lạ, tay

em chụp ảnh đẹp lắm đó, như thợ chuyên nghiệp ý.

- Gửi anh một bức được chứ? Coi như là quà sinh nhật.

- Ko có, máy ảnh em ko giữ, của đứa bạn cơ. Hi hi để dịp

khác nhá. Khi nào gặp mặt sẽ tặng anh quà đền bù, được ko?

- Ừa, vậy thì thiệt quá???

- Được rồi, gấp đôi là được mà? Thế anh đã nhận được nhiều

quà chưa?

- Ko, chưa được nhận quà gì cả, nghĩ thế nào Như Phong lại

chần chừ viết lại, coi như cũng được nhận một thứ rồi.

- Nhận là nhận sao lại là coi như? Hạ Dương vặn vẹo.

- Bởi vì người ta ko biết nay là sinh nhật anh, chỉ vô tình

“tặng” anh thứ người ta ko cần nữa thôi.

- Ah, ra thế, đáng thương cho anh nha, sao lại nhận thứ người

ta vứt bỏ thế? Lại còn coi như là quà sinh nhật nữa?

- Bởi vì cái đó rất đặc biệt. Như Phong nhìn vào gói nhỏ nhỏ

xinh xinh màu xanh lam đang ở trên bàn làm việc của mình,

cười khẽ trả lời Hạ Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro