Chương 73: Cây Liễu Roi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tối cô đi dạo xung quanh thì thấy tam giác vàng nhà Gryffindor đang chạy tới Cây Liễu Roi khiến cô tò mò mà đi theo. Còn có chiếc áo tàng hình rơi trên nền đất, mấy cái đứa nhóc này làm sao vậy! Muốn bị phạt cả đám hay sao!

"Harry, Ron, Hermione!" cô gọi lớn rồi nhặt chiếc áo chạy theo

Harry và Hermione suýt ngã nhào lên người Ron. Tụi nó kịp thắng lại ngay trước mặt Ron. Ron đang bò lồm cồm trên mặt đất, nhưng cũng đã bắt được con Scrabbers cho vô túi.

"Mấy cái đứa này làm gì ở đây? Mấy đứa quên trường đang có luật giới nghiêm sao? Mau..." cô chưa nói hết thì nghe tiếng dậm bước rầm rập của những cái chân có vuốt khổng lồ. Có cái gì đó đang hướng về tụi nhỏ và cô trong bóng đêm một con chó khổng lồ đen nhánh, với đôi mắt xám....

Harry rút cây đũa phép của nó ra, nhưng quá trễ rồi. Con chó đã phóng một cú nhảy vĩ đại và vuốt trước của nó đã chụp trúng ngực Harry. Harry ngã ngửa ra sau dưới một đám lông quăn tít, cảm thấy được hơi thở nóng hổi của con chó và những cái răng dài tới hai phân...

Nhưng sức mạnh của cú nhảy đã khiến con chó bị quá đà, nó xô Harry té lăn quay. Sửng sốt và cảm thấy như thể đã bị gãy hết mấy cái be sườn, Harry cố gắng đứng dậy; nghe tiếng con chó gầm gừ như thể nó đang vờn quanh chuẩn bị một cú tấn công khác.

Ron đã đứng dậy. Khi con chó phóng trở lại về phía chúng, Ron đẩy Harry qua một bên; do vậy con chó tạp lấy cánh tay Ron đang duỗi ra. Harry nhào tới, nắm được một túm lông của con thú, nhưng con thú vẫn lôi Ron đi dễ dàng như thể lôi một con búp bê bằng giẻ rách.

Thế rồi, chẳng biết từ đâu ra, một cái gì đó quật ngang mặt Harry mạnh đến nỗi nó lại bị vật ngã chổng kềnh xuống đất.

Cô lập tức lao tới mà nói "Hai đứa không sao chứ?" nói vậy nhưng cô nghe tiếng Hermione rít lên đau đớn và cũng bị té ngã như Harry. Harry mò mẫm tìm cây đũa phép, vừa chớp mắt cho máu chảy ra khỏi mi.

"Dạ không..." Harry đáp lại nhưng máu đang chảy khiến cô vội cầm máu cho thằng bé.

Đám trẻ đã rượt con Scrabbers chạy tuốt vô tán cây Liễu Roi và cành nhánh của cây này đang kêu kọt kẹt như trong cơn giông bão, quất tới, quật ngược để không cho cô với đám nhóc tới gần hơn.

Và kìa, ở ngay dưới gốc cây là con chó, nó đang kéo lê Ron giật lùi vô một lỗ hổng to trong đám rễ cây. Ron kháng cự dữ dội, nhưng đầu và thân nó vẫn lần lượt trượt khuất khỏi tầm mắt cô.

"Ron!" Harry hét gọi, tìm cách bươn theo, nhưng mấy cành cây to nặng ịch cứ quất chí mạng trong không trung buộc thằng bé phải lùi lại.

Bây giờ cô chỉ còn thấy một chân của Ron còn thò ra. Ron đã móc cái chân đó vô một cái rễ cây trong nỗ lực chống chọi lại con chó để không bị nó lôi tuột xuống lòng đất. Chợt một tiếng rắc vang lên nghe như tiếng súng nổ.... chân của Ron bị gãy, và chỉ một nháy mắt sau đó, bàn chân của Ron cũng biến mất luôn.

"Harry! Tụi mình phải đi kêu cứu!" Hermione gào khóc. Cô bé cũng đã bị chảy máu, cây Liễu Roi đã quất tét vai cô bé.

"Bình tĩnh... hai đứa... mau về lâu đài băng bó và nghỉ ngơi. Ta sẽ cứu Ron, được chứ!" cô nói rồi thấy hai đứa gật đầu mới vội lao xuống gốc cây nhưng ngay sau cô là con mèo và.... hai đứa trẻ "Hai đứa..."

"Không kịp đâu cô! Ron sẽ bị nuốt chửng ngay bây giờ..."

"Sao con không bao giờ nghe lời vậy!" cô mắng khi nghe Harry nói vậy

"Là do Crookshanks..." Hermione đáp

"Đường hầm này dẫn tới đâu vậy cô?" Harry hỏi nhưng cô không đáp mà dắt hai đứa trẻ đi nhanh ra khỏi đường hầm. Trước mặt cô là cái đuôi của con Crookshanks khi ẩn khi hiện. Giờ đây, chắc trong đầu Harry chỉ có Ron, rằng con chó kia có thể làm gì Ron... Harry co giò chạy nước rút, hớp từng hơi thở ngắn trong từng cơn hụt hơi đau đến thấu ngực...

Và rồi con đường hầm bắt đầu dốc cao lên, một lát sau con đường ngoằn ngoèo uốn khúc, và Crookshanks biến đâu mất. Thay vì con mèo phía trước, cô nhìn thấy một vạt sáng mờ mờ xuyên qua một khe hở nhỏ.

Đó là một căn phòng, một căn phòng bừa bộn và bụi bặm hết biết. Giấy dán tường bị tróc hết ra, khắp trên sàn vương vãi cáu bẩn rác rến, mọi thứ bàn ghế và đồ nội thất đều bị bể gãy, như thể đã bị kẻ nào đập phá. Còn tất cả cửa sổ thì đều bị đóng ván bịt kín.

"Đây là..." Hermione hơi run rẩy nói

"Đây là Lều Hét." cô đáp.

Ngay lúc đó, phía trên đầu cô vang lên một tiếng rắc. Có cái gì đó di chuyển lên lầu. Cả hai đứa nhỏ cùng ngước nhìn lên trần. Còn cô thì từ từ đi lên trước. Mọi thứ đều bị phủ một lớp bụi dày, ngoại trừ sàn nhà. Trên sàn có một vệt khá rộng sạch bụi vừa được tạo ra bằng một cái gì đó bị kéo lên cầu thang.

Chỉ có một cánh cửa mở ra. Khi tới cánh cửa mở đó, cô nghe thấy có cái gì đó đang chuyển động ở đằng sau cánh cửa. Một tiếng rên trầm trầm, rồi một tiếng gừ gừ to và sâu. Cô đá mạnh khiến cánh cửa bật ra. Trên một cái giường tráng lệ có bốn cọc mùng với những rèm treo đầy bụi bặm, Crookshanks nằm dài, ngó thấy cô thì gừ gừ to tiếng. Bên cạnh đó, nằm trên sàn, ôm chặt cái chân đã bị gãy tạo thành một góc kỳ dị, chính là Ron.

"Ron... Cậu có sao không?" Hermione vội hỏi rồi chạy lại với Ron, theo đó là Harry

"Con chó đâu rồi?" Harry hỏi

"Không phải chó. Harry ơi, đó là một cái mẹo lừa..." Ron nghiến chặt răng lại vì đau đớn, nó rên rỉ

"Cái gì?" Harry hỏi lại

"Con chó là hắn, hắn chính là một Hóa Thú Sư." mắt Ron ngó trừng trừng qua vai của Harry. Harry xoay phắt người lại. Bằng một tiếng cạch, người đàn ông trong bóng tối đóng lại cánh cửa đằng sau lưng tụi nó. Sirius cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn trẻ mặc dù vẫn trong bộ dạng rách rưới như ngày đầu gặp lại cô.

"Expelliarmus!" Sirius chĩa cây đũa phép của Ron về phía bọn trẻ, giọng ồm ồm. Đũa phép của Harry và Hermione đều văng ra khỏi tay tụi nó, bay vèo lên không trung, và bị Sirius bắt gọn. Bấy giờ Sirius bước tới một bước gần hơn. Mắt cậu ấy đăm đăm nhìn Harry.

"Ta đã nghĩ là con thể nào cũng phải đến đây để giúp bạn mình. Cha của con cũng từng làm như vậy vì ta. Con thuộc nòi dũng cảm, không chạy đi méc thầy cô giáo. Ta rất biết ơn... Điều này sẽ làm cho mọi việc dễ hơn nhiều..." Sirius nói

"Sirius." cô lúc này cô mới từ cửa bước vào nhắc nhẹ cậu ấy

"Quinny, cậu cũng đến sao!" Sirius vừa nói vừa cười với cô

"Cô quen hắn ta sao?" Hermione hỏi

"Bọn ta là bạn, Hermione."

".....CON ĐÃ TIN CÔ! TẠI SAO CÔ LẠI LÀM VẬY!" Hermione như gào lên

"Hermione, chuyện không như con nghĩ..." bỗng Harry nhào tới trước tính tấn công Sirius, nhưng bất thình lình bên cạnh nó một người vùng lên, và hai cánh tay túm chặt lấy nó, lôi kéo nó lại.

"Đừng, Harry!" Hermione hoảng hốt

"Nếu ông muốn giết Harry, thì ông cũng nên giết luôn cả hai đứa tôi!" giọng nói của Ron rất mạnh mẽ, mặc dù việc cố gắng đứng lên càng khiến nó thêm nhợt nhạt, và đầu óc nó quay mòng mòng trong khi mở miệng nói.

"Nằm xuống đi. Con sẽ làm cho vết thương ở chân tệ thêm đó." Sirius nói

"Ông có nghe không? Ông sẽ phải giết cả ba đứa tụi tôi." Ron vẫn bám vào vai Harry một cách đau đớn để cố ngồi thẳng lên, nó nói bằng giọng yếu ớt

"Không phải..." cô chưa nói hết thì Sirius cắt ngang nói với tông giọng cao

"Đêm nay ở đây sẽ chỉ có một người bị giết thôi."

"Tại sao vậy?" Harry khạc ra mấy lời khinh miệt, nó vẫn cố sức vùng vẫy để thoát khỏi sự kềm giữ của Ron và Hermione "Lần trước ông đâu có bận tâm về số người bị giết, hả? Ông đâu có chùn tay sát tất cả những người Muggle đó để giết cho được Pettigrew... Ông mắc chứng gì rồi sao, ngục Azkaban làm ông dễ mủi lòng rồi hả?"

"HARRY!!" cô trừng mắt nhìn thằng bé vì cô không ngờ thằng bé cũng bị mọi người ảnh hưởng mà suy nghĩ như vậy... Nhưng cũng khó trách!

"Harry, im đi." Hermione nói một cách run rẩy

"HẮN ĐÃ GIẾT CHA MẸ TÔI!" Harry gào lên

Với một sự cố gắng phi thường, Harry vùng thoát được sự kềm cặp của Ron và Hermione, lao thẳng tới trước đồng thời đẩy ngã cô khiến cô bị chẹo chân trên đôi giày cao gót và vồ lên người Sirius...

Có lẽ vì xúc động trước việc Harry toan hành động quá ngu ngốc, hoặc vì lẽ gì đó không biết, mà Sirius không giơ cây đũa phép lên ngay lúc đó. Một bàn tay của Harry chụp được cổ tay vô dụng của Sirius, buộc đầu đũa phép chĩa trệch đi, bàn tay nắm chặt còn lại của Harry đấm vô màng tang của Sirius và cả hai ngã nhào ra sau, đụng vào bức tường...

Hermione gào lên, Ron thét lớn; một ánh sáng chói lòa nháng lên khi mấy cây đũa phép trong tay Sirius bắn vào không trung một chùm tia lửa, xước qua mặt Harry trong đường tơ kẽ tóc. Cô cảm thấy cánh tay quắt queo giữa những ngón tay của thằng bé đang vùng vẫy như điên, nhưng nó cố níu lấy, còn tay kia thì nó thụi nó đấm bất cứ chỗ nào trên thân thể Sirius mà nó đấm được.

"Không. Ta đã chờ đợi quá lâu..." chợt bàn tay kia của Sirius đã túm được cổ họng của Harry. Cậu ấy rít lên

"Sirius, dừng lại! Bình tĩnh đi!" cô quát

Thế rồi cô nhìn thấy một bàn chân của Hermione không biết từ đâu phóng tới. Sirius hự lên một tiếng đau đớn, buông Harry ra. Ron cũng nhào vô bàn tay cầm đũa phép của Sirius và Harry nghe một tiếng lách cách nho nhỏ... Harry cố trồi lên khỏi đống thân người hỗn độn và nhìn thấy cây đũa phép của mình đang lăn lông lốc trên sàn. Nó phóng mình về phía cây đũa phép, nhưng...

"AAAÁÁÁ!"

Crookshanks cũng xía vô cuộc ấu đả, hai chân trước đầy móng vuốt của con mèo bự chảng này bấu sâu vào cánh tay Harry. Harry lẳng nó ra, nhưng con Crookshanks bây giờ lại phóng tới chỗ cây đũa phép của Harry.

"MÀY KHÔNG ĐƯỢC LẤY!" Harry gào lên. Nó nhắm một cú đá vô con Crookshanks làm con mèo này văng qua một bên, gừ lên thảm thiết. Harry chụp ngay lấy cây đũa phép, quay lại. Nó hét bảo Ron và Hermione "Tránh ra xa!"

Hai đứa kia không đợi bảo lần thứ hai. Hermione, miệng há hốc ra để thở, môi dập chảy máu, lồm cồm bò qua một bên, chụp lại cây đũa phép của mình và Ron. Ron thì bò tới cái giường và đổ nhào lên đó, thở hổn hển, gương mặt trắng bệch của nó bây giờ nhuốm màu xanh tái, cả hai tay ôm ghì lấy cái chân gãy.

Sirius thì nằm sóng xoài dưới chân tường. Bộ ngực lép xẹp của cậu ấy phập phồng gấp gáp khi nhìn Harry từ từ bước tới gần, cây đũa phép của Harry chĩa ngay vào trái tim của cậu ấy. Sirius thì thào

"Con sắp giết ta ư, Harry?"

Harry đứng lại ngay phía trên người Sirius. Cây đũa phép của nó vẫn chĩa vào ngực Sirius, và nó nhìn xuống Sirius. Một vết thương thâm tím đang hiện ra quanh hốc mắt trái của y và mũi cậu thì đang chảy máu.

"Ông đã giết cha mẹ tôi." Harry nói bằng giọng hơi run, nhưng vẫn nắm chắc cây đũa phép trong tay

"Ta không chối điều đó. Nhưng nếu con biết toàn bộ câu chuyện..." Sirius đăm đăm nhìn Harry bằng đôi mắt hũng sâu. Cậu nói, rất lặng lẽ

"Toàn bộ câu chuyện à? Tôi chỉ cần biết ông là người đã bán đứng cha mẹ tôi cho Voldemort!" lỗ tai Harry lại ầm ầm tiếng phẫn nộ, nó lập lại

"Con hãy nghe tôi nói. Con sẽ hối hận nếu con không nghe... con không hiểu..." Sirius nói, trong giọng cậu ấy lúc này có sự khẩn khoản

"Tôi hiểu nhiều hơn là ông tưởng." Harry nói, giọng nó bây giờ run hơn bao giờ hết "Ông chưa bao giờ nghe mẹ tôi van xin hả? Mẹ tôi... cố sức ngăn Voldermort giết tôi... mà ông đâu biết cho... ông đã bán đứng cha mẹ tôi..."

Cả hai chưa kịp nói thêm lời nào thì có cái gì đó màu cam phóng ngang qua Harry. Đó là con mèo Crookshanks đã nhảy lên ngực Sirius và cứ ngồi lỳ ở đó, ngay chỗ vị trí trái tim của cậu ấy. Sirius chớp mắt cúi xuống nhìn con mèo. Cậu ấy cố đẩy Crookshanks ra, rù rì với nó

"Tránh ra đi!"

Nhưng Crookshanks vẫn bấu chặt vuốt vô tấm áo chùng của cậu ấy, không chịu nhúc nhích. Con mèo đưa bộ mặt xấu xí bèn bẹt về phía Harry, ngước đôi mắt to cộ vàng khè nhìn nó. Đứng bên cạnh Harry, Hermione bật lên tiếng nức nở.

Harry cúi xuống nhìn chằm chằm Sirius và con Crookshanks, tay nó xiết chặt cây đũa phép. Nếu nó giết luôn cả con mèo thì sao? 'Con mèo cùng phe với Sirius mà... Nếu Crookshanks vì tìm cách bảo vệ Sirius mà bị chết lây thì đó không phải là việc của Harry... Nếu Sirius muốn cứu lấy con mèo, thì chỉ có nghĩa là hắn lo cho mạng sống con mèo hơn cả mạng sống của cha mẹ Harry...'

Harry giơ cây đũa phép lên. 'Bây giờ đây là lúc lấy lẽ công bằng. Bây giờ đây là lúc trả thù cho cha mẹ. Nó sắp sửa giết Sirius. Nó phải giết Sirius. Đây là cơ hội cho nó trả thù...'

Đọc được những dòng suy nghĩ của Harry khiến cô sững người, chân cô đau nhưng không bằng việc cô vừa thấy trong đầu. Thằng bé bị những người xung quanh ảnh hưởng làm rối loạn trắng đen...

Những giây đó sao mà dài đằng đẵng, và Harry vẫn cứ đứng trân ra đó như đóng băng, cây đũa phép giơ ra sẵn sàng, và Sirius đăm đăm nhìn nó, còn Crookshanks thì chễm chệ trên ngực cậu ấy. Từ phía chiếc giường, Ron thở ra những hơi thở rời rạc. Hermione hoàn toàn nín lặng.

Bỗng nhiên nổi lên một tiếng động mới... Những bước chân gấp gáp đang vang vọng xuyên qua sàn nhà, có ai đó đang bước ở dưới nhà.

"CHÚNG TÔI Ở ĐÂY! CHÚNG TÔI Ở ĐÂY NÈ. CÓ SIRIUS BLACK. MAU LÊN!" Hermione thình lình gào thét

Sirius làm một động tác giật mình suýt hất con mèo Crookshanks văng xuống đất. Harry nắm chặt cây đũa phép, tay run bần bật. Nhưng những bước chân đã vang lên rầm rập trên cầu thang, mà Harry vẫn chưa hành động.

Cánh cửa phòng mở tung ra trong một trận mưa tia lửa đỏ. Harry quay ngoắt người lại khi Remus xông vào phòng, gương mặt cắt không còn một giọt máu, cây đũa phép giơ ra sẵn sàng. Cậu đưa mắt nhìn, từ Ron đang nằm trên sàn, đến Hermione đang nép mình bên cánh cửa, cô đang ngồi bệt trên sàn nhà rồi đến Harry đứng đó với cây đũa phép chĩa vào Sirius, và rồi đến chính Sirius đang ngã gục và đổ máu dưới chân Harry.

"Expelliarmus!" Remus hô to. Cây đũa phép của Harry một lần nữa lại bay vụt khỏi tay nó; hai cây đũa phép trong tay Hermione cũng vậy. Remus khéo léo bắt gọn tất, rồi bước hẳn vào phòng đỡ cô đứng dậy, nhìn chằm chằm Sirius, kẻ vẫn đang được con mèo Crookshanks bám ngang ngực để bảo vệ.

Harry đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng. Nó đã không làm được điều đó. Nó không có đủ khí phách. Sirius vậy là sẽ bị giao nộp cho các viên giám ngục Azkaban.

"Hắn đâu?" Remus lên tiếng, bằng một giọng kỳ lạ, một giọng run run những cảm xúc bị đè nén

Harry lập tức đưa mắt nhìn Remus. Nó không hiểu cậu ấy định nói gì? Remus đang nói về ai? Nó lại quay qua nhìn Sirius.

Gương mặt Sirius hầu như không còn cảm xúc. Cậu ấy cũng không cục cựa trong mấy giây. Rồi, rất chậm rãi, Sirius giơ một bàn tay không lên, và chỉ thẳng vào Ron. Hết sức hoang mang, Harry liếc nhìn Ron, Ron cũng ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.

Remus vẫn nhìn Sirius chằm chằm với sự chăm chú lạ lùng như thể muốn đọc thấu ý nghĩ của cậu ấy

"Nhưng mà vậy thì... tại sao từ trước tới giờ hắn không lộ ra? Trừ khi..."

Đôi mắt của Remus chợt nở lớn, như thể cậu vừa nhìn thấy điều gì đó ở đằng sau Sirius, điều gì đó mà những người khác trong phòng không thể nhìn thấy

"... trừ khi hắn chính là kẻ... trừ khi tụi bay đổi vai... mà không nói cho tao biết?"

"Đấy là điều mà mình đã cố nói đó!" cô ngán ngẩm nói thêm

Đôi mắt hũng sâu của Sirius vẫn không rời khỏi gương mặt Remus, rất chậm rãi, cậu ấy gật đầu.

"Thưa giáo sư Lupin, cái gì đang...?" Harry chen vô nói to

Nhưng nó không bao giờ nói nốt ra câu hỏi, bởi vì cái điều nó nhìn thấy làm cho giọng nói của nó tắc nghẹn trong cổ họng. Remus hạ cây đũa phép xuống. Sau đó, đi đến bên cạnh Sirius, Remus nắm chặt tay cậu ấy, kéo Sirius đứng lên, khiến cho con Crookshanks rớt bịch xuống sàn, rồi cậu ấy ôm chầm lấy Sirius như ôm người anh em của mình.

"TÔI KHÔNG TIN NỔI!" Hermione la lớn

Remus buông Sirius ra và quay lại phía cô bé. Hermione cũng đã tự đứng lên và chỉ thẳng tay vào Remus, hai mắt man dại, cô bé lắp bắp

"Thầy... thầy..."

"Hermione..."

"Thầy... và hắn... và cả cô..."

"Hermione, bình tĩnh lại nào..." cô vội nói

"Vậy mà tôi đã không nói cho ai biết... vậy mà tôi đã giữ kín cho thầy bấy lâu nay..." Hermione rên lên

"Hermione, làm ơn nghe thầy nói đã! Thầy có thể giải thích..." Remus kêu to

"Tôi đã tin cậy thầy! Vậy mà bấy lâu nay thầy làm bạn với hắn! Cả cô nữa, Saquina!" Harry hét vào mặt Remus và cô, giọng nó run lên không kềm chế được

"Con hiểu lầm rồi. Thầy không làm bạn với Sirius suốt mười hai năm nay, nhưng bây giờ thầy... hãy để cho thầy giải thích..." Remus nói

"ĐỪNG!" Hermione gào lên "Harry, đừng tin ổng, lâu nay ổng đã giúp cho Sirius đột nhập lâu đài, ổng cũng muốn cho cậu chết luôn... Ổng là một người sói! Nhưng tại sao lại có cả cô?" nghe vậy nhưng cô không đáp lấy một lời

Một sự im lặng kéo dài. Ánh mắt mọi người giờ đây hướng cả vào Remus, cậu ấy vẫn vô cùng bình thản, tuy có nhợt nhạt đi đôi chút.

"Hermione à, không phải mọi thứ đều đâu ra đó như tiêu chuẩn thông thường của con đâu. Thầy e là chỉ chừng một phần ba điều con nói là đúng thôi. Thầy không hề giúp Sirius đột nhập tòa lâu đài, và thầy chắc chắn không hề muốn cho Harry chết..."

"Nhưng thầy không chối rằng thầy là một người sói." Hermione nói thêm

Ron một lần nữa cố gắng một cách can đảm để ngồi dậy, nhưng lại ngã vật xuống với một tiếng rên đau đớn.

"Tránh xa tôi ra, đồ người sói!" Remus tiến gần đến bên nó, tỏ ra lo lắng, nhưng Ron hổn hển bảo. Remus đứng chết lặng tại chỗ, thấy vậy cô cố gắng lê thân thể lại gần cậu ấy, vỗ vào vai Remus.

"Vậy để ta kiểm tra được chứ?" cô nhìn Ron nói, thằng bé không đáp cũng không có dấu hiệu phản kháng cô mới cô gắng nhịn đau mà ngồi xổm xuống nắn lại xương cho thằng bé

"Con biết điều đó bao lâu rồi?" Remus quay lại nhìn Hermione hỏi

"Lâu rồi. Từ lúc mà tôi viết bài luận mà cô Saquina yêu cầu..." Hermione thì thào

"Vậy con có kiểm tra chu kỳ mặt trăng để nhận thấy là tôi luôn luôn bệnh vào những lúc trăng tròn không? Hay là con đã nhận thấy Ông Kẹ biến thành vầng trăng mỗi khi nó thấy tôi?" Remus nói bình thản

"Cả hai." Hermione lặng lẽ đáp

"Con là phù thủy thông minh nhất ở lứa tuổi của con mà thầy từng gặp, Hermione à." Remus cười nói

"Tôi không xứng đáng với lời khen đó. Nếu tôi mà thông minh hơn một tý xíu thôi, thì tôi đã nói cho mọi người biết thầy là ai rồi." Hermione thì thầm

"Nhưng mà mọi người biết cả rồi. Ít nhất thì hội đồng giáo viên đều biết."

"Cụ Dumbledore biết ông là người sói mà cũng nhận ông về trường à? Cụ ấy điên sao chứ?" Ron nói lập tức bị cô mắng

"Ron, không được hỗn!"

"Một số giáo viên cũng nghĩ vậy. Cụ ấy cũng khó khăn lắm mới thuyết phục được một số giáo viên là tôi đáng tin cậy..." Remus nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro