Chương 76: Bệnh thất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô tỉnh dậy thì bản thân đang nằm ở bệnh thất. Nghe kể lại mọi chuyện khiến cô đen mặt lại, hai hàm cắn chặt vào nhau. Remus hoá sói đêm qua, Sirius suýt bị bọn giám ngục giết bằng nụ hôn, Đuôi Trùn thì chạy thoát. May mà đám trẻ với Severus chỉ bị xây xước ngoài da nên cũng không có gì đáng lo. Khốn kiếp, nếu hôm qua cô không bị đánh ngất thì sao tên Peter thoát được chứ! Kẻ thù đã vào tay cô chỉ có chết mới có thể đi nhưng lại bị mấy người nhúng tay vào. Thật sự làm cô đau đầu! Harry, Ron và cả Hermione đang nằm ở ba giường đối diện tại bệnh thất. Bỗng cô nghe tiếng lão Fugde với Severus.

"Chuyện kinh hoàng... kinh hoàng... mầu nhiệm là không có ai chết... chưa từng nghe qua chuyện như vầy... may mà lúc đó có ông ở đó, ông Snape à...."

"Cảm ơn ông Bộ trưởng."

"Tôi dám nói là ông sẽ được Mề đay Merlin, đệ nhị đẳng. Nếu mà tôi xoay sở được, thì đệ nhất đẳng chứ chả chơi!."

"Thưa ông Bộ trưởng, quả thực là tôi cảm ơn ông nhiều lắm."

"Cái vết thương tệ hại mà ông bị đó... chắc là do Black gây ra hả?."

"Nói cho đúng ra thì đó là tác phẩm của các trò Potter, Weasley và Granger, thưa ông Bộ trưởng...."

"Không lẽ nào!"

"Black đã mê muội chúng nó, tôi thấy điều đó ngay tức thì mà. Chỉ phán đoán qua thái độ của bọn trẻ là tôi biết ngay đó là Bùa Quáng. Bọn trẻ dường như tin là hắn vô tội. Đây không phải là lỗi của tụi nhỏ. Nhưng mặt khác, sự can thiệp của tụi nó có thể, suýt chút nữa thôi, khiến cho Black tẩu thoát được... Tụi nó hiển nhiên tưởng rằng tụi nó có thể một mình tóm được Black ấy mà. Trước đây tụi nó đã từng thoát được nhiều vụ... Tôi e là vì vậy chúng trở nên tự cao... và dĩ nhiên Potter thì luôn luôn được ông Hiệu trưởng cho phép ngoại lệ...."

"À, thế này nhé, thầy Snape... Harry Potter thì thầy biết đấy... tất cả chúng ta đều hơn thiên vị một chút mỗi khi có chuyện liên quan đến cậu ấy."

"Ừ, nhưng mà... dành cho nó nhiều đối xử đặc biệt như vậy liệu có tốt không? Cá nhân tôi thì tôi cố gắng đối xử với nó với mọi người khác. Và bất cứ học sinh nào cũng phải bị đuổi học... hình phạt tối thiểu... nếu dẫn bạn bè dấn mình vào sự nguy hiểm như thế. Ông Bộ trưởng, xin hãy cân nhắc thử coi chống lại tất cả nội quy của trường, sau tất cả những đề phòng được đặt ra vì sự an toàn của nó, bứt phá mọi giới hạn, vào ban đêm, đàn đúm với một người sói và một tên sát nhân... Và tôi có lý do để tin rằng nó cũng đã đi thăm làng Hogsmeade một cách bất hợp pháp."

"Ừ, ừ... để coi, thầy Snape à, để coi... Trẻ con thì chắc chắn là ngu ngốc rồi...."

"Nhưng điều làm tôi kinh ngạc nhất là hành động của những viên giám ngục Azkhaban... Thầy quả thực đã không biết điều gì khiến cho chúng rút lui sao, thầy Snape?."

"Không, thưa ông Bộ trưởng. Vào cái lúc tôi đến thì bọn họ đang rút về vị trí của bọn họ ở các lối ra vào...."

"Hết sức kỳ lạ! Vậy mà Black, Harry và cô bé đó...."

"Tất cả đều bất tỉnh khi tôi đến nơi. Tất nhiên là tôi trói tay chân và khoá miệng Black lại, hoá phép ra một cái cáng, rồi đem tất cả bọn họ trở về ngay toà lâu đài.."

"À, trò đã tỉnh rồi!." bà Pomfrey nhanh nhẩu nói. Bà đặt tảng sô cô la trên cái bàn cạnh giường ngủ của Harry và bắt đầu bửa nó ra bằng một cái búa nhỏ.

"Thưa cô, Ron ra sao rồi ạ?" Harry và Hermione đồng thanh hỏi

"Nó sẽ sống. Tạ ơn Chúa, không có Quinny chắc chân thằng bé sẽ không bình thường lại được đâu! Còn đối với hai trò... hai trò phải nằm lại đây cho đến khi nào tôi thực hài lòng là các trò... Potter, trò lại định làm gì nữa vậy?." bà Pomfrey khẳng định một cách dứt khoát

"Con cần đến gặp thầy Hiệu trưởng." Harry đang ngồi dậy, đeo lại cặp mắt kiếng và cầm lấy cây đũa phép của mình rồi nói

"Potter à, đâu vô đó cả rồi. Người ta đã bắt được Black. Hắn đang bị nhốt trên lầu. Bọn giám ngục Azkhaban sắp thực hiện hình phạt hôn hắn trong giây lát nữa thôi...." bà Pomfrey dịu dàng nói

"CÁI GÌ?"

Harry nhảy phóc ra khỏi giường, Hermione cũng hành động tương tự. Nhưng tiếng hét của chúng đã khiến cho cô và những người đứng ngoài hành lang đều nghe thấy. Chỉ một giây sau là ông Fudge và Severus cùng bước vào phòng bệnh.

"Harry, Harry, chuyện gì vậy? Cháu nên nằm nghỉ trên giường...." lão Fudge trông xúc động ra mặt rồi ông quay sang bà Pomfrey, lo lắng hỏi "Cậu ấy đã ăn chút sô cô la nào chưa?."

"Thưa ông Bộ trưởng, xin ông nghe cháu, Chú Sirius vô tội! Pettinggrew đã giả bộ tạo ra cái chết của chính hắn! Chúng cháu thấy hắn hồi tối! Ông không thể để cho bọn giám ngục Azkhaban làm điều đó với chú Sirius đâu! Chú ấy là...." Harry nói nhưng ông Fudge lắc đầu với một nụ cười nhẹ nở trên môi

"Harry à, Harry ơi, cháu bị rối rắm hết rồi, cháu vừa trải qua một chuyện đáng sợ, thôi, bây giờ cháu nằm xuống nghỉ đi, chúng tôi đã kiểm soát được mọi việc rồi...."

"ÔNG KHÔNG KIỂM SOÁT ĐƯỢC GÌ HẾT! ÔNG BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI!" Harry gào to

"Thưa ông Bộ trưởng, xin ông hãy nghe tụi cháu." Hermione nói rồi cô bé đã chạy đến bên cạnh Harry và nhìn đăm đăm vào mặt ông Fudge, khẩn nài "Cháu cũng nhìn thấy Pettinggrew nữa. Hắn chính là con chuột của Ron. Hắn là một Hoá Thú Sư. Cháu muốn nói là Pettinggrew, và...."

"Thưa ông Bộ trưởng, ông thấy chưa? Cà hai đứa đều bị bùa Quáng... Black đã cao tay ếm bùa tụi nó...." Severus nói

"TỤI CON KHÔNG BỊ ẾM BÙA!" Harry gào lên

"Ông Bộ trưởng! Ông Giáo sư! Tôi yêu cầu hai ông đi ra cho! Potter là bệnh nhân của tôi, và không được làm cho nó lo buồn!" bà Pomfrey giận dữ bảo

"Con không lo buồn! Con đang cố gắng giải thích cho họ biết chuyện gì đã xảy ra. Giá mà mọi người chịu nghe con nói...." Harry cũng giận dữ nói. Nhưng bà Pomfrey bỗng bất thình lình nhét một cục sô cô la tổ bố vô miệng Harry. Nó mắc nghẹn, và bà Pomfrey bèn thừa cơ hội đó buộc nó nằm xuống giường. Xong, bà quay sang hai người đàn ông

"Bây giờ, xin ông Bộ trưởng làm ơn, mấy đứa trẻ này cần được dưỡng bệnh. Các ông làm ơn đi ra cho...."

Cánh cửa lại mở ra. Chính là cụ Dumbledore. Harry vất vả nuốt cho trôi cục sô cô la đang đầy một miệng, rồi lại nhổm dậy

"Thưa Giáo sư Dumbledore, chú Sirius Black...."

"Trời ơi là trời! Đây có phải là một bệnh thất hay không? Thưa ông Hiệu trưởng, tôi nhất định là phải...." bà Pomfrey nổi điên lên

"Tôi xin lỗi, bà Poppy à. Nhưng tôi cần nói vài lời với cậu Potter và cô Granger. Tôi vừa mới nói chuyện xong với Sirius Black...." cụ Dumbledore bình tĩnh nói

"Tôi cho rằng hắn cũng lại kể cho ông nghe câu chuyện hoang đường mà hắn đã bơm vào đầu óc bọn trẻ chứ gì? Cái câu chuyện gì đó về con chuột và Pettinggrew hãy còn sống...." Severus cắt ngang

"Quả thực Black có kể câu chuyện đó." cụ Dumbledore dò xét Severus cặn kẽ qua cặp mắt kiếng nửa vầng trăng của cụ

"Vậy bằng chứng của tôi không đáng đếm xỉa đến hay sao? Pettinggrew không hề có mặt trong Lều Hét, mà tôi cũng không thấy dấu vết gì của hắn trong sân trường." Severus gằn giọng

"Tôi có bằng chứng." cô nói rồi cố gắng ngồi dậy, lấy đũa phép của mình ở bàn cùng với một chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ. Lấy một mảnh kí ức tối qua ra và thả vào trong lọ và đưa cho cụ Dumbledore rồi nói tiếp "Tôi nghĩ mảnh kí ức này đủ làm bằng chứng minh oan cho Sirius Black và chứng minh được Peter Pettigrew còn sống rồi, thầy Dumbledore."

"Cô Macmillan, chuyện cô là Sirius Black là bạn, mọi người ở Bộ Pháp thuật và hồ sơ đều ghi rất rõ rằng cô không can thiệp vào chuyện của Sirius Black." lão Fudge nói

"Các người kiểm tra thoải mái, tôi không ngại đến Bộ để lấy lời khai. Hơn nữa bằng chứng này tôi cung cấp với tư cách là giáo sư Hogwarts chứ không phải là Cố vấn cấp cao của Bộ pháp thuật hay bạn của Sirius Black. Nếu ông muốn mở phiên toà thì mở nhanh đi, tôi còn nhiều việc lắm!" cô nói khiến cả lão Fudge và Severus khó chịu ra mặt còn cụ Dumbledore lại nhìn cô cười dịu dàng.

Thấy không ai nói gì nữa cô mới rời đi, trở về văn phòng mình nghỉ ngơi. Một lần nữa cô để con chuột cống đó xổng mất! Đó là chưa nói chắc Severus giận cô lắm vì từ qua đến nay, không biết bao lần cô hoàn toàn tỏ rõ thái độ đứng về phía Sirius với Remus.

"Em lại lần nữa giúp cho tên người sói và cả tên Black đó!" Severus tức giận lao vào văn phòng cô nói lớn

"Anh cần tin em, Sev. Pettigrew còn sống. Đêm qua chỉ chút nữa thôi là em đã giết được hắn."

"Em cũng bị tên Black yểm bùa rồi!"

"Severus!"

"Cho dù ra sao, anh chắc chắn lão Bộ trưởng đó sẽ không nhận bằng chứng em cung cấp."

"Em đưa cho cụ Dumbledore chứ không đưa cho lão già đó."

"Em!!"

"Sev, chuyện này liên quan đến Voldemort. Em không nhân nhượng được! Cũng không ai có thể ngáng đường em."

"Cho dù đó là anh?"

"Vậy em có quan trọng với anh không?" cô hỏi ngược lại khiến bầu không khí rơi vào im lặng. Cả hai người đều yêu nhau nhưng mỗi người lại có suy tính riêng và không ai chịu ai. Cho dù người kia rất quan trọng với mình thì kế hoạch vẫn sẽ tiếp tục, không quan tâm đến cảm xúc của đối phương mà chỉ cần đối phương vẫn ở bên cạnh...

Bằng một cách nào đó mà Sirius đã trốn thoát. Theo lời Severus là do Harry đã gây ra mọi chuyện. Nhưng lão Fudge không tin còn cụ Dumbledore thì bênh vực cho thằng bé nên mọi chuyện tạm qua như vậy. Bọn giám ngục cuối cùng cũng rút khỏi Hogwarts còn Remus nộp đơn xin thôi việc do Severus cố tình để lộ chuyện cậu ấy là người sói. Nếu Remus không đi thì sớm muộn các phụ huynh cũng đến Hogwarts để tìm cách đuổi việc cậu ấy mà thôi! Nhưng như vậy cũng tốt, cậu ấy sẽ không còn cảm thấy tội lỗi... cô nghĩ ít nhất là vậy. Tất nhiên cô vẫn thuyết phục cậu ấy đến tiệm trang sức của mình làm việc nhưng lần này cậu ấy từ chối vì không muốn phiền đến cô. Cô cũng đâu biết nói gì thêm chứ!

Percy được danh hiệu N.E.W.Ts. (Viết tắt của Nastily Exhauting Wizading Test: Kiểm tra Pháp thuật tận sức) hạng tối ưu, Fred và George thì mối đứa cũng vớt được một cái bằng O.W.L (Viết tắt của Ordinary Wizading Level: Bằng Phù thủy thường đẳng). Trong lúc đó, nhà Gryffindor giành được chức Vô địch Nhà liên tiếp ba năm liền, nhờ đã chơi xuất sắc ngoạn mục trong giải cúp Quidditch. Và như vậy, khi buổi tiệc bế giảng niên học diễn ra tại Đại sảnh đường trang hoàng rực rỡ toàn màu tía và vàng, bàn ăn của nhà Gryffindor là ồn ào nhứt trong đám người cùng ăn mừng kết thúc niên học chung. Nhưng cô chỉ mải suy nghĩ về tất cả mọi chuyện đã xảy ra và nghĩ xem nên giải quyết ra sao tiếp theo.

Mùa hè năm nay khá yên bình. Chỉ buồn là gia đình Ella đều đã chuyển sang Mỹ sinh sống. Như vậy cũng tốt, ít nhất cô biết bạn thân cô sẽ được an toàn. Ngày 22 tháng 8, Cúp Quidditch thế giới lần thứ 422 được tổ chức tại Anh, chung kết Ái Nhĩ Lan (Ireland) và Bulgaria. Ireland thắng Bulgaria với tỉ số 170-160 dù tầm thủ Viktor Krum tóm được Snitch vàng. Sau đó, một cuộc bạo loạn nổ ra Tử Thần Thực Tử và Dấu hiệu hắc ám xuất hiện khiến Bộ pháp thuật một phen xào xáo.

Cùng lúc đó, chị Bertha Jorkins biến mất. Mọi người tìm thấy xác của chị đã đông cứng, lạnh ngắt nằm ở rừng Albani. Chuyện này cũng khiến Bộ pháp thuật ngày càng lo lắng về Voldemort nhưng không ai tin hắn đã quay lại ngoại trừ cô. Cũng kể từ lúc đó cô được bổ nhiệm làm Cố vấn Cấp Cao chính thức đồng thời là Thứ Trưởng Cao Cấp Của Bộ do một số người đề cử nên lão Fudge cũng đành đồng ý. Hai chức vụ cùng lúc khiến cô bận rộn hơn bao giờ hết, chắc đây là mưu kế của một số người muốn cô bị đuổi việc hoặc muốn cô thôi việc ở Hogwarts!

Nhưng thật may cô đã giải quyết được mọi thứ cùng với đặc quyền có thể độn thổ cả trong Hogwarts giúp cô có thể kiểm soát tình hình. Giờ Percy cũng đang làm việc tại Bộ Pháp Thuật, cậu ấy khá được việc. Chắc sẽ sớm thôi, Percy có thể lên những chức vụ cao hơn trong thời gian ngắn cũng không có gì lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro