Chương 80: Cuộc thi Tam Pháp Thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng suy nghĩ này cứ bám riết lấy cô suốt mấy tháng khiến cô càng ngày càng nghi ngờ Moody thậm chí là cả cụ Dumbledore và nhóm Đạo tặc. Ai cũng có khả năng nói ra chuyện đó. Nhưng là ai!

'THI ĐẤU TAM PHÁP THUẬT PHÁI ĐOÀN TRƯỜNG BEAUXBATONS VÀ TRƯỜNG DURMSTRANG SẼ ĐẾN VÀO LÚC 6 GIỜ NGÀY THỨ SÁU, 30 THÁNG MƯỜI. CÁC LỚP HỌC SẼ KẾT THÚC SỚM NỬA TIẾNG... HỌC TRÒ SẼ VỀ CẤT TÚI VÀ SÁCH Ở KÝ TÚC XÁ MÌNH RỒI TẬP TRUNG TRƯỚC CỔNG LÂU ĐÀI ĐỂ ĐÓN KHÁCH TRƯỚC BUỔI TIỆC ĐÓN MỪNG.'

Vậy là còn một tuần nữa mới bận rộn. Mà hai đứa con cô chưa đứa nào đủ mười bảy thì lo gì chứ! Nói chút về hai đứa, Samael giờ đã bắt đầu dậy thì nhưng da thằng bé vẫn nhợt nhạt, xanh xao cho dù cô có cố ép thằng bé ăn thì cũng chẳng thấm vào đâu. Sức khoẻ thằng bé vẫn bình thường, nói đúng hơn là rất tốt, rất khoẻ mạnh. Ngoài làn da nhợt nhạt thì thằng bé có cơ thể rắn rỏi, cũng rất cao. Thằng bé có mái tóc đen dài, thẳng qua vai. Đôi lúc cô chỉ muốn cắt mái tóc ấy của thằng bé đi nhưng Samael không chịu. Sam vẫn bị tự ti về đôi mắt của mình nên mới cố tình để kiểu tóc ấy.

Severino cũng học theo anh nó mà nuôi dài nhưng tóc thằng bé lại xoăn tự nhiên, do cô không muốn mái tóc che đi gương mặt đáng yêu của thằng bé nên thường xuyên đưa thằng bé đi tạo kiểu cùng thêm độ xoăn tự nhiên khiến thằng bé trông rất lãng tử. Mái tóc bồng bềnh, hơi xoăn, để ngôi giữa. Đôi lúc thằng bé sẽ vuốt hết ra sau giống Draco cũng có lúc sẽ để tự nhiên trông cũng rất đáng yêu. Thằng bé rất giống Severus nhưng đôi lúc cô lại thấy không giống chút nào. Ngoài đôi mắt và bộ tóc đen cùng tủ đồ luôn màu đen ra thì Rino đáng yêu hơn nhờ khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu ấy!

Suốt một tuần sau đó, dù đến bất cứ nơi đâu, cô thấy dường như chỉ có một đề tài duy nhất được đem ra bàn tán Thi đấu Tam Pháp thuật. Những lời đồn đại bay từ học trò này đến học trò kia giống như mầm bệnh truyền nhiễm ai sẽ là quán quân Hogwarts, thi đấu như thế nào, học trò trường Beauxbaton và trường Durmstrang khác tụi nó ra sao.

Cô cũng nhận thấy dường như lâu đài đang trải qua một cuộc tẩy rửa toàn diện. Vài bức chân dung bẩn thỉu được dỡ xuống lau chùi, gây bực mình rất nhiều cho mấy nhân vật trong tranh, chúng ngồi túm vào nhau trong khung, thì thà thì thào rầu rĩ và nhăn mặt khi rờ rẫm thấy cái mặt trần trụi, ửng hồng của mình. Hàng áo giáp đột nhiên bóng loáng, nhúc nhích không kẽo kẹt tới một tiếng. Còn lão Argus Filch thì cư xử quá hung tợn với bất cứ học sinh nào quên chùi gót giầy, đến nỗi ông ta làm hai nữ sinh năm thứ nhất khiếp đảm tới mức loạn thần kinh. Những thành viên của ban giáo sư cũng căng thẳng lạ lùng.

Khi cô xuống nhà ăn điểm tâm vào buổi sáng ngày ba mươi tháng Mười, cô nhận thấy Đại sảnh đã được trang hoàng suốt đêm qua. Những biểu ngữ bằng lụa khổng lồ căng suốt các bức tường, mỗi cái tượng trưng cho một Nhà màu đỏ với con sư tử là nhà Gryffindor, màu xanh với con chim ưng vàng đồng là nhà Ravenclaw, màu vàng với con lửng đen là nhà Hufflepuff, và màu xanh lá với con rắc bạc là nhà Slytherin. Phía sau dãy bàn giáo viên, một tấm biểu ngữ lớn nhất mang toàn bộ các huy hiệu của Hogwarts: sư tử, chim ưng, con lửng, và con rắn, tất cả quây quần quanh một chữ H to đùng.

Cô diện bộ váy đen ôm vào cơ thể, dài chạm đất, ngang vai và có cổ hình chữ v. Cùng với dáng tay dài, còn có dải lông vũ màu đen và bạc được may xung quanh theo viền cổ váy. Chiếc váy được cài bằng một đống cúc chạy theo đường thẳng từ phần ngực đến gần đầu gối cô. Phần cuối được xẻ tà và có đuôi dài ở sau để tăng sự quyền quý của chiếc váy. Cô đi cùng đôi giày cao gót có hoạ tiết rắn bạc của mình và bộ trang sức rắn của mình. Đặc biệt là sợi dây chuyền rắn tinh xảo làm tôn lên bờ vai mảnh khảnh và cả xương quai xanh của cô. Có lẽ ngoài cô thì không giáo sư nào dám diện đồ như vậy đi quanh trường nhưng biết sao giờ. Cô không thể không diện đồ để trông bản thân xinh đẹp trong gương, nếu cô không thấy yêu hình ảnh mình trong gương thì chắc chắn cô sẽ không ra ngoài ngày hôm đó!

"Em yêu đến rồi sao." Severus hỏi khi cô đi vào trong phòng chờ và đứng cạnh anh

"Em chuẩn bị có lâu quá không."

"Điều đó xứng đáng mà."

"Họ đã đến chưa?"

"Chắc đang đến nơi rồi, lão Hagrid đi đón họ. Ta nghĩ năm nay sẽ mau chóng qua một cách yên bình thôi."

"Em mong là như vậy!"

Một lúc sau...

Một người đàn bà to lớn một cách bất thường bước vào vùng sáng trải loang từ Tiền sảnh ra, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp, với làn da màu trái ô liu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay đầy mo của bà.

Cụ Dumbledore bắt đầu vỗ tay. Bọn học trò, theo đuôi, cũng bắt đầu vỗ, nhiều đứa nhón chân lên để nhìn người đàn bà này cho rõ hơn.

Mặt bà giãn ra thành một nụ cười hòa nhã khi bước về phía cụ Dumbledore, và bà chìa một bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore, dù bản thân cũng đã rất cao, cũng chỉ hơi nghiêng mình là đã hôn được bàn tay đó.

"Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts." cụ nói

"Ông Dumbly-dorr, ông khõe không?" bà Maxime đáp lại, giọng trầm trầm

"Khỏe lắm, thưa bà."

"Học trò tôi." bà Maxime vẫy một bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng

Cô nãy giờ hoàn toàn tập trung chú ý vào bà Maxime giờ để ý thấy có khoảng một tá con trai và con gái, cỡ chừng mười bảy mười tám, đã chui ra khỏi xe và đứng đằng sau lưng bà Maxime. Chúng run lập cập, điều này chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì áo chùng tụi nó dường như được may bằng tơ mỏng, và không thấy đứa nào mặc áo khoác. Một vài đứa quấn khăn quàng và khăn len quanh cổ. Từ chỗ ngồi, cô có thể nhìn thấy chúng (chúng đứng trong cái bóng khổng lồ của bà Maxime ) đang chăm chú ngước lên nhìn lâu đài Hogwarts với một cái nhìn e dè trên gương mặt.

"Ông Karkaroff đã tới chưa?" bà Maxime hỏi

"Ông ấy tới ngay bây giờ. Bà có muốn đợi ông ấy ở đây và đón mừng ông ấy, hay bà thích quá bộ vô trong cho ấm áp một tí?" cụ Dumbledore nói

"Tôi nghĩ, vô cho ấm." Bà Maxime đáp. "Nhưng còn mấy con ngự..."

"Giáo viên Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của chúng tôi sẽ rất hân hạnh được chăm sóc chúng. Chút xíu nữa ông ấy sẽ quay lại đây, đang phải xử một tình huống nhỏ xảy ra với mấy... ừm... mấy chuyện khác." cụ Dumbledore nói

"Mấy con chiến mã của tôi cần phãi... ừm... được điều khiễn mạnh tai. Tụi nó hưng hăn lắm đó..." bà Maxime có vẻ nghi ngờ không biết có ông thầy Chăm sóc Sinh vật Huyền bí nào đó có thể kham nổi công việc này không

"Tôi đảm bảo Hagrid sẽ làm tốt mà." cụ Dumbledore mỉm cười

"Rất tốt. Ông làm ơn nói với ông Agrid nài rằng mấy con ngự chĩ... uống rượu whisky nguyên chất thôi." bà Maxime khẽ nhún xuống

"Mọi việc sẽ được thu xếp." cụ Dumbledore cũng cúi lại

"Đi thôi!" bà Maxime nói với đám học trò của mình bằng giọng uy quyền, và đám đông Hogwarts rẽ ra cho bà cùng đám học trò của bà bước lên bậc cấp đá đi vào sảnh đường.

"Khi nào thì Karkaroff đến vậy anh?" cô nói nhỏ vào tai Severus

"Chắc sắp đến rồi." anh đáp

Ngay sau đó, một nhóm người mặc áo chùng kiểu gì đó như bằng thảm lông xù. Chỉ có người đàn ông dẫn đàu cả đám tiến về phía lâu đài là mặc áo lông khác loại, những sợi lông láng mượt và lấp lánh như bạc đi vào đại sảnh.

"Dumbledore! Khỏe không ông bạn? Khỏe không hả?" Karkaroff đi vào và nói chuyện thân thiết với cụ Dumbledore

"Cám ơn, giáo sư Karkaroff, khỏe như vâm!"

Karkaroff có một giọng nói ngọt lịm, nhờn nhợt. Cô thấy ông ta cũng gầy gầy cao cao như cụ Dumbledore, nhưng mái tóc bạc của ông ngắn ngủn, và chòm râu dê (cuộn lại thành từng cuộn nhỏ) không che được hết cái cằm cong veo. Bước tới trước cụ Dumbledore, ông bắt tay cụ bằng cả hai tay. Thật không giống dáng vẻ ngày mà cô gặp tại phiên toà!

"Ôi trường cũ Hogwarts thân yêu!" ông nói, mắt ngước nhìn lên tòa lâu đài và mỉm cười, hàm răng ố vàng, và cô nhận thấy nụ cười của ông không lên được tới mắt, nó chỉ dừng lại ở mức lạnh lùng và ranh ma "Về lại đây cảm thấy sung sướng làm sao, sung sướng làm sao... Viktor, đi nào con, vào cho ấm... Có phiền gì không, anh Dumbledore? Viktor bị cảm hơi hơi..." Karkaroff vẫy tay ra hiệu cho một trong những học trò của ông. Khi cậu học trò đi ngang, cô thoáng liếc thấy cái mũi gồ và cặp chân mày rậm đen. Chính là người nổi tiếng trong trận Cúp Quidditch Thế Giới vừa rồi Viktor Krum.

Krum và đám học trò Durmstrang còn tụ tập quanh đó, có vẻ như đang phân vân không biết phải ngồi đâu. Đám học trò Beauxbatons đã chọn chỗ ngồi ở bàn nhà Ravenclaw. Viktor Krum và mấy đứa học trò Durmstrang đã đến ngồi ở bàn nhà Slytherin. Cô có thể thấy Draco, Crabbe và Goyle trông rất tự mãn về việc này.

Đám học trò Durmstrang đang cởi áo lông nặng nề ra và ngước nhìn lên trần nhà đen nghịt lấm tấm sao, mặt lộ vẻ thích thú. Có hai đứa cầm mấy cái đĩa vàng và cốc vàng lên xem xét, có vẻ khoái chí lắm. Ở dãy bàn giáo viên, thầy giám thị Filch đang bưng thêm ghế. Ông mặc một cái áo lễ phục đuôi tôm lỗi thời đã mốc xì. Cô hơi ngạc nhiên thấy Filch thêm vào tới bốn cái ghế, mỗi bên thầy Dumbledore hai cái.

Khi tất cả học trò đã vào Sảnh đường và ổn định chỗ ngồi ở bàn các Nhà rồi, ban giám hiệu mới bước vào, đi thành hàng lên dãy bàn dài và ngồi xuống. Đi cuối hàng là giáo sư Dumbledore, giáo sư Karkaroff, và bà Maxime. Ngay khi cô hiệu trưởng của chúng xuất hiện, đám học trò Beauxbatons đứng dựng lên. Một vài đứa Hogwarts phá ra cười. Tuy vậy, đám Beauxbatons có vẻ như không hề bối rối, và chỉ chịu ngồi xuống khi bà Maxime đã yên vị bên trái cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore vẫn đứng, và một sự im lặng bao trùm Đại sảnh. Cụ nhìn các học sinh ngoại quốc, cười tươi

"Kính chào các quý ông, quý bà, và các vị ma, và đặc biệt, các vị khách. Tôi rất vui mừng được đón tất cả các vị tại trường Hogwarts. Tôi hy vọng và tin rằng các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại đây."

Một đứa con gái Beauxbatons vẫn còn khư khư cái khăn choàng quanh đầu phát ra một tiếng cười nhạo báng không lầm vào đâu được.

"Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc. Giờ tôi xin mời các bạn ăn, uống, và cứ tự nhiên như ở nhà."

Những chiếc đĩa trước mặt bọn trẻ như thường lệ bỗng đầy ắp thức ăn. Đám gia tinh trong nhà bếp dường như đã trổ tài hết ga có thật nhiều món ăn khác nhau bày ra trước mặt mà chắc bọn trẻ chưa bao giờ thấy, bao gồm cả vài món chắc chắn của ngoại quốc.

Vẫn như thường lệ cô ngồi giữa Severus và Jimmy, anh vẫn gắp cho cô mấy món cô thích cho dù có xa hay gần với cô. Jimmy mỗi lúc như vậy đều im bặt một cách lạ lùng.

Đại sảnh ít nhiều có vẻ tấp nập hơn ngày thường, mặc dù chỉ có thêm chừng hai mươi đứa học trò, tuy nhiên điều này có thể có được là do những bộ đồng phục màu sắc khác nhau nổi bật lên khi đứng bên cạnh khối áo choàng đen của Hogwarts. Khi đã cởi áo lông ra rồi, mấy đứa học trò Durmstrang mới để lộ ra là chúng mặc áo khoác màu huyết bầm.

Khoảng nửa tiếng sau, hai cái ghế trống còn lại giờ đã có người ngồi. Ludo Bagman ngồi một bên giáo sư Karkaroff, trong khi ông Crouch thủ trưởng của Percy ngồi kế bên bà Maxime. Chắc họ ở trong Ban tổ chức Thi đấu Tam Pháp Thuật.

Khi những cái đĩa bằng vàng đã được dẹp sạch sẽ, cụ Dumbledore lại đứng lên. Dường như đang có một sự căng thẳng dễ chịu tràn ngập Đại sảnh. Mấy học sinh run lên vì phấn khích, tự hỏi cái gì đang xảy ra đây. Cách đó vài ghế, Fred và George chồm người tới trước, chăm chú ngó cụ Dumbledore với sự tập trung cao độ. Cụ Dumbledore mỉm cười trước biển học trò đang ngước mắt lên

"Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam Pháp thuật sắp bắt đầu. Tôi muốn có vài lời giải thích trước khi chúng tôi mang cái rương nữ trang vô... cốt để làm cho minh bạch qua trình chúng ta sẽ tiến hành trong năm nay. Nhưng đầu tiên, cho phép tôi giới thiệu với những ai chưa biết, ông Bartemius Crouch, Trưởng Ban hợp tác Quốc tế về Pháp thuật."

Có vài tiếng vỗ tay lộp độp làm lệ.

"... và ông Ludo Bagman, Trưởng ban Thể thao và Trò chơi pháp thuật."

Một tràng vỗ tay dành cho ông Bagman lớn hơn khi dành cho ông Crouch, có vẻ bởi danh tiếng Tấn thủ của ông, hay đơn giản chỉ vì ông dễ thương hơn. Ông đón nhận điều này với một cái vẫy tay vui vẻ. Ông Bartemius Crouch tịnh không vẫy tay hay mỉm cười khi người ta xướng tên ông lên. Nhớ lại ông trong bộ quần áo đứng đắn ở Cúp Quidditch Thế Giới, cô thấy ông khá lạ lùng trong chiếc áo chùng phù thủy. Hàm ria bàn chải và đường ngôi thẳng tắp của ông trông hơi dị hợm bên cạnh bộ râu cùng mái tóc dài trắng muốt của cụ Dumbledore. Ông ta cũng khá khác khi xuất hiện tại phiên toà chục năm trước.

"Ông Bagman và ông Crouch đây đã làm việc không mệt mỏi suốt mấy tháng qua để chuẩn bị cho Thi đấu Tam Pháp thuật. Và họ sẽ cùng giáo sư Karkaroff, bà Maxime, và tôi ở trong ban giám khảo để đánh giá nỗ lực của các quán quân." cụ Dumbledore tiếp tục "Cái rương nữ trang, rồi, mang vô đi, ông Filch!"

Filch, nãy giờ không ai để ý, vẫn đứng núp trong một góc xa của Sảnh đường, tiến về phía cụ Dumbledore, mang theo một cái rương gỗ lớn khảm đầy đồ trang sức. Cái rương trông quá cũ kỹ. Một tiếng thì thào hồi hộp nổi lên từ đám học trò đang căng mắt ngó; Dennis Creevey đứng cả lên ghế để nhìn cho rõ, nhưng vì bé quá nên cái đầu nó chẳng vượt qua nổi cái đầu ai.

"Các chỉ dẫn về những bài thi mà các nhà quán quân sẽ phải làm trong năm nay đã được ông Crouch và ông Bagman xem xét kỹ, và họ đã có những sắp xếp cần thiết cho từng thử thách. Sẽ có ba bài thi, trải dài suốt cả năm, và sẽ kiểm tra các vị quán quân theo nhiều cách khác nhau... về kỹ năng pháp thuật, lòng can đảm, khả năng suy luận, và dĩ nhiên, khả năng đối đầu cùng nguy hiểm." cụ Dumbledore nói tiếp khi thầy Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn, trước mặt cụ. Nghe đến lời cuối cùng, cả Sảnh đường lặng ngắt, đến nỗi dường như không ai dám thở nữa.

"Như các trò đã biết, sẽ có ba quán quân so tài trong cuộc thi đấu, mỗi người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh: Chiếc Cốc Lửa." cụ Dumbledore tiếp tục, trầm tĩnh rồi rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ Dumbledore thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc.

Cụ Dumbledore khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ.

"Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình vả trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại ba cái tên của ba người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở Tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức. Để đảm bảo rằng không có trò không đủ tuổi nào bị cám dỗ, một khi cái Cốc lửa được đem vô Tiền sảnh rồi, tôi sẽ vẽ một Lằn tuổi quanh cốc. Sẽ không trò nào dưới mười bảy tuổi bước qua nổi cái lằn này đâu. Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc. Và khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vô chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc." cụ nói

Đám học sinh kéo nhau rời khỏi sảnh đường, cô cũng trở về văn phòng mình cùng Severus. Đêm đó nằm trong vòng tay anh khiến cô có cảm giác an toàn hơn... bỗng cô thấy Dấu ấn Hắc ám của anh chuyển động. Bình thường nó đâu như vậy! Cô lại nhìn lên anh... anh vẫn đang ngủ. Ngoài dấu ấn hắc ám, trên tay anh, người anh còn đầy rẫy những vết sẹo do các cuộc chiến để lại. Cô không biết chúng do ai gây ra nhưng cô chắc chắn sẽ không để anh có thêm bất cứ vết thương nào nữa!

".....Làm ơn đ...đừng giết tôi...... Quinny.... làm ơn..... đừng rời đi...... Quinny..... QUINNY!" anh gào lên khiến cô đang lim dim ngủ thì bật dậy

"Sev? Sev! Anh sao vậy? Em ở đây mà Sev. Sev!... Tỉnh dậy Sev!" cô vội gọi anh. Khi anh choàng tỉnh giấc và nhìn thấy cô, anh vội ôm chặt cô vào lòng. Cô vừa ôm anh vừa an ủi "Em ở đây mà Sev.... Không sao rồi Sev... em sẽ không đi đâu hết......." cô nói nhưng anh không đáp lại mà chỉ ôm lấy cô như vậy rất lâu.... Nằm xuống cũng không buông cô ra. Cô không hiểu anh đã mơ thấy gì hay lo sợ gì vì anh luôn không nói với cô. Cô cũng không hỏi vì khi nào anh sẵn sàng, cô tin anh sẽ nói với cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro