Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng đã đến ngày tổ chức event, chỉ vừa tờ mờ sáng Lan Ngọc đã quần áo chỉnh chu, trông vô cùng năng động girl đang đeo tạp dề hí hửng chuẩn bị bữa sáng. Từng tiếng 'tít' vang lên báo hiệu đã 7 giờ cô nhanh chóng đi lên phòng đánh thức nàng. Xuyên qua cánh cửa gỗ nhìn cô mèo nhỏ đang say ngủ với tư thế phơi thây, chăn bị nàng đạp lăn lốc trên sàn, áo thì xộc xệch kéo qua cả bụng...

Cô muốn cười... Nghĩ ngợi gì đó cô liền nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống sàn cười nham nhỡ...

"Ưmmm nhột"

Cô đưa tay khều nhè nhẹ lòng bàn chân nàng rồi cười khúc khích. Cơn vui vẫn còn đó, cô lại tiếp tục trò vui của mình...

"Aishh Thúy Ngân cái mũi của tôi... Aaaa khó thở... Em lấy ra Thúy Ngân..."

Không ngoài dự đoán nàng hậm hực chọt thẳng hai ngón chân mình vào mũi cô.

"Chơi vui lắm mà, chơi nữa đi, chân tôi nè chơi đi"

Mặc kệ tóc tai mình rối mù nàng bật dậy đem bàn chân ngọc ngà của mình dí thẳng vào mặt cô khiến cô muốn tắt thở...

Cả hai nhiệt tình 'chơi đùa' mấy vòng mới chịu ra ăn sáng. Lan Ngọc hí hửng dọn dẹp chén dĩa khiến nàng thấy lạ bèn lên tiếng hỏi.

"Bộ tôi đánh phải phần đầu của chị sao?"

"Không hehe"

Cô nhanh chóng úp những món cuối cùng rồi chạy đến chổ nàng ngồi xổm xuống, dùng bàn tay ướt vẽ vời lên sàn... Cô cười hề hề chụp lấy tay nàng hét to.

"Bơ chấm nước tương"

*Bụp*

.

.

.

.

"Yahh Lan Ngọc chị thèm mùi đất thì thôi đi còn kéo theo tôi làm gì hả?"

Nhìn cái nơi quen quen này nàng lập tức co chân đá vào mông cô rượt chạy vòng vòng phòng làm việc của Vỹ Dạ. Thời khắc nàng túm được cổ áo cô thì...

"Aaa tiểu màn thầu, em gái nhỏ đến rồi"

"Đó đó em thấy chưa là chị ta bảo tôi đưa em xuống" Lan Ngọc sợ hãi núp dưới nách Vỹ Dạ gông cổ lên phản bác.

"Chậc chậc... Sợ vợ vậy em?"

Cả hai điều ngơ ngác trước câu nói của Vỹ Dạ, mãi lúc sau biết mình bị hớ liền cười xoà dắt hai bạn nhỏ đến sân vận động ở địa phủ. Thúy Ngân đưa mắt nhìn dòng người đông đúc thì nghệch mặt ra.

"Hôm nay chị tổ chức event thể dục thể thao chơi vui vui treo thưởng. Em tham gia với Lan Ngọc cho vui, yên tâm sẽ có thưởng cho em"

"Thưởng?"

"Phải phải sẽ có thưởng đó Ngân tham gia với tôi đi"

Cô nắm lấy tay nàng lắc qua lắc lại làm mặt cún con. Nhưng nàng giờ đây chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc thật ngon thôi. Phải nàng phải về, ai mà rãnh tham gia cơ chứ. Lan Ngọc cô đừng mơ dùng mỹ nhân kế dụ dỗ nàng...

"Được, chơi thì chơi"

Giọng nói quen thuộc của nàng cất lên... Nhưng mà nó lạ lắm.

Vỹ Dạ đứng gần đó nhìn hai bạn nhỏ ân ân ái ái mà nội tâm gào thét.

"Hai đứa thành một đội nhé"

Vỹ Dạ đưa tay búng một cái bộ quần áo hai người chuyển sang màu tím nhạt, cả tay người đều bị còng lại. Và tất cả mọi người ở sân vận động đều đồng dạng thay đổi.

"Hello everybody, tôi Vỹ Dạ hôm nay tổ chức thế vận hội. Ở đây có tất cả 100 người chơi sẽ chia thành 50 cặp đôi và sẽ có 5 vòng chơi mỗi vòng sẽ loại 10 cặp đôi hoàn thành nhiệm vụ chậm nhất. Thế vận hội chính thức bắt đầu tất cả mọi người vào vị trí" Sau lời tuyên bố của Vỹ Dạ tất cả mọi người đều hô hào hứng hởi.

Hari cùng Ái Nhi vừa đến phía sau còn dẵn theo hai ba tốp người cầm băng ron, cả hoa cổ vũ...

"A lão công đến rồi"

Vỹ Dạ đi xuống dắt bọn họ đến chổ cô và nàng

Tiếng còi vang vọng báo hiệu sắp đến giờ bắt đầu cô và nàng nhanh chóng vào vị trí của mình. Cả ba người kia nhanh chóng đi lên đài quan sát, Hari cầm micro bắt đầu nói.

"Vòng 1 sẽ chạy nhanh 1km vì là đấu cặp đôi nên hai người chơi sẽ bị cong tay lại. Và như đã thông báo mỗi vòng sẽ loại đi 10 cặp đôi. Tất cả vào vị trí"

Thúy Ngân nhìn còng tay nếu một mình nàng thì vòng này rất dễ dàng nhưng nhìn sang cô thì lòng có chút lo lắng. Nàng biết thể lực cô không được tốt, sợ cô sẽ kiệt sức giữa đường...

"Chị ổn không?"

"Hả?" Đột nhiên nghe nàng hỏi cô có chút ngơ ngác.

"Tôi hỏi chị ổn không?"

*BONG*

"Bắt đầu"

Chưa kịp trả lời cuộc thi đã bắt đầu, nàng nhanh chóng nắm lấy tay cô đan chặt lại kéo cô chạy.

"Ngọc chạy nhanh"

"Á... Ngân từ từ thôi em"

Trên đài quan sát, Vỹ Dạ ngồi chéo chân nhàn nhã đưa mắt nhìn màn hình.

"Ái Nhi tụi nhỏ nắm tay rồi"

"Alo alo... Bắt đầu đi mấy đứa hồ hỡi lên"

Ái Nhi  cầm lấy bộ đàm bắt đầu ra hiệu. Phía dưới khán đài bắt đầu vang lên nhưng âm thanh sôi động...

"NGOCNGAN IS REAL NGOCNGAN IS REAL NGOCNGAN IS REAL"

Trái với sự nhàn nhã của ba con người kia thì Lan Ngọc đang dần kiệt sức.
"Ngân ơi... Tôi... Chịu..."

"Chị ổn không Ngọc?"

Nàng giảm tốc độ để cô lấy hơi nhưng nhìn từng cặp chạy ngang mà lòng nàng nóng như lửa đốt. Cả hai đã đi hơn nữa quãng đường rồi, nhìn cột mốc 600m trong đầu nàng liền sinh ý nghĩ táo bạo. Trân Ni khom người đem cô vác lên vai bắt đầu dồn sức vào đôi chân mà tăng tốc.

"Trời ơi Ngân em làm gì vậy..." Cô hoảng loạn vùng vẫy liền bị nàng đánh vào mông

"Chị đừng nháo"

Nơi khán đài  Vỹ Dạ nhìn cảnh tượng bắt mắt kia liền cướp lấy bộ đàm.

"Cỗ vũ lớn lên mấy đứa tháng này chị tăng lương"

"Lão công mau mau điều khiển flycam gần hai đứa. Ghi hình lại khúc này cho em"

"Vỹ Dạ chị bắt kèo Lan Ngọc nằm dưới chậc chậc"

"Không em vẫn vững tin Lan Ngọc nằm trên"

"Em nhìn đi có đứa nào nằm trên mà yếu như nó không?"

"Cái đó là vẻ bề ngoài thôi, ở  vẫn toát lên công đảng"

"Thôi thôi, hai người cược đi" Hari đang gọt xoài cũng phải dừng lại can ngăn.

"Được, em cược Lan Ngọc nằm trên hai miếng đất mặt tiền gần trung tâm"

"Chị cược Thúy Ngân nằm trên, hai cửa hàng luxury ở trung tâm thương mại"

"Hảo thành giao" hai người đồng thanh đập tay lập giao ước.

Bên dưới bắt đầu vang lên số cặp đôi về đích làm cắt ngang cuộc tranh cãi kia. Ái Nhi nhanh chóng zoom flycam tìm kiếm otp của mình.

"Sắp rồi sắp rồi yeahh lọt top rồi"

Hai thuyền trưởng hào hứng cụng mông nhau nhảy tưng tưng khiến Hari méo mặt kéo áo trùm lên đầu.

Bên dưới nàng vừa qua khỏi vạch đích liền thả cô xuống thở hồng hộc nằm lăn ra đất. Dù thể lực cảnh sát của nàng rất tốt nhưng phải vác thêm cô trên vai thật là vắt kiệt sức nàng mà.

"Chúng... Chúng ta..."

"Ngân chúng ta thắng rồi..." Cô đau lòng vuốt lấy lưng nàng, khẽ cắn môi trách bản thân mình yếu đuối khiến nàng phải chịu khổ.

Sau vòng đầu tiên cả hai có một giờ để hồi sức. Lan Ngọc ân cần nắm lấy cổ chân nàng xoa bóp.

"Nhìn chị ốm yếu như vậy mà nặng ghê" Nàng nằm trên cỏ thoải mái tận hưởng sự chăm sóc của cô.

"Tôi chỉ 45kg thôi"

"Ốm quá ha có nữa gần tạ à"

Cô lườm lườm rồi bắt lấy chân nàng cù liên tục khiến này giãy đành đạch cười sặc sụa trên cỏ.

"Ngọc dừng lại... Haa... Dừng... Haha"

Nhìn nàng cười đến đỏ mặt cô thoả mãn dừng lại đặt hai chân nàng lên đùi mình rồi tiếp tục xoa bóp, giọng có chút buồn nói.

"Lúc nãy tôi như gánh nặng của em vậy... Trong mắt em có lẽ tôi yếu đuối lắm"

Nàng thấy được tia tủi thân trong mắt cô, liền hấp tấp bậy dậy xoay mặt cô đối diện mình.

"Đồ ngốc nhà chị cứ nghĩ linh tinh. Nặng thì cũng là nặng của tôi"

Dứt lời nàng dùng trán mình đập nhẹ vào chóp mũi cô khiến cô phì cười ôm mũi rồi tỏ vẻ đau đớn để trêu nàng. Dưới ánh nắng nhè nhẹ cô và nàng nhìn nhau cười thật vui vẻ, trong tim cả hai dường như thời khắc này tràn ngập hình bóng của nhau.

Phút chốc cả hai cùng nhau đi đến chặng cuối. Với sự hoà hợp ăn ý cả hai thành công lọt vào top 10 cặp đôi cuối cùng.

"Vòng cuối cùng này chúng ta sẽ chơi một trò chơi rất đơn giản nhưng không kém phần áp lực. Chỉ cần cặp đôi nào ăn sợi mì này kích thước càng nhỏ và thời gian càng ngắn thì sẽ là người chiến thắng. Và giờ sẽ theo thứ tự xếp hạng để quyết định cặp đôi thi trước"

Tất cả 9 cặp còn lại đều là bắt cặp ngẫu nhiên nên nhìn nhau thở dài đôi chút. Riêng cô và nàng lại ngại ngùng nhưng nét mặt cả hai lại tràn ngập niềm tin chiến thắng.

"Bắt đầu"

Lần lượt các đôi đều hoàn thành nhiệm vụ với thành tích vượt trội khiến cô và nàng đổ cả mồ hôi. Lượt cuối cùng chính là cả hai, Lan Ngọc cầm lấy sợi mì nhìn Thúy Ngân rồi thì thầm.

"Chơi lớn không em?"

"Chị định làm gì..."

Tiếng nàng vừa dứt cũng là lúc Hari huýt còi bắt đầu. Cả hai nhanh chóng ngậm lấy hai đầu mì, hai cánh môi nhanh chóng ăn lấy. Lan Ngọc đợi một khoảng thích hợp liền kéo đầu nàng lại gần nhanh chóng ngậm lấy môi nàng ăn không xót phần mì nào...

Vỹ Dạ cùng Ái Nhi nhìn hai bạn nhỏ đang chút chít nhau liền hào hứng nói vào bộ đàm.

"Alo alo nhiệt tình hú hét lên mấy đứa chị tăng lương"

"NGOCNGAN IS REAL NGOCNGAN IS REAL NGOCNGAN IS REAL.

Lan Ngọc Thúy Ngân MÃI ĐỈNH MÃI ĐỈNH MÃI ĐỈNH"

Thúy Ngân còn ngơ người vì hành động của cô nghe khán đài hò hét tên mình thì bừng tỉnh đẩy cô ra.

"Mì đâu?" Hari đi đến xoè tay ra hỏi.

Vỹ Dạ cầm lấy micro phát lại đoạn GIF chấn động lúc nãy.

"Ăn hết rồi còn đâu"

Thúy Ngân nhìn hình ảnh mình được phát giữa sân liền ngại ngùng nhéo vào eo cô. Nhưng cô chỉ cười hì hì thoả mãn khi được hôn nàng mèo của mình một cách công khai.

Sau khi xem xét chiến thắng thuộc về Thúy Ngân và Lan Ngọc. Cả hai được gặp riêng Vỹ Dạ để trao đổi về phần thưởng đặc biệt kia. Chẳng biết cả hai vòi vĩnh gì Vỹ Dạ nhưng trong thời khắc nói ra điều mong muốn đó, tâm trí cả hai lại hiện lên hình ảnh của nhau...

......

Hình như mọi người không thích truyện này nhỉ!!!!????!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro