Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dây chuyền trên cổ cô được nàng tặng hôm event đột nhiên phát sáng, nó toả một luồng ánh sáng màu vàng bao trọn lấy thân thể cô.

"Thúy Ngân mau đưa Lan Ngọc đến cây ước nguyện gọi Vỹ Dạ diêm la. Hiện tại tôi đang duy trì linh hồn cho Lan Ngọc không đủ thần lực gọi ngài ấy" Tiểu thần hộ mệnh Nghệ Lâm là phần thưởng mà nàng đã xin Vỹ Dạ bảo vệ cô...

"Nghệ Lâm... Được được... Khả Như xin chị đưa em đến ngồi miếu ở XX... Em phải cứu Ngọc... phải cứu chị ấy" Nàng cuống quít cõng cô đem vào xe.

Xe vừa đến nơi nàng tông cửa xe cõng cô đến gốc cây cổ thụ kia, quỳ xuống hoảng loạn dập đầu cầu xin trong nước mắt.

"Vỹ Dạ ... Vỹ Dạ... Em xin chị mau đến đâu cứu Lan Ngọc. Hari tôi xin cô đến đây cứu Lan Ngọc... Tôi xin các người cứu Ngọc đi mà... Tôi xin các người..."

Khả Như vừa đỗ xe xong liền chạy vào nhìn Thúy Ngân dập đầu vào gốc cây đến toé máu cả vầng trán. Muốn kéo Thúy Ngân lên nhưng nghe nàng khẩn khiết cầu xin như vậy Khả Như liền quỳ rạp xuống khẩn khiết nói theo nàng, với hi vọng cứu đứa em của mình...

"Vỹ Dạ tôi xin cô mau lên đây... Tôi sắp chịu hết nổi rồi..." Nghệ Lâm gòng mình khẽ nói.

Bên dưới địa phủ mô hình cây ước nguyện trên bàn làm việc của Vỹ Dạ rung lắc dữ dội khiến nàng ấy phải bật CCTV lên xem...

"Trời ơi tiểu màn thầu... Hari mau lên đi cứu Lan Ngọc... Nó sắp chết rồi... Thuyền bè của em... Hari lẹ nhanh lên"

Vỹ Dạ trèo lên ghế phóng nhào lên người Hari búng tay cái 'chóc'.

"Em gái nhỏ chị đây... Chị đây..."

"Vỹ Dạ... Xin chị... Xin chị cứu Lan Ngọc... Em xin chị hãy cứu Lan Ngọc..."

Lúc này Vỹ Dạ nhìn đến linh hồn Lan Ngọc đang thôi thóp liền cau mày , lập tức thi triển phép thuật tạo lớp màng bao lấy linh hồn cô...

"Nghệ Lâm ngươi vất vả rồi" Nàng ấy thở dài vỗ vai tiểu thần đang thở hổn hển của mình an ủi.

"Chị... Lan Ngọc..."

"Về nhà trước rồi chúng ta nói sau"

"Khả Như chị đi xe về sau nhé" nàng cõng cô bám vào vai Vỹ Dạ để nhanh chóng về nhà.

Về đến nhà nàng nhanh chóng đem cô đặt lên giường, lo lắng nắm chặt bàn tay đang lạnh của cô.

"Ngay từ đầu tôi đã dặn rồi không được để mấy vật lấy mạng đó chạm vào mình mà..." Hari thở dài

"Là Ngọc cứu em..."

"Nghệ Lâm ta giao cho em nhiệm vụ bảo vệ Lan Ngọc sao để mọi chuyện ra như vậy?" Vỹ Dạ lúc này nhìn tiểu thần hỏi

"Chuyện xảy ra quá nhanh em không trở tay kịp... Với lại em chỉ là tiểu thần thực tập, linh tính của em không có mạnh... Em xin lỗi" Nghệ Lâm xìu mặt hối lỗi.

"Có cách nào cứu Ngọc không chị..."

"Lan Ngọc cứu em đúng chứ?"

"Phải..."

"Không vi phạm luật hồi sinh linh hồn... Cứu được nhưng em phải đánh đổi dương khí của mình, nhưng nó rất nguy hiểm nó sẽ dễ dàng thu hút các thế lực xấu vào em và dương khí sẽ không hồi phục được..."

"Em chấp nhận... Chỉ cần cứu được Ngọc em đều chấp nhận" nàng không chần chừ mà gật đầu, giờ đây trong lòng nàng chỉ cần cô thôi... Chỉ cần cô tỉnh lại thôi...

"Được rồi, em phải ở cạnh Lan Ngọc trong vòng một tuần 24/24. Nếu muốn đốt giai đoạn thì..." Vỹ Dạ thì thầm vào tai nàng gì đó mà mặt nàng đỏ lựng lên.

"Chị đã làm phép rồi, chỉ cần em ở bên Tú 24/24 là được. Em cũng phải ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ thì Lan Ngọc mới mau hồi phục... Nghệ Lâm nó ở bên ngoài có gì thì em cứ gọi nó"

Đợi mọi người rời khỏi nàng nhanh chóng chốt cửa, nhìn sắc mặt tại nhợt của cô tim nàng đau như ai sát muối vào. Bàn tay chậm rãi ngại ngùng cởi đi áo quần của cô... dưới ánh đền ngủ mập mờ từng đường cong cơ thể cô ẩn hiện làm người nàng nóng ran. Nghĩ đến việc phải cứu cô, nàng nhanh chóng thoát y leo lên giường ngại ngùng áp cơ thể mình vào cô... Truyền dương khí cho cô... Nhưng tự lúc nào nàn đã rút sau vào cơ thể cô mà ngủ thật ngon...

Nơi địa phủ xa sôi nhìn Vỹ Dạ rãi bước trên hành lang thì Hari tò mò hỏi.

"Ủa em dương khí ngủ một ngày là có lại rồi, sao em nói vớ Thúy Ngân là mất vĩnh viễn"

"Em là đang thử thách tụi nhỏ, thuyền phải có sóng gió thì mới vững được biết chưa" Hari méo mặt lắng nghe triết lí của lão bà mình...

"Mà lúc em nói gì với Thúy Ngân mà mặt con bé đỏ dữ vậy. Vết thương không chí mạng cứu Lan Ngọc chỉ cần nắm tay nó tầm 3 ngày là hết mà em nói tận 7 ngày... Gì mà đốt cháy giai đoạn..."

"Nói dối ăn tiền đó, Hari của em hôm nay sao mà ngốc. Em nói muốn Lan Ngọc nhanh tỉnh lại thì cả hai phải thoát y ôm nhau... Thấy em giỏi chứ? Chức thuyền trưởng này thuộc về em"

"Của... Của em tất"

Hari cạn lời rồi...

Vừa đến phòng làm việc cả hai đã gặp đôi cụ gì ngồi đấy.

" Ninh lão gia, Ninh  phu nhân khuya rồi hai người không ngủ. Già rồi thức khuya chết sớm đấy"

"Bộ bọn tôi còn sống à" Không ai khác ngoài ông bà tổ tiên của Lan Ngọc.

"Thì thôi... Mà tìm cháu có gì sao?"

"Cháu của ta Lan Ngọc..."

"À khỏi lo cháu dâu hai người lo cho Lan Ngọc rồi"

"Cháu? Cháu dâu?"

"Để cho hai người xem, cháu hai người được cái học giỏi với cái mã chứ yêu đương thì ngốc xít không biết tấn công gì cả, toàn là để cháu tiếp tay... Aaa đau Ninh phu nhân cái mông của cháu chỉ để Hari đánh thôi"

Vì Vỹ Dạ diêm la cả gan dám nói xấu cháu gái cưng của Ninh gia liền nhận ngay một gậy vào mông. Nàng ấy xoa xoa cái mông tay mở máy chiếu show ra những phân đoạn tình cảm đặc sắc về cặp độ Ngọc-Ngân mà mình có.

"Hảo ta chấm con bé này. Xứng đáng làm cháu dâu ta, cà chớn như Lan Ngọc phải gặp con bé này mới vừa cái nư của ta" Ninh phu nhân vỗ đùi bôm bóp hết lời khen ngợi nàng.

"Rất đẹp đôi, duyệt để ta về báo mộng kêu ba má con Ngọc đem trầu cau qua cưới liền tay"

"Lan Ngọc cái xác nó nằm trong bệnh viện kìa cưới ai. Hai lão muốn gì thì đợi con bé xong nhiệm vụ 100 ngày đã" Hari lạnh giọng nói khiến hai người già liếc dọc liếc ngang hừ lạnh.

Sáng hôm sau cơ thể cô dường như có năng lượng hơn, nhưng lòng ngực mình có hơi nặng liền ti hí mắt nhìn xem là gì... Cô nhanh chóng bịt chặt miệng khi nhìn nàng và mình đang khoả thân và ôm chặt nhau như chưa hề có cuộc chia li... Nghe tiếng chuông báo thức cô nhanh chóng nhắm mặt lại. Cảm giác được bàn tay nàng chạm vào mình tim cô khẽ đập nhanh, cả cơ thể đều nóng ran.

"Ngọc mau tỉnh lại đi, dậy mà cãi nhau với em đi... Em nhớ Ngọc..."

...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro