Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm trò chuyện đó mối quan hệ của cả hai tiến triển rõ rệt nhưng chẳng ai ngỏ lời với nhau họ cứ vì lời hứa kia mà mập mờ...

Cô dạo gần đây nhận thấy sự khác lạ của bản thân khi cô dần dần không thể chạm vào đồ như vật như trước nữa... Và thời hạn cũng đến gần cô bắt đầu miệt mài tìm kiếm thông tin 'chị vợ' của mình. Thông qua Hari cô tìm được danh sách trên dưới một ngàn người tên Lê Huỳnh Thúy Diễm cùng ngày tháng năm sinh... Cũng rất đáng tiếc khi thời điểm Thúy Diễn mất tích ở địa phủ chưa được cải cách nên chẳng lưu giữ hình ảnh nàng ta. Những điều cô biết được đều là những thông tin ít ỏi kia. Vốn dĩ ước nguyện này nàng chưa từng nói nên giờ đây cô phải khổ sở tự mình điều tra mọi thứ. Hôm nay cô giả vờ không khoẻ để được ở nhà, canh lúc nàng đến sở cô liền dùng hết năng lượng tập trung tâm trí mở được cuốn album tìm bức ảnh của chị nàng.

Sau khi nhớ rõ gương mặt cô bắt đầu xuống địa phủ tìm một ngàn người kia. Cô đã miệt mài tìm kiếm không ngừng nghỉ suốt ba ngày nhưng chẳng có ai mang gương mặt đó... Cô lê từng bước vào nhà ngáp dài một tiếng đã thấy nàng ngồi trên sofa.

"Ngân em về lúc nào? Hôm nay có mệt không?" Cô cười cười đi đến chổ nàng.

"Chị đi đâu đến giờ mới về?"

"Tôi xuống chổ Hari làm chút việc thôi..."

"Em nhớ chị"

Nàng ôm chầm lấy cô dụi dụi vào bụng cô. Lan Ngọc cô miệng không ngừng cong lên, ôn nhu vuốt lấy tóc nàng... Nhưng nụ cười đông cứng lại khi bàn tay cô lại đi xuyên vài từng lớp tóc kia... Một nỗi bất an mờ nhạt dâng lên trong lòng cô...

"Nhớ vậy có thưởng gì cho tôi không?"

"Vậy bác sĩ Ninh muốn em thưởng gì? Tấm thân này được không?" Nàng tinh nghịch liếm môi mình rồi vươn tay đặt lên cổ cô vuốt nhẹ vài cái.

"Tôi đây rất sẵn lòng" cục đá trong lòng cô được quăng đi khi tay coi vẫn chạm được vào má nàng...

*Chát*

"Mơ đi, em đói rồi ăn thôi"

"Ủa em? Ủa em? Ủa em??? " Cô ôm lấy má mình nhìn nàng ngoáy mông khiêu khích đi vào phòng bếp.

Tối đến Thúy Ngân cầm sổ ghi chép nhảy lên giường đống ổ trong lòng cô cắn bút nghiềm ngẫm. Cô tò mò gác cầm lên vai nàng nhẹ hỏi.

"Em xem gì mà chăm chú vậy?"

"Là các vụ án mạng liên hoàn Điểm chung của họ đều là nữ ở độ tuổi khoảng 23, có làn da trắng và đôi gò má phúng phính. Thời gian xảy ra vụ án đều cách nhau 1 tuần, các thi thể đều bị cắt xẻo sâu phần thịt gò má...

Đến nay đã là vụ thứ 3 rồi. Em chẳng thu được gì ngoài những điều trên, tên này có vẻ có kinh nghiệm gϊếŧ người nên mọi thứ đều kĩ càng không chút sơ hở"

"Thi thể đầu tiên cũng vậy luôn sao?" Cô cau mày hỏi tiếp.

"Đúng vậy..."

Trong lòng cô lại khẽ gợn sóng nhưng vội lắc đầu xua đi, kéo nàng nằm xuống siết chặt cái ôm, hôn khẽ lên trán nàng.

"Mai xong việc ở chổ Harichiều tôi theo em đến sở"

"Hôm nay đi làm không có chị, làm em chả có tí động lực nào"

"Chả phải đây là ước mơ của em sao?"

"Ước mơ của em là có thể mở một tiệm hoa nhỏ rồi sống an nhàn đến già cùng người thương thôi. Đây là bất đắc dĩ..."

Nghe giọng nàng nhỏ dần, cô xót xa càng quyết tâm hơn việc tìm kiếm chị gái của nàng. Càng nhìn cô lại càng yêu thương nàng hơn, cô gái nhỏ của cô đã khổ cực quá nhiều rồi... Khi trở về cô dặn lòng phải đem đến tất cả yêu thương cùng những điều tốt đẹp bù đắp lại cho Thúy Ngân nàng.

Sáng sớm vừa tiễn nàng đến sở cô đã có mặt ở địa phủ, nhâm nhi chút trà cùng đôi thê thê kia.
"Vẫn chưa tìm được sao?"

"Vâng... Mà Vỹ Dạ nếu không có ở địa phủ thì có thể ở đâu được?"

"Nếu không có ở đây thì có thể còn sống hoặc là linh hồn đã bị trấn yểm nên không đưa đến đây được. Mà vào năm cô ta mất tích địa phủ chưa cải cách nên không có lưu giữ hình ảnh gì cả..."

"Vậy hết cách rồi sao?"

"Không hẳn nếu cô ấy đã chết mà linh hồn bị trấn yểm thì chúng ta phải đi tìm vía của cô ta thôi. Nhưng..."Hari đừng đũa nói.

"Vía sao? Tôi phải tìm ở đâu? Nhưng gì chứ?"

"Nếu mốc thời gian năm đó, cô phải tìm thần chết Thái Nghiên. Cô ta năm đó đảm nhiệm chức vụ đi bắt các linh hồn và vía chết oan, bị trấn yểm.

Nhưng tôi nói trước con người có 9 vía, khi gần chết 9 vía đó sẽ phân tán khắp nơi. Dù được gộp lại nhưng vía đó sẽ mang kí ức nhỏ nhặt. "

Trong lúc cô ảo não gục mặt lên bàn thì phía sau một bàn tay đánh nhẹ lên đầu cô.

"Ai đó?"

Cô giật mình nhìn hai ông bà lão trước mặt mình cảm thấy có chút quen quen.

"Ninh Dương Lan Ngọc"

"Sao hai người biết tên con"

"Yahh cái đứa cháu hư hỏng này. Còn không thèm nhớ mặt tổ tiên sao?" Lão Ninh nghiến răng búng mạnh vào trán cô.

Lúc này cô mới nhớ hai gương mặt trước mặt mình chính là ông bà cố được thờ ở bàn thờ giữa nhà.

"Trời đất mẹ ơi ông cố bà cố, sao hai người ở đây?"

"Ông bà đây giống mày thôi. Được cái học giỏi chứ đầu óc chả linh hoạt rồi sao mà đem Thúy Ngân về cho tụi ta"

"Chị rủ ông bà em lên thuyền đó" Vỹ Dạ vỗ ngực tự hào.

"Ninh Dương Thái Nghiên con gái ta, chị hai của ông cốc mày. Đi thôi ta phải giúp cháu dâu, còn giúp nhà người về lo hương khói cho bọn ta nữa"

"Profile gia phả mình khủng quá..."

Cô lẽo đẽo theo sau bốn người họ không ngừng cảm thán gia phả mình khủng từ trần gian đến cả địa phủ.

Lát sau cả bốn người đối diện với Thái Nghiên, chỉ nhìn nhau không ai nói gì...

"Ba mẹ tìm con? Còn cái đứa mặt ngáo ngào này là cháu con?" Thái Nghiên híp mắt nhìn cô đánh giá

"Bỏ nó qua một bên, mau giúp cháu dâu mày tìm chị hai nó. Để Lan Ngọc còn trở về dương gian lo hương khói cho chúng ta"

"Cố à... Ba mẹ con còn thằng Tĩnh Nam mà..." Cô nghĩ đến cảnh gòng gánh cả dòng họ liền thở dài.

"Rồi mày định bỏ con bé Thúy Ngân à?"

"A... Dạ không" cô suýt xoa đầu mình chỉ mới buổi sáng đã bị đánh mấy lần ngày gì mà đen dữ...

Sau khi tổng hợp thì có tất cả 10 người là Lê Huỳnh Thúy Diễm cùng ngày tháng năm sinh. Đi đến khu nhà dành cho 10 người này, cô quan sát từng người nhưng chẳng phải duy chỉ có cô gái ngồi bó gối ở gốc cây kia làm cô thu hút. Đánh liều cô đi đến hỏi người kia.

"Chị ơi..."

Cô gái kia dần ngước mặt lên, cô có chút giật mình khi đôi má người kia lại lỡ loét đến kinh dị... Lấy lại bình tĩnh cô mở to mắt đôi mắt mèo đặt trưng đó... đấy chẳng phải là chị gái của nàng sao...

"Lan Ngọc, chị ấy không thể nói chuyện được, từ lúc được đưa về đây..."

"Lê Huỳnh Thúy Ngân, em gái chị đúng chứ?" Cô đánh liều hỏi.

Cái gật đầu nhẹ từ chị ta làm cô mừng rỡ như bắt được vàng, công sức mấy hôm nay của cô coi như đã được đền đáp. Nhìn một lượt cơ thể chị ta cô ngập ngừng hỏi tiếp.

"Chị... là bị gϊếŧ?"

Cái gật đầu kia làm mọi người ai cũng ngỡ ngàng nhất là cô... Cô chẳng biết sẽ mở lời với nàng như thế nào... Hơn hết cô sợ nàng chẳng thể chịu được chuyện bi thương này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro