Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*ĐOÀNG*

Tiếng súng vang lên hắn ta ôm vai trái mình, đôi mắt đỏ ngầu dường như mất lí trí liền bị Khả Như bắn thêm vào chân khiến hắn gục xuống. Vừa hay cảnh sát cũng đến họ liền xông lên còng tay hắn đem ra ngoài.

"Ngọc à... Đừng..."

Khả Như thấy Thúy Ngân tay quơ quào giữa không trung không ngừng gọi tên đứa em của mình liền ra hiệu cho mọi người ra ngoài.

"Thúy Ngân... Lan Ngọc nó..."

"Ngọc... Tại sao lại cứu em... TẠI SAO LẠI THẤT HỨA VỚI EM..." Nàng cố gắng nắm lấy đôi tay đang mờ nhạt của cô mà gào lên đầy chua xót...

"Thật may... Em vẫn an toàn..."

"Chị đừng nói nữa... Em đưa chị đi gặp Vỹ Dạ... Chị sẽ không sao mà..."

Nàng lom khom bò đến muốn cõng cô nhưng bàn tay nàng lại xuyên qua cơ thể cô...

"Ngọc... Chị..."

Nàng không muốn chấp nhận liền đưa tay cố gắng chạm một lần... hai lần... ba lần... rất nhiều lần... Nhưng trả lại nàng lại là cái lạnh lẽo của không khí.

"Thúy Ngân... Tôi xin lỗi... Đời này là tôi nợ em..." Nước mắt khẽ rơi cô nghẹn ngào đưa tay muốn lau đi dòng nước mắt trên khuôn mặt nàng...

"Không... Chị đã hứa sẽ về với em mà... Em đưa chị đến chổ Vỹ Dạ..."

"Thúy Ngân... Tôi xin lỗi..."

Thân thể Lan Ngọc dần mờ nhạt rồi lặng đi để lại cho nàng câu xin lỗi dỡ dang... Nàng buông lỏng hai tay, đôi mắt vô hồn nhìn cô dần tan biến giữa khoảng không lạnh lẽo... lạnh như lòng nàng vậy...

Khả Như nhìn thái độ của Thúy Ngân cô ấy cũng biết đã xảy ra chuyện gì với đứa em của mình... đôi chân như mềm nhũn mà sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo...

Đột nhiên nàng bật dậy tông cửa chạy ra ngoài với đôi chân trần chẳng để Khả Như và Puka phản ứng kịp. Thúy Ngân gắng sức nhắc đôi chân nặng nề của mình chạy... Chạy mãi... đôi chân nhỏ nhắn kia ma sát với mặt đường đến độ máu rướm cả lòng bàn chân. Mãi lúc sau nàng thất thỉu quỳ rạp trước cây cổ thụ quen thuộc, như đánh mất lí trí nàng liên tục dập đầu đến mức máu bật cả trán, miệng không ngừng lẩm bẩm trong cơn nấc nghẹn...

"Vỹ Dạ em xin chị... trả Ngọc lại cho em... Em xin chị... trả Lan Ngọc cho em..."

Vỹ Dạ đứng sau thân cây rươm rướm nước mắt. Nàng ấy chẳng dám bước ra đối diện với Thúy Ngân... bởi lẽ chẳng còn cách nào để cứu vãn nữa... Nghe được giọng nàng khàn đi, Vỹ Dạ chẳng chịu được mà bước ra.

"Em gái nhỏ..."

Nàng ngẩn đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh quen thuộc, chẳng còn sức lực để đứng lên nàng kéo lê hai gối mình đến ôm lấy hai chân Vỹ Dạ.

"Chị cứu Lan Ngọc được không... Em xin chị... Tuổi thọ hay dương khí... Em đổi hết... Chị đưa Lan Ngọc về được không... Em xin chị mà..."

"Ngân à... Chị không thể..."

Nàng dường như kích động hơn, quỳ thẳng người chấp tay không ngừng cầu xin Vỹ Dạ.

"Em xin chị... Mạng em đổi cho Lan Ngọc được không... Chị là Diêm La Vương mà... Em cầu xin chị..."

"Ngân à..."

Vỹ Dạ chẳng thể chịu nổi trước cảnh bi thương này, đành khuỵu gối ôm nàng vào lòng xoa nhẹ đầu nàng đến khi nàng lịm đi mới thở dài búng tay đưa nàng về nhà...

Sau vài giờ hôn mê nàng giật mình tỉnh lại, nặng nề ngồi dậy Thúy Ngân đưa mắt nhìn một lượt căn phòng của mình, cái tủ trong suốt nhỏ nàng mua cho cô vẫn nằm đấy nhưng nó lại trống không như chưa từng chứa đựng thứ gì... Những tưởng chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mơ...

Tiếng lụp cụp dưới bếp làm nàng khó chịu nhắn mặt cố gắng xuống nhà xem xét... Thấy được cô gái có mái tóc vàng kia tim nàng như đứng lại, đau nhói không thôi... Tất cả là sự thật Lan Ngọc thật sự đã rời xa nàng rồi...

Nhìn đến tờ lịch được đặt trên bàn hôm nay lại là ngày thứ 100... Đáng lẽ ra cô phải trở về... Mắt nàng lại ngấn lệ cố gắng hít lấy chút không khí để duy trì sự sống... 100 ngày không ngắn cũng không dài nhưng lại mang đến cho nàng biết bao xúc cảm... Cho nàng được yêu... Cho nàng cảm giác được che chở... Được bảo vệ... Được chăm sóc... Được tựa vào khi nàng mệt mỏi...

Nghĩ cuộc đời nàng vốn dĩ đã kết thúc từ 10 năm trước cái ngày mà chị nàng mất tích... Nhưng nàng lại gắng gượng đến ngày hôm nay, sống với một tâm hồn đã chết... Nhưng cô đến và làm thay đổi tất cả... Thúy Ngân nàng chẳng biết từ bao giờ đã đem một Lan Ngọc đặt trọn vào tim mình... Để rồi nàng yêu và xem cô như là động lực sống của mình... Mất cô rồi nàng còn lí do gì để tiếp tục nữa đây...

"Ngân à... Em dậy rồi... Chị có nấu chút cháo em ăn đi cho khoẻ"

Vỹ Dạ đem to cháo đặt lên bàn, định đến dìu nàng vào bàn. Nhưng nàng lại nhanh chân hơn mà đi thẳng vào bếp, không biết nàng nghĩ gì mà đưa tay lấy con dao sắt nhọn hướng về mình. Con dao chỉ vừa đưa lên cao Vỹ Dạ đã kịp thời phất tay làm con dao rớt xuống, nàng ấy một khắc nóng giận vì sự dại dột kia mà thẳng tay tát vào gò má Thúy Ngân một cái thật mạnh.

"Thúy Ngân mạng của em là Lan Ngọc dùng mạng sống của mình mà đổi lấy... Bây giờ em không biết trân trọng, em đem sự hi sinh của Lan Ngọc vứt đi à?"

Thúy Ngân nghe đến đây thì trượt dài ngồi thụp xuống sàn, co chân thu người lại cắn lấy môi mình ngăn những tiếng nấc nghẹn... Vỹ Dạ thấy thương cho cô gái nhỏ này, chỉ biết ôm lấy vai nàng vỗ về... Hỏi thử có ai lại khổ như nàng người thân đều mất... đến khi tìm được người mình yêu thì lại biến mất ngay trước mắt mình cơ chứ...

"Tại sao Nghệ Lâm... Cô ấy không cứu Lan Ngọc? Chẳng phải em đã xin chị để cô ấy làm thần hộ mệnh cho Lan Ngọc sao?"

Nghe giọng nói đầy trách của nàng, Vỹ Dạ chỉ biết thở dài đắn đo một lúc rồi lại cất lời...

"Không phải là không cứu... Mà là không thể..." Vỹ Dạ nặng nề kể lại tất cả chuyện xảy ra hôm event...


Hôm tổ chức event...

Lan Ngọc ngồi bên ngoài hành lang đắn đo không biết xin gì với Vỹ Dạ diêm la, đột nghĩ đến việc nàng là một cảnh sát liền biết mình nên xin gì... Bước vào phòng làm việc của Vỹ Dạ, cô cười cười dụ dỗ.

"Hi Vỹ Dạ xinh đẹp"

"Xin gì? Nói lẹ?"

"À... Em muốn hỏi về Thúy Ngân... À ừm không biết cuộc đời em ấy sẽ gặp bao nhiêu kiếp nạn... Và thọ của em ấy bao nhiêu ấy mà"

Vỹ Dạ hào hứng khi otp của mình quan tâm nhau liền khai báo tất tần tật.

"Thúy Ngân sao? Cuộc đời em ấy về sau chỉ còn hai kiếp nạn thôi đều là hoạ sát thân, một nặng một nhẹ... Nếu cái nặng này vượt qua được thì sẽ bình an đến tận 90 tuổi còn không thì.... Không qua khỏi tuổi 24 này..."

Sau câu nói ấy cả căn phòng liền bao trùm bởi không khí im lặng, chỉ còn hơi thở nặng nhọc cùng cái cau mày của Lan Ngọc...

"Vậy chuyển kiếp nạn đó cho em được không?"

"Cô điên sao Lan Ngọc?" Vỹ Dạ giật mình mở to mắt nhìn cô.

"Em ấy... Vất vả nhiều rồi... Em ấy xứng đáng được hạnh phúc..."

"Nhưng... Cô còn gia đình..."

Lúc này cô mới thẩn người, phải cô còn gia đình... Bên tình bên hiếu cô phải làm sao đây. Mãi lúc lâu Vỹ Dạ thở dài nói tiếp.

"Vốn dĩ chẳng thể chuyển giao kiếp nạn nhưng chỉ cần em ấy an toàn đến khi gần hết 100 ngày của cô là được. Nhưng tôi nói trước nó rất rủi ro, nếu may mắn cô có thể sống còn không thì mãi mãi không thể quay về... Và cô chẳng có sự trợ giúp nào từ chúng tôi cả. Cô đồng ý chứ?"

"Được..."

Khế ước giữa cô và Vỹ Dạ đã được lập...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro