Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn một tuần làm việc ở Nguyễn thị, tuy ngày nào cũng có lời bàn ra tán vào nhắm vào cô. Nhưng sau khi nhìn lại chuyện Lan Ngọc tát ả nhân viên kia thì không ai muốn gây sự với cô cả.

Còn về Sơn Minh, ngày nào hắn ta cũng tìm cách xàm xỡ cô nhưng luôn bất thành. Nói chung toàn là rác rưởi! Cả con người và cái công ty này.

*Cốc.. Cốc..* Lan Ngọc đứng ở bên ngoài trên tay mang tập hồ sơ, nói vọng vào:

-Thưa giám đốc có hồ sơ mới!!

-Vào đi!

-Thưa giám đốc... _ Lan Ngọc bước vào phòng, vừa đi nhìn tập hồ sơ.

Đang giải thích thì cô gặp một người rất quen. Tên khốn Sơn Thạch, chính xác là tên cầm thú đó.

-Cô là ai? _ Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm

-Thưa chủ tịch! tôi là thư ký mới!!

-Thư kí mới à?

Ông ta từ từ bước đến gần cô ánh mắt hiện rõ sự thèm khát. Sau bao nhiêu năm qua, lão già khốn đó vẫn ngựa quen đường cũ vẫn là một tên cặn bã như ngày nào.

-Cô để tập hồ sơ lên bàn rồi ra ngoài đi! _ Sơn Minh đột nhiên quát cô

Thấy cảnh tượng chướng mắt, nhưng dù sau cũng là ba mình nên tên Sơn Minh không thể phát cáo với ông ta được, đành lấy cô ra để trúc giận. Lan Ngọc đành ngậm ngùi bước ra khỏi phòng. Trước khi đi cô thoáng nghe thấy được dự án sắp tới của công ty.

-Lần này chúng ta có hợp đồng với Lê thị. Là một đối tác rất quan trọng không được sai sót!

"Lê thị, không phải là công ty của Lê gia sao? Một tập đoàn kinh doanh có ảnh hưởng rất lớn ở cái đất nước này!": Trong đầu cô đã nghĩ ra một diệu kế.

Đang suy suy ngẫm ngẫm thì điện thoại cô chợt reo lên, dãy số lạ khiến hai chân mày cô nhíu lại:

-Alo?

-Có phải cô Ninh Dương Lan Ngọc không ạ? Tôi là y tá ở bệnh viện....

-Vâng có chuyện gì sao?

-Bà cụ trốn viện rồi thưa cô Ninh!_ Cô y tá lắp bắp

-Cái gì cơ? các người chăm sóc bệnh nhân kiểu gì vậy?_ Lan Ngọc lớn tiếng

-Chúng tôi xin lỗi!

-Cô ngay lập tức đi tìm bà ấy cho tôi. Nếu bà ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không để yên cho bệnh viện của mấy người..._ Lan Ngọc tức giận ngay lập tức cúp máy, không xin phép mà rời khỏi công ty bắt xe đi tìm cụ bà.

Lan Ngọc chạy khắp hang cùng ngỏ hẹp, mồ hôi trên người cô nhễ nhại, quần áo xộc xệch hai chân đau nhức vì cô đi giày cao gót. Cuối cùng Lan Ngọc cũng tìm được bà cụ ở nơi lần đầu hai người gặp nhau. Má Lan Ngọc đỏ ửng, từng giọt mồ hôi trên trán chảy xuống. Cô vội vã đến chỗ bà đang ngồi:

-Sao bà lại trốn viện nữa vậy? Ở đó chăm sóc không tốt sao?_ Cô thở dốc

Vẫn là ánh mắt trìu mến ấy, bà nhìn cô tỏ vẻ hài lòng.

-Ta khỏe hơn rồi!_ Bà cười dịu dàng nói

-Nhưng bác sĩ đâu cho bà xuất viện. Bà... theo con về bệnh viện đi!

-Được rồi,... chút nữa người nhà ta sẽ đến đón. Ta sẽ khám lại sau!

-Người nhà của bà??

Cô ngạc nhiên. Mấy tuần qua chỉ có mình cô đi lại chăm bà trong bệnh viện cũng chưa bao giờ thấy bà nhắc về người thân. Vậy mà...

-Cháu lấy cháu nội ta nhé?!

Bà đột ngột nắm lấy tay cô, ánh mắt cầu khẩn lắm. Lan Ngọc chưa kịp nghe bà nói về việc bà có người thân còn tí nữa sẽ đến đón, vậy giờ lại đến chuyện lấy cháu nội của bà.

-Lấy cháu bà???? Cháu không thể..._ Lan Ngọc quả quyết từ chối ngay

Cô không thế lấy người mà cô chưa gặp được, hơn nữa Lan Ngọc cô đang tập trung vào kế hoạch trả thù. Chuyện yêu đương cô chưa từng nghĩ đến, nói gì kết hôn.

-Cháu hãy hoàn thành tâm nguyện của bà già này trước khi lìa đời được không?_ Và lại khẩn khiết cầu khẩn, ánh mắt còn ngàn lần thương tâm.

-Nhưng cháu..._ Lan Ngọc nhìn cô ái ngại có lẽ cô không muốn ảnh hưởng đến bệnh tình của bà nhưng không biết trả lời thế nào mới phải.

Thấy Lan Ngọc ngập ngừng bà lại tiếp lời:

-Vậy ngày mai 7h sẽ có người đến đón cháu!!_ Nói xong bà buông tay cô bỏ đi, cô còn chưa kịp định hình thì bà đã rời đi

Lan Ngọc nhìn bà đi xa dần rồi biến mất giữ dòng người đông đúc. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện tìm hiểu thân thế của bà cụ kể từ khi gặp bà.

Lan Ngọc chỉ tập trung vào chuyện lật đổ Nguyễn gia, còn bà cụ cô lại xem như người thân nên tận tình chăm sóc. Bây giờ bà cụ đi mất tiêu mà cô chẳng biết tên bà, Lan Ngọc cảm thấy mình thật là thiếu suy nghĩ.

Đi trên đường cô cứ mãi suy nghĩ về chuyện bà nói khi nãy, Lấy cháu nội của bà ư? Một người cô thậm chí chưa gặp bao giờ. Lan Ngọc cô cũng chưa thể kết hôn vì còn rất nhiều chuyện phải làm.

-Mình phải làm sao đây??_ Lan Ngọc vò đầu bức tai rối đến mức không nhìn đường, chút nữa là va vào người khác.

Lan Ngọc dựa vào bện đá ven đường ngước nhìn lên cao, vô thức nói ánh mắt mông lung vô định:

-Không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nữa?!

Lan Ngọc ngẩn đầu nhìn lên bầu trời cứ thế thẫn người ra. Sau rất nhiều phút đồng hồ, suy nghĩ vu vơ thì cuối cùng cũng trấn tĩnh lại hít một hơi thật sâu rồi cất bước đi tiếp. Cho dù ngày mai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cô cũng phải tiếp tục cố gắng không được để những chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân và kế hoạch của mình.

........
Tiếp tục kế hoạch thôi nào😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro