4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngọc? Em đã đi đâu cả ngày hôm qua?" S. T vừa thấy cô về đến nhà liền lo lắng đứng dậy đi đến ôm chặt lấy cô.

Thân thể Lan Ngọc căng cứng lại, nhưng nghĩ đến chuyện mình sắp nói với anh ta, cô quyết định không vùng vẫy.

S. T khó tin được khi thấy cô không cự tuyệt mình, tuy vậy phần lớn cảm xúc trong lòng anh ta là kinh hỷ pha một chút lo lắng. Lan Ngọc luôn khiến anh ta tò mò vì sự bí ẩn của mình. Đó là lý do mà ba năm qua anh ta chấp nhận ở bên cô mà không rời đi.

Sự khó chịu do cái ôm khiến Lan Ngọc gần như muốn nổ tung ra,

"S. T ngồi xuống đi, em có chuyện muốn nói." Cố gắng nở một nụ cười giả tạo với anh ta. Hiện tại cô cần nhất là thoát khỏi cái ôm này.

Tâm trạng S. T vừa rồi đang cao hứng liền rơi xuống không còn một mảnh. Hôm qua Lan Ngọc đã nhắc đến với anh chuyện li hôn, chẳng lẽ...?

"Ngọc anh xin lỗi. Mọi chuyện xảy ra đều không phải là cố ý. Em đừng quá căng thẳng với anh được không? Anh nhất định sẽ sửa sai mà." Anh ta cố gắng đối với cô giải thích. Tuy rằng được xả hết uất ức trong một khắc, nhưng anh không muốn li hôn với cô, anh thực sự không muốn.

Lan Ngọc nghe anh nói cũng không trả lời, im lặng tiến đến ghế mà ngồi xuống,

"Ti, ngày hôm qua khi chạy đi, em đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng như anh nói, suốt ba năm qua, em đã không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Nên là..."

Cô chưa kịp nói xong, S. T vội vàng chạy đến bên cạnh, nắm lấy tay cô liều mạng mà lắc đầu,

"Không không, em không có sai gì hết. Chỉ cần không li hôn, em muốn như thế nào cũng được."

"Anh hiểu nhầm rồi, em không có muốn li hôn." Lan Ngọc hướng đến anh ta trấn an.

"Vậy sao?" S. T vui mừng nhướn mày cười lên như một đứa trẻ. Lan Ngọc nhìn thấy anh ta như vậy, lần đầu tiên đối với anh ta dâng lên một cảm giác thương xót.

"Chúng ta cần có một cái công đạo như anh nói, Ti. Nhưng trước khi em có thể làm được điều đó, em muốn nhờ anh một việc."

"Việc gì?"

"Em cần phải rời đi một tháng." Lan Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh đưa ra lời đề nghị.

"Cái gì? Không được." S. T mất bình tĩnh đứng phắt dậy nói lớn. Điều này không thể xảy ra, cô định rời đi đâu chứ? Vậy mà lại nói rằng muốn cho họ một cái công đạo. Anh rõ ràng đã xuống nước đến như vậy, tại sao cô cứ luôn muốn bức anh đến thế?

"Ti, bình tĩnh lại và ngồi xuống." Kiễn nhẫn nhìn anh ta, mặt Lan Ngọc lại dần trở nên lạnh lùng như thường ngày. S. T biết mình khi nãy thất thố đành ngồi xuống ghế,

"Em định đi đâu chứ? Chúng ta như vậy không ổn sao? Anh đã luôn cố gắng tạo cho em một không gian riêng rồi mà. Em còn muốn gì nữa?" S. T đang nói thì cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo áp lên má mình khiến anh không khỏi ngạc nhiên,

"Ti, nhìn em. Một tháng này em đi là để tìm lại bản thân mình. Chỉ một tháng thôi. Một cái công đạo như ý anh muốn. Chỉ một tháng thôi."

S. T như bị thôi miên bởi cái lạnh lẽo nơi gò má. Thanh âm trầm ấm của Lan Ngọc dẫn lối anh rời xa khỏi lý trí rồi đi vào chốn ảo ảnh hư vô. Nơi mà ngoài việc gật đầu ra, anh chỉ còn có thể ngơ ngác.

Trạng thái mơ hồ của anh không kéo dài được bao lâu khi Lan Ngọc chuẩn bị mở cửa đi với chiếc vali nhỏ của cô.

"Em nhất định phải đi những một tháng sao Ngọc?" S. T cố gắng tìm lấy một tia hy vọng cuối cùng từ cô, một tháng thực sự rất dài. Tuy anh và cô ở nhà cũng không va chạm nhau quá nhiều nhưng anh vẫn còn có thể biết được cô đang như thế nào.

"Nhất định. Đừng lo cho em. Buổi sáng tốt lành." Dứt lời chúc, Lan Ngọc nhón chân hôn lên trán anh như thường ngày, như chưa từng có gì xảy ra.

Cánh cửa nhà đóng lại, S. T không nhịn được nắm chặt lấy tay của mình. Anh có một dự cảm không lành về mọi thứ.

Một lần nữa cảm giác bất lực bao trùm lấy thân thể anh.

Lan Ngọc,

Em quả nhiên luôn có năng lực như thế.

Ngược lại với S. T đang chìm trong tuyệt vọng, Lan Ngọc vừa bước ra khỏi cửa cảm giác liền thả lỏng vô cùng.

Cô xách vali đến một căn hộ cao cấp mà chưa một ai có thể biết đến nó.

Cô đã âm thầm mua nó trước khi đám cưới diễn ra vài hôm. Khi ấy cô đã hy vọng S. T sau khi biết chuyện sẽ từ bỏ. Sau đó cô sẽ đến đây, sẽ cô độc một mình đến cuối đời cũng được. Thuý Ngân rời đi là một cú sốc quá lớn đối với cô khi ấy. Vậy nên ngoài em ra, người bạn đời của cô chỉ có thể là cô độc.

Bây giờ vẫn vậy.

Cô ghét bản thân mình cứ như vậy nhất kiến chung tình. Cô lại cũng ghét bản thân mình quá rạch ròi. Thuý Ngân, cái tên vừa khiến cô yêu cũng vừa làm cô hận. Cô chẳng biết phải làm sao với em nữa cả.

Lan Ngọc lắc đầu để thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Nhìn một lượt quanh căn nhà. Thoáng đãng và sạch sẽ. Cứ một tuần một ở đây sẽ có người đến dọn dẹp qua một lần. Nhưng không phải vì như vậy mà cô có thể an nhàn thảnh thơi. Phòng vẽ, luôn luôn là như vậy, không ai có quyền được chạm vào nó.

Lan Ngọc đảo mắt ngắm căn phòng rộng thênh thang. Chẳng có gì ngoài một cái giá vẽ cũng chiếc ghế gỗ đơn sơ. Thì cũng phải thôi, vốn dĩ nó chỉ có một người có thể bước vào.

Lan Ngọc ra ngoài cầm lấy chiếc chổi quét qua một lượt căn phòng. Căn phòng vẽ này khác hoàn toàn so với chỗ của cô và S. T ở.

Căn phòng này sáng, rất sáng. Vì tất cả xung quanh đều là kính. Đây là lý do duy nhất để cô chọn mua căn hộ này.

Cô muốn căn hộ này biểu tượng cho tương lai của cô.

Đúng rồi,

Tương lai của cô là ở đây.

Tiếng chuông cửa vang lên phá tan dòng suy tư của cô. Lan Ngọc vội vàng đến mở cửa. Đó là nhân viên giao hàng.

"Đây, mang vào phòng này giúp tôi." Lịch sự nhờ hai người chuyển đồ mang đến nơi mà mình muốn.

Lan Ngọc hài lòng ngắm nhìn bộ ghế sofa da màu sữa mà mình vừa đặt. Cô luôn tự hào về mắt thẩm mỹ của mình, cô luôn cảm thấy mình phù hợp với việc trở thành một hoạ sĩ ngay từ khi còn nhỏ. Điều này khiến gia đình cô không hài lòng.

Gia đình, hai từ thân thương này lại luôn là một con dao chĩa về phía cô. Ngoài đối nghịch cùng thất vọng, cô gần như chẳng nhận được gì từ họ.

Mọi sự dồn nén giữa hai bên lên đến đỉnh điểm khi cô bất chấp tất cả nắm lấy tay Thuý Ngân tuyên bố sẽ rời khỏi gia đình tự lập.

Ai cũng nói rằng cô bị em mê hoặc, rằng cô ngu xuẩn. Nhưng chỉ bản thân cô mới hiểu được, em chỉ là lý do cuối cùng làm mọi thứ bùng nổ.

Đau đớn thay, thời gian ở bên Thuý Ngân lại quá tươi đẹp, khiến cho cô day dứt chẳng thể quên.

Cầm lấy điện thoại, nhìn vào dãy số, Lan Ngọc mệt mỏi nhấn gọi,

"Ngân, đến đây đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro