Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã hai tuần kể từ ngày Lan Ngọc bắt đầu ở lại căn biệt thự cùng với cô gái kì lạ tên Lê Huỳnh Thúy Ngân, cô đã có thể nhớ được thời gian biểu của cô ấy, chẳng phải cô quá để tâm, mà bởi vì những gì cô ấy làm trong một ngày đều quá sức đơn giản để người ta có thể nhớ được.

Buổi sáng khi thức dậy cô ấy sẽ xuống bếp và tự làm bữa sáng cho bản thân, sau đó giữa một chiếc bàn rộng lớn, cô ấy từ tốn ăn, không nói một lời nào, người làm trong nhà cũng không ai đến gần hay làm phiền cô ấy. Kết thúc, cô gái đó sẽ vào lại phòng, lấy giấy trắng ra, sau đó dùng cọ tô lên, có hôm cô ấy không dùng màu nước mà dùng màu sáp, cô gái họ Lê đó chẳng vẽ gì cả, cô ấy tô kín bức tranh chỉ với một màu duy nhất - vàng.

Lan Ngọc không nhớ mình ngạc nhiên như thế nào khi chứng kiến những mảnh giấy đầy màu vàng rơi trên sàn nhà, màu vàng kín cả mặt giấy dù là màu nước hay màu sáp. Cô ấy tỉ mỉ từng chút một, đôi tay đều đặn tô kín tờ này sang tờ nọ không biết mệt. Cô ấy giống như một họa sĩ điên, hay giống như một truyền nhân của Van Gogh, bậc thầy nổi tiếng với những bức tranh màu vàng chiếm phần lớn.

Nhưng Van Gogh được giả thiết là nghiện rượu trong đó chứa chất dẫn tới chứng thấy sắc vàng hay có giả thiết ông dùng mao địa hoàng chữa bệnh động kinh sau đó có tác dụng phụ, còn cô gái này, cô ấy không có vẻ gì là nghiện rượu cả, ngay cả việc cô ấy sử dụng thuốc Lan Ngọc đều không thấy, những lúc như thế này, trong lòng Lan Ngọc lại càng trỗi lên mãnh liệt sự tò mò, cô như đứng trước một khu vườn đóng kín, muốn tìm một khe hở qua hàng rào đầy lá để nhìn vào bên trong, dù chỉ là một chút ít thôi cũng được, sự tò mò lớn dậy từng ngày, ăn từng giác quan của cô.

Nhưng Lê Huỳnh Thúy Ngân khó hiểu và kì lạ luôn đóng kín thế giới của cô ấy. Khi cô đứng gần cô ấy, cô chỉ càng thấy lạ lẫm hơn với những suy nghĩ bên trong cô ấy, Thúy Ngân chẳng nói chuyện với một ai, cũng chẳng tiếp xúc đến gần ai, cô ấy như trốn trong một vỏ ốc cứng cáp, thờ ơ không cho một ai bước vào thế giới của mình. Lần đầu tiên Lan Ngọc cảm thấy so với cuộc sống tệ hại của mình, thì cuộc sống có vẻ bình yên nhưng bên trong gào thét của Thúy Ngân mới thực sự là địa ngục.

Cô ấy không sống, cô ấy chỉ đang tồn tại.

Như lúc này đây khi tô vẽ xong những bức tranh màu vàng, cô ấy bước lên tầng trên, mở cửa phòng và ngồi vào một chiếc piano, Thúy Ngân như một chiếc máy chơi nhạc, cô ấy chơi hết bài này sang bài khác, lúc sâu lắng, lúc lại điên cuồng gằn xé phím đàn. Những người trong nhà có lẽ đã quen thuộc với từng hành động kì lạ của cô ấy, họ chỉ lặng lẽ làm việc của mình.

Lan Ngọc đã cố nghe những bản không lời kia chất chứa điều gì, nhưng cô luôn ngờ ngợ rằng đằng sau những bản nhạc sâu lắng ấy, là một cảm xúc chai lì, hay đúng hơn là vô cảm thờ ơ.

Kết thúc, cô ấy sẽ lại tự làm bữa ăn cho chính mình, một bữa ăn đơn giản gồm hai miếng bánh mì, một vài miếng rau dưa và thịt, Lan Ngọc tự hỏi cô ấy có cảm thấy ngon miệng không khi cả ba bữa ăn đều cùng một thực đơn như thế, nhưng sau đó cô lại cười giễu, nếu Thúy Ngân chỉ tồn tại mà không sống, thì món ăn có ngon hay dở đâu có nghĩa lí gì, có lẽ vị giác của cô ấy cũng vô cảm hệt như tâm hồn của cô ấy.
Trong căn nhà hôm nay bỗng nhiên có một hơi ấm luồn lách, có một tia sáng khẽ ló vào trong, cô gái với mái tóc vàng hoe trên môi luôn nở nụ cười ghé thăm, Lan Ngọc lúc này mới nhớ ra, cô ấy là Thùy Linh. Cô ấy chào hỏi tất cả mọi người trong nhà, thoải mái bước theo sau lưng anh ta, sau đó khựng lại khi nhìn thấy cô.
Cô chào cô ấy, cô ấy chào cô, còn anh ta chẳng mảy may quan tâm đến nghi thức xã giao này, anh ta vào bếp nấu ăn, cô ấy đi theo, đôi môi hoạt bát ríu rít nói những chuyện chẳng hề quan trọng với mong muốn anh ta sẽ ậm ừ thôi cũng được.

Anh ta mang thức ăn lên phòng của Thúy Ngân, để lại cô và Thùy Linh bên dưới.

"Cô không muốn biết tôi làm gì ở đây sao?" Lan Ngọc hỏi khi rót hai cốc nước, mở lời trước vì không khí có phần kì lạ giữa căn nhà rộng lớn

"Nửa muốn nửa lại không, sao cô lại hỏi vậy" Thùy Linh cười, đón nhận cốc nước đặt lên chiếc môi nhỏ nhắn, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô

Lan Ngọc kéo ghế ngồi xuống "Một cô gái kì lạ ở nhà người mình yêu, cô không tò mò sao?"

Thùy Linh bật cười, sau đó rất thản nhiên trả lời "Tôi lộ liễu quá sao? Nhưng anh ấy không yêu tôi, và cũng không thể yêu cô"

"Tại sao?" Lan Ngọc nhướn mày, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Thùy Linh

"Anh ấy là g.a.y"

Trong giây lát Lan Ngọc thấy nỗi buồn xâm chiếm lấy đôi mắt của Thùy Linh, nhưng sau đó lại rạng rỡ như thường lệ, cô ấy quả thực rất giỏi che giấu cảm xúc, chỉ là một thoáng vô tình bị cô bắt được.
Ngay cả khi cô ấy biết anh ta không có khả năng yêu cô ấy, cô ấy vẫn yêu anh ta ư? Tình yêu vốn là thứ chẳng ai định nghĩa được dù là qua khoa học, triết học, ở độ tuổi càng trẻ, con người ta càng mãnh liệt đắm chìm trong cái gọi là yêu, sự đắm chìm ấy gọi nôm na là "mù quáng". Thùy Linh chính là cao thượng với tình yêu, hay vì bất lực mà chấp nhận sự thật, rồi tự mình gặm nhấm nỗi buồn ấy ngày này qua ngày khác?
Cả hai không biết từ lúc nào đã vào căn phòng có cây đàn piano màu trắng, Thùy Linh ngồi vào chiếc ghế gỗ, sau đó mỉm cười "Cô có nghe qua There is no tomorrow của chúng tôi chưa?"

Lan Ngọc gật đầu, bài hát đó quá nổi tiếng, nó thống trị các bảng xếp hạng, ngay cả một người lao đầu vào lao động tay chân như cô cũng có nghe qua, chỉ là không ấn tượng. Bởi vậy mà ngay lần đầu gặp Thành Dương, cô chẳng nhớ được anh ta là ai.
Thùy Linh bắt đầu chơi những nốt đầu tiên, sau đó cất giọng hát.

Giọng hát khàn pha chút ấm áp nữ tính của cô ấy vang lên, hòa cùng tiếng piano.

Một bản gốc đầy xa lạ, đầy nhẹ nhàng, đầy da diết. Không có điệp khúc "Tell me now", không có những bước nhảy mà đi vào lòng người bằng giai điệu, câu chữ của nó.

Lan Ngọc như chôn chân tại chỗ với một bài hát quá tuyệt vời không qua công cụ điện tử nào, kết thúc bài hát, Thùy Linh thở dài, sau đó thật lâu cô ấy mới chậm rãi nói

"Đó là bài hát cuối cùng tôi và anh ấy hát cùng nhau"

"Cả hai có thể ra một album mới, hai người không tìm được bài hát thích hợp sao?" Lan Ngọc ngồi xuống cạnh Thùy Linh, vuốt ve những phím đàn

"Chính xác hơn là nhạc sĩ không tạo ra cho chúng tôi một bài hát nào nữa..." Thùy Linh lật ra trang cuối của quyển sổ tay chi chít nốt nhạc, tựa đề của nó chính là bài hát vừa rồi. Nhưng...nếu bản nhạc này được viết bằng tay, thì không phải nhạc sĩ...."Của cô...hay của anh ta viết?"Lan Ngọc hỏi, đưa tay khẽ vuốt ve từng chấm đen, chấm tròn trắng trên những dòng kẻ vô tri.

"Là của Thúy Ngân "

"Của...Lê Huỳnh Thúy Ngân?"Lan Ngọc vừa không tin vào tai mình, có một cơn gió trên núi cao thổi vù qua tai, khiến nó ù ù đi.

Hóa ra cô ấy là một nhạc sĩ, đầy tài năng là đằng khác.
Thùy Linh đưa tay giở từng trang nhạc trên khung đỡ, "Ở đây mất đi bản số 17, có lẽ Thành Dương đã xé nó đi" cô ấy mỉm cười mang theo một câu nói lưng chừng nào ở sau. Lan Ngọc muốn hỏi vì cô muốn biết, cô thật sự tò mò đến phát điên với người kia, nhưng cuối cùng lại không biết bắt đầu như thế nào, giữa lúc đôi môi cô khẽ hé và mấp máy thì Thùy Linh đã cười, sau đó tiếp lời

"Cô định hỏi tôi về chị Ngân?"
Một cái gật đầu thừa nhận, một cái gật đầu đầy mong đợi cho bao nhiêu khó hiểu cần một lời đáp. Lan Ngọc cần Thùy Linh đưa cho cô một cái thang, để cô có thể trèo lên, nhìn vào bên trong khu vườn bí ẩn mang tên thế giới của Lê Huỳnh Thúy Ngân.

"Bản số 17 là bài hát nổi tiếng nhất cách đây 3 năm, nếu cô còn nhớ được tên bài hát và ca sĩ thể hiện nó, cô rồi sẽ hiểu tình trạng hiện giờ chị Ngân...." Thùy Linh gấp quyển sổ lại, đặt nó ngay ngắn lên khung đỡ

"À phải rồi...đừng đọc tin tức trước mặt chị ấy, dạo này đang có vài tin mà tôi nghĩ nếu chị ấy vô tình thấy được, Thành Dương sẽ mất ngủ mà đến đây liên tục mất"

Thùy Linh chỉ nói có vậy, rồi rời đi. Khi cô ấy khép cửa căn phòng nọ, mắt cô ấy hướng về căn phòng của Thúy Ngân để tìm kiếm dáng hình của Thành Dương. Người ta nói, khi bạn yêu ai đó, tần suất xuất hiện của người đó sẽ nhiều hơn so với người bình thường, không phải người ta vô tình đứng trước mặt bạn, mà là vì mắt bạn luôn rong ruổi theo đuổi và tìm kiếm người ấy.
Lan Ngọc đưa tay vuốt tóc ra sau đầu như một thói quen, sau đó từng bước đi về hướng phòng của Thúy Ngân. Mùi thuốc lá làm cô khẽ nhíu mày, xoay người lại, cô thấy Lê Thành Dương đứng cuối dãy hành lang, cô dừng bàn tay ở nắm cửa, sau đó đi về hướng của anh ta. Bên ngoài trời lất phất mưa, sau đó mỗi lúc một nặng hạt, anh ta thổi ra luồng khói trắng, Lan Ngọc nhìn theo ánh mắt của anh ta xuống bên dưới thì thấy dáng lưng của một người con gái, người con gái mà cô gọi là tia nắng len lỏi vào căn nhà lạnh lẽo này - Thùy Linh.

Anh ta đang nhìn cô ấy, ánh mắt phức tạp mang theo đau lòng, ánh mắt không phải của một người bạn dành cho một người bạn, cũng chẳng phải của người anh trai đối với em gái, ánh mắt đó, Lan Ngọc không dám gọi...vì đó là...yêu.

"Cô đang muốn hỏi tôi gì sao?" Anh ta cất giọng trầm đầy nam tính hỏi khi ánh mắt lơ đễnh nhìn mưa, điếu thuốc trên tay đã tàn đi một nửa
Giữa tiếng mưa vội vã, cô hít một hơi "Anh yêu Thùy Linh?"

"Không" Anh ta trả lời, sau đó rít một hơi vào điếu thuốc tàn phá buồng phổi

"Tại sao anh lại nói dối?"

Anh ta khẽ cười, trên khuôn mặt có đôi mắt sắc và lạnh lùng, chiếc răng khểnh đã phản bội anh ta, nụ cười hiền làm Lan Ngọc suýt nữa không nhận ra người vừa rồi là Thành Dương.

"Với đàn ông, tôi sẽ từ chối hắn với danh nghĩa là một người đàn ông thực thụ, với phụ nữ, tôi sẽ nói tôi là g.a.y, nhưng với cô ấy, dù có tìm lí do nào, thì cũng vô dụng"

Vậy tức là Thùy Linh biết anh ta không g.a.y, vậy tại sao cô ấy lại nói điều đó với cô? Chợt Lan Ngọc khẽ cười, Thùy Linh có bao nhiêu thánh thiện, khi yêu đều sẽ biết ghen tuông và lo sợ, sợ cô sẽ yêu Thành Dương nên từ đầu muốn rưới nước vào rơm để nó không thể nhóm lên lửa.
"Cả hai đều yêu nhau, sao anh..."

"Vì tôi sợ" Điếu thuốc cầm lỏng lẻo trên tay anh ta bị cơn mưa lớn gạt phăng đi, trôi tuột xuống phía dưới "Tôi sợ người trong căn phòng kia, không chỉ có chị ấy, mà còn có cả tôi nữa"

Sợ yêu ư?

Thành Dương nói như vậy chẳng khác nào gián tiếp nói ra, Lê Huỳnh Thúy Ngân lâm vào tình trạng như một kẻ điên, là vì yêu.
Hơi lạnh của mưa xâm chiếm lấy cơ thể Lan Ngọc, tâm trí cô đông cứng không thể nghĩ ra điều gì tốt hơn, chỉ là vài câu nói chập chờn của Thùy Linh và Thành Dương, Lan Ngọc như từng bước gần lại nguyên do khiến một nhạc sĩ tài năng như Thúy Ngân sống như một bộ máy đợi ngày cạn năng lượng.
Nếu có thể gọi tên tình yêu hay nỗi đau của Lê Huỳnh Thúy Ngân, Lan Ngọc sẽ chọn cho nó một từ - chơi vơi.

Một nỗi đau không có điểm bấu víu nằm vắt vẻo trong tâm trí cô ấy, không đầu không cuối cuộn lấy tâm hồn Thúy Ngân, nằm lửng lơ chỗ nào đó trong cảm xúc, chạm nhẹ là sẽ gợi lên, khiến cô ấy chết dần chết mòn trong hình hài của một kẻ chưa chạm đến ngưỡng ba mươi tuổi.
Cô ấy lại ngồi trên giường và nhìn ra ngoài, bất động như một pho tượng sống. Cô ấy gầy gò, nhỏ bé giữa căn phòng rộng lớn, cô ấy tĩnh lặng, cô đơn trái ngược với cơn mưa ầm ĩ bên ngoài kia.

Lan Ngọc ước gì mình từng một lần nếm trải một tình yêu thực thụ để hiểu được Thúy Ngân lúc này, bởi vì trước đây cái gọi là tình yêu thực chất mà nói là có ai đến, thì cô nhận lời, dù không quá dễ dàng nhưng thật sự cô chẳng cảm nhận được nhịp đập của con tim một lần mãnh liệt như người ta nói, cũng chưa từng một lần mù quáng điên cuồng đuổi theo tình yêu.
Đi đến trước mặt Thúy Ngân, Lan Ngọc nén tiếng thở dài, tay cô vươn nhẹ ra đưa cốc sữa nóng nghi ngút khói

"Cô ổn chứ?"

Ba từ được thốt ra như vọng lại trong căn phòng tĩnh lặng to lớn, Thúy Ngân không nhìn cô, đôi mắt xám vô hồn vẫn nhìn ra màn mưa trắng xóa phía ngoài. Lan Ngọc đặt cốc sữa lên chiếc bàn duy nhất trong căn phòng, sau đó bước ra ngoài ban công. Cô ấy thích nhìn ra phía ngoài này sao? Cô ấy cứng đầu không để ai bước vào thế giới của cô ấy?

Vậy thì được, cô sẽ đứng ở đây, choáng vào tầm nhìn của cô ấy, bước vào ánh mắt của cô ấy.

Mưa to đến nỗi khóm hoa bằng lăng tơi bời rơi xuống, màu tím nhạt phủ kín cả khu vườn.

Ánh nắng mặt trời không đến được vì mưa và mây, Lan Ngọc thở dài trong hơi lạnh, người ta dự đoán mặt trời chẳng bao lâu nữa sẽ cạn hết năng lượng, ngừng chiếu sáng, rồi từ một gã khổng lồ màu đỏ, sẽ chuyển dần thành một ngôi sao tên là White Dwarf, dịch nôm na là một người lùn trắng, đó là một ngôi sao nguội lạnh có thể nổ tung ra, chẳng ai nhớ sự tồn tại của nó, hay nó có thể tiếp tục tồn tại rồi biến thành Black Dwarf - một ngôi sao chết.
Lê Huỳnh Thúy Ngân cũng như vậy, từ một nhạc sĩ mà Lan Ngọc đoán từng sống hết mình vì âm nhạc, nay đã ngừng chiếu sáng và trở thành một sao lùn trắng rồi đợi quá trình trở thành ngôi sao chết kia đến. Biến mất, chết đi trong bóng tối của nỗi đau tình yêu.
Chợt một vòng tay kéo ngang qua hông cô làm Lan Ngọc giật mình, đôi tay trắng bệt gầy gò ôm lấy cô, cơ thể lạnh lẽo xâm chiếm lấy lưng của Lan Ngọc - là Thúy Ngân. Lan Ngọc gần như ngừng thở, cô đứng bất động trong vòng tay của Thúy Ngân, trái tim mạnh mẽ chạy đua với vận tốc của mưa. Cô không biết mình đang hồi hộp hay sợ hãi, hay cái gì đó tệ hơn...tệ hơn là khiến cô muốn cái ôm này đừng ngừng lại, cô muốn lên tiếng, nhưng không biết phải nói gì, và cứ thế, cô đứng im trong cái ôm của người kia.

Đó là lần đầu tiên Lê Huỳnh Thúy Ngân ôm cô.

End chap.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro