Chương 47 Ngoại Truyện: Nước Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thúy Ngân đỡ Lan Ngọc vào phòng, để cô ấy nằm xuống giường, mùi rượu nồng nặc trên người Lan Ngọc khiến Thúy Ngân cực khó chịu. Ân Ân theo sau hai người, cô bé đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố đợi Thúy Ngân đi ngủ cùng, thấy mẹ mình đỡ Daddy vào phòng, Ân Ân chỉ biết ngồi ở ghế đợi, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài.

"Ân Ân con về phòng ngủ trước đi, mẹ thay đồ cho Daddy rồi sẽ sang ngủ cùng con a" Thúy Ngân nhìn người trên giường chả muốn làm gì, quay sang thấy con gái đang ngồi ở ghế gật gù liền thương.

Thúy Ngân ngồi xuống cạnh Ân Ân nói, vừa nói vừa nghĩ tới Lan Ngọc rồi lại nhớ lại lúc Lan Ngọc hôn một người khác, trong lòng đau như cắt. Nước mắt từ từ rơi xuống, bản thân không muốn khóc trước mặt con gái nhưng cô không thể kìm được lại nữa. Người mình yêu nhất đi hôn một người khác ngay trước mắt, thử hỏi có ai là không đau lòng.

"Mẹ à, sao mẹ lại khóc. Tại daddy hư đúng không?" Ân Ân thấy mẹ khóc thì luống cuống đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Thúy Ngân.

"Ân Ân đừng nói daddy như vậy, daddy cũng mệt mỏi nhiều rồi. Con mau về phòng ngủ đi, mẹ sẽ sang ngủ với con hôm nay" Thúy Ngân hôn lên trán của Ân Ân nói.

Dù rất muốn ở lại nhưng Ân Ân vẫn phải nghe lời mẹ về phòng mình ngủ. Còn Thúy Ngân đi lấy bộ đồ ngủ đem thay cho Lan Ngọc, cởi đi một món đồ mùi rượu lại càng nồng nặc hơn. Lan Ngọc say đến mức không biết trời đất là đâu nữa, nằm ngủ li bì không hề hay biết trên những giọt nước mắt của Thúy Ngân đang rơi lã chã lên da thịt cô.

Vừa thay đồ Thúy Ngân vừa khóc, hình ảnh Lan Ngọc hôn người khác cứ hiện lên trong đầu cô, trái tim như đang bị ai đó bóp nghẹt, tại sao lúc đấy Lan Ngọc lại làm như vậy? Hơn nữa, lúc đó Lan Ngọc lại là người chủ động.

Càng nghĩ Thúy Ngân lại càng khóc to hơn, cô lấy tay che miệng lại, cố không để tiếng khóc lớn hơn nữa. Thay đồ xong, Thúy Ngân đắp chăn cho Lan Ngọc rồi sang phòng của Ân Ân ngủ, cả đêm Thúy Ngân không hề chợp mắt, nước mắt cứ tuôn ra mặc dù cô đã cố gắng kìm nén lại. Ân Ân biết rõ mẹ mình đang khóc, bé con thấy vậy cũng buồn rất nhiều, chỉ biết quay sang ôm mẹ thật chặt.

-------------------------------------------------

Sáng hôm sau

Lan Ngọc tỉnh dậy với tâm trạng mệt mỏi, chuyện hôm qua đi chơi cùng đám bạn cũ như thế nào dường như cô cũng quên sạch, vì hôm qua uống quá nhiều khiến Lan Ngọc rất đau đầu, ngồi dựa người vào thành giường thì thấy mình đang mặc đồ ngủ, có lẽ hôm qua Thúy Ngân đã thay đồ cho cô, nghĩ tới là lại nở một nụ cười.

Tiếng cửa mở, Thúy Ngân mang đồ ăn sáng vào cho Lan Ngọc, khuôn mặt hơi sưng lên vì hôm qua cô đã khóc cả đêm, đôi mắt cũng có mờ mờ vệt thâm vì không ngủ được chút nào, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Lan Ngọc, vẫn chưa hề hay biết mình đã gây ra tội gì, chỉ thấy Thúy Ngân vào thì nhanh chóng ra ôm chầm lấy, nhưng hôm nay Thúy Ngân lại cự tuyệt cái ôm của cô. Lan Ngọc thấy lạ liền quay người Thúy Ngân ra nhìn thì mới thấy khuôn mặt của người kia sưng lên, có lẽ đã khóc rất nhiều.

"Ngân Ngân, em làm sao vậy?" Lan Ngọc lo lắng hỏi.

" Không có gì, chị đi ăn sáng rồi đi tắm đi, nếu chị hôm nay mệt thì có thể nghỉ ở nhà" Thúy Ngân nhắc nhở vài lời rồi tách hai cánh tay đang ôm mình ra rồi nhanh chóng ra khỏi phòng để lại Lan Ngọckhông hiểu chuyện gì ở lại.

Lan Ngọc ngây người một lúc rồi xuống nhà, Thúy Ngân còn không thèm nhìn mặt cô một lần, thấy Ân Ân đang ngồi ăn sáng, Lan Ngọc từ từ tiến tới hỏi chuyện.

"Ân Ân, mẹ con hôm nay làm sao a?"

" Daddy làm mẹ khóc, Daddy hư lắm, Ân Ân không chơi với daddy nữa." Ân Ân cầm đĩa thức ăn quay ngoắt sang một bên không nói chuyện với Lan Ngọc luôn.

Đây là cái tình huống gì đây? Lan Ngọc khó hiểu, hôm qua cô đã gây ra việc gì mà khiến mọi thứ thành ra như thế này. Lan Ngọc nhanh chóng lên phòng tắm, tắm sạch sẽ rồi ăn nhanh chút đồ ăn. Xuống dưới nhà, thấy Thúy Ngân đang rửa chén bát liền đi tới ôm từ phía sau người kia. (Vì cô giúp việc nhà bận xin nghỉ nên Thúy Ngân làm chút việc nhà thôi, chớ có bạn lại nghĩ nhà giàu mà không thuê giúp việc :v)

Thúy Ngân bị ôm thì hơi bất ngờ nhưng không phản ứng gì cả, cứ để im như vậy, nhưng nước mắt lại rơi xuống mặc dù cô không muốn chút nào. Lan Ngọc ôm hồi lâu mà không thấy Thúy Ngân phản ứng gì thì xoay người Thúy Ngân lại thì thấy trên mặt người kia đã ràn rụa nước mắt.

"Thúy Ngân, em làm sao vậy? tại sao lại khóc?" Lan Ngọc thấy vậy liền hốt hoảng, trong lòng như bị bóp nghẹt.

Nhìn thấy khuôn mặt vô tội của Lan Ngọc, Thúy Ngân tự nhiên lại tức giận vô cùng ' hôn người khác trước mặt vợ rồi giờ làm như không biết gì' Thúy Ngân đi thật nhanh lên phòng, đóng sầm cửa lại.

Cửa bị Thúy Ngân khóa trong nên Lan Ngọc không biết làm gì, cô lấy điện thoại ra gọi cho Tú Hảo hỏi xem hôm qua mình đã gây nên chuyện gì mà khiến Thúy Ngân tức giận đến như vậy.

"Tú Hảo, hôm qua mình đã làm gì sai trái không?" Lan Ngọc nhanh chóng hỏi.

"Ý cậu là sao? cậu không nhớ gì về chuyện hôm qua à?"

"Mình uống nhiều quá khiến giờ đầu óc chẳng nhớ được thứ gì cả, sáng nay tỉnh lại chỉ thấy Thúy Ngân thái độ rất khác" Lan Ngọc khổ sở nói.

" Hôm qua cậu bất ngờ... hôn mình.... trước mặt Thúy Ngân" Tú Hảo ấp úng nói.

"Cái gì?" Lan Ngọc giật mình, hóa ra là như vậy nên Thúy Ngân mới có thái độ như vậy, cô gây ra chuyện lớn rồi.

Lan Ngọc đứng ngoài đập cửa, khẩn cầu Thúy Ngân mở cửa ra nhưng người bên trong không hề có động tĩnh gì hết. Lan Ngọc vội vã lục tung tất cả các ngăn tủ trong nhà lên tìm chìa khóa của phòng, tìm được thì nhanh chóng mở cửa.

Khi cửa được mở ra, Lan Ngọc chạy vào thì thấy Thúy Ngân ngồi ở bàn trang điểm, đồ đạc, mĩ phẩm trên bàn đều bị Thúy Ngân hất văng xuống đất, cả căn phòng bị Thúy Ngân làm cho bừa bộn. Lan Ngọc chạy nhanh tới ôm chặt lấy Thúy Ngân, người trong lòng có giãy giụa đến mấy cô cũng không buông ra.

"Thúy Ngân, chị xin lỗi, xin lỗi em chị sai rồi" Lan Ngọc đau lòng nói.

Thúy Ngân không nói câu gì, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Lan Ngọc rồi tiếp tục hất văng những thứ còn sót lại trên bàn. Lan Ngọc sợ hãi, ôm lấy eo của Thúy Ngân ngăn em ấy lại nhưng người kia lại càng cố gắng thoát ra.

"Thúy Ngân em bình tĩnh lại được không? Chị sai rồi, em đánh chị cũng được, mắng chửi chị cũng được, chỉ xin em đừng im lặng như vậy, cũng đừng làm gì gây thương tổn đến bản thân em. Chị rất đau lòng " Lan Ngọc nghẹn họng nói.

"Chính mắt em nhìn thấy chị chủ động hôn cô ta, chị muốn em bình tĩnh lại như thế nào đây?" Thúy Ngân nói lớn.

"Chị xin lỗi, Chị xin lỗi" Lan Ngọc tạm thời trước mắt cố gắng ngăn Thúy Ngân lại đã rồi sẽ giải thích với em ấy sau nhưng không ngờ Thúy Ngân phản ứng mạnh như vậy.

Thúy Ngân tức giận mất tự chủ, đưa tay lên tát Lan Ngọc một cái rồi ngồi khụy xuống, khóc lớn. Lan Ngọc bị tát, cả người thất thần, cú đánh không đau nhưng trong tim cô như bị một nhát dao đâm trúng. Thúy Ngân làm vậy với cô thì có lẽ cô đã làm em ấy đau khổ rất nhiều, cô trách bản thân mình rất nhiều, chỉ biết ngồi xuống ôm người kia vào lòng.




.........
Căng dữ trời😥😥😥😥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro