Chap 10: Tôi Sẽ Theo Đuổi Em Hết Cả Cuộc Đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại hiệu sách.

"Lan Ngọc, cái này là sao"

Im lặng.

"Lan Ngọc sàn nhà không bẩn đâu"

Im lặng.

"Lan Ngọc, đây là cái gì?"

Im lặng.

" a... a không phải chứ vì sao lại bẩn như vậy"

Bốp....

"Lan Ngọc, chị làm vỡ cái gì rồi này"

Lan Ngọc không chịu nổi cái người này nữa rồi, bắt đầu từ lúc mới đến miệng vẫn nói không ngừng.

"Thúy Ngân, chị có thể im lặng không?"

" Nhưng chị thật không biết làm gì" – Thúy Ngân vội buông giẻ lau trên tay, chạy đến bàn của Lan Ngọc, ngồi ngay bên cạnh còn cố ý dùng tay trái rất sạch sẽ chạm vào cánh tay đang lướt trên bảng chữ nổi.

" Chị có thể hỏi MinMin"

" Chị không thích MinMin"- Thúy Ngân được nước lấn tới, cả người nghiêng hẳn về phía Lan Ngọc, bây giờ cái tay trái không yên phận nữa, nắm chặt lấy tay người kia.

" Em muốn yên tĩnh sáng tác, chị lộn xộn như vậy sẽ không tập trung được"- Lan Ngọc dù không biểu hiện gì, nhưng cái cảm giác tim đập mạnh khi con người kia đến một lúc càng gần, khiến cô không khỏi khẩn trương.

" Được rồi, không làm phiền em sáng tác nữa"- Thúy Ngân luôn biết chừng mực, công việc của Lan Ngọc, cô sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng.

Thúy Ngân đứng dậy, tiếp tục cầm giẻ lau, thu dọn cái bình mới vỡ tan tành kia, lúc này cô không nói năng, không lộn xộn, còn ra dấu cho MinMin hướng dẫn mình nhỏ một tý. Rất ngoan ngoãn học hỏi, còn chú ý lắng nghe hướng dẫn chăm chú.

" Phó tổng, cô đã hiểu chưa"- MinMin rất có thiện cảm với Thúy Ngân, chính xác là từ lúc được Thúy Ngân tặng cho một chiếc đồng hồ lấy lòng đi )))

" Ừm, nhưng mà cái này phải bắt đầu lau nhà từ đâu đây"- Thúy Ngân nhìn cái cửa hàng đầy sách cũng không biết đi đến địa phương nào mà quét dọn.

" Chị đến đây, em cùng chị quét dọn sẽ nhanh hơn"- MinMin đi trước, cầm theo một vài dụng cụ ra dấu cho Thúy Ngân.

" Chờ một lát, chị đến ngay"

.............. Lê phó tổng chị đừng có như vậy, a a Lê là em cố ý, phó tổng chị lại làm bẩn rồi, ừ phải dọn lại rồi, haha, haha, haha,haha.

Lan Ngọc đại khái là nghe được thanh âm vui vẻ của con người kia, không khỏi nhíu mày, cô đây là đang tức giận?? Đột nhiên rất muốn gọi Thúy Ngân đến chỗ mình nhưng lại muốn người kia chủ động, cô đây là vì sao?? Càng ngày âm thanh của hai người kia càng lúc càng lớn, Lan Ngọc nghe không nổi nữa, cái người kia lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy sao.

" Thúy Ngân, đưa em trở về"- Lan Ngọc lớn tiếng.

"Lan Ngọc, em chờ một lát chị cùng MinMin sắp xong rồi này"- Lời này là Thúy Ngân nói vọng ra, căn bản cô không bước ra ngoài nên không thấy được khuôn mặt khó coi của Lan Ngọc.

Nghe xong câu trả lời đó, Lan Ngọc sắc mặt trắng bệt, là do cái câu " chị cùng MinMin". Cô không tự chủ được, đứng dậy, vươn tay với lấy chiếc gậy dò đường của mình, nhưng tay chân rối tung lên làm rơi tất cả từ trên mặt bàn xuống.

"Lan Ngọc, em làm sao vậy?"- Thúy Ngân vội chạy ra, MinMin cũng theo ở phía sau.

Im lặng.

" Đừng động, chị dọn lên giúp em"

Im lặng.

" Được rồi, em càng làm càng loạn đấy, ngồi trên ghế đi"- Thúy Ngân dìu Lan Ngọc ngồi dậy, sau đó cùng MinMin thu dọn tiếp.

Thúy Ngân lúc này làm sao mà biết Lan Ngọc đang tức giận vì cái gì, miệng vẫn nói chuyện rất thân mật với MinMin. " MinMin bình thường cô chủ của em lúc nào cũng bất cẩn như vậy luôn à"

MinMin bên cạnh miệng cười không ngừng " Rất ít khi như vậy nha"

Thúy Ngân lần này lại tiếp tục " Nếu cô ấy cứ như vậy thì chắc em sẽ mệt chết rồi, thật may mắn cho em đó"

MinMin bòi thêm một câu " Chị là đang lo lắng cho em à"

Thúy Ngân cười haha, miệng vẫn còn rất vui vẻ " Tất nhiên là lo lắng cho em rồi"

Lan Ngọc thật không thể im lặng hơn nữa, đây là kế bên cạnh mình trổ tài lấy lòng phụ nữ. Cô đứng dậy, tay với lấy chiếc gậy, miệng nói từng chữ.
" EM TỰ BẮT XE TRỞ VỀ"

" Khoan đã, được rồi MinMin em dọn tiếp phần còn lại nhé" – Thúy Ngân gấp rút, chạy như bán mạng, nhanh chóng thay đồ đưa Lan Ngọc trở về.

Không khí trên xe lúc này càng không khá hơn bao nhiêu.

" Lan Ngọc sắc mặt em không tốt, là phát bệnh sao??"

Im lặng.

" Lan Ngọc hay là tối nay đừng đến nhà hàng đàn, em không khỏe nên ở nhà"

"Thúy Ngân, chị rất thích quan tâm phụ nữ??"- Lan Ngọc giọng điệu tức giận

" Không có, chỉ có thích quan tâm em thôi" – Lan Ngọc mắt thấy người bên cạnh không được vui nên giọng điệu rất thành thật.

" Em lại thấy không đúng như vậy"- Lan Ngọc nói càng lúc ngữ điệu càng mang ngữ điệu hơn dỗi.

"Lan Ngọc, em đang hờn dỗi chị sao?"- Tay lái xe nhưng Thúy Ngân vẫn luôn chú ý đến người bên cạnh.

" Em làm sao dám quản chị"- Nhắm mắt, tựa vào ghế Lan Ngọc nhàn nhạt trả lời.

Tranh thủ lúc đèn đỏ, Thúy Ngân tranh thủ ngắm người đang giận dỗi kia, đến lúc giận vẫn rất xinh đẹp. Cô chậm rãi suy nghĩ một lát, không phải là do cô quá thân thiết với MinMin nên giận rồi chứ. Đây gọi là ghen à, Thúy Ngân đột nhiên trong lòng rất vui sướng, cố nín cười, lái xe một mạch đến nhà Lan Ngọc đoạn đường đều im lặng.



......
là ghen oóoooo😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro