Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Nhi không muốn để ý tới, Nhật Minh vẫn chịu đựng chân của mình đau, khập khễnh đuổi theo, cuối cùng cậu ta và nàng một trước một sau đi vào trường, cậu ta một lòng đi theo phía sau, ngay cả xe đưa đón Nhật Hạ dừng ở phía ngoài trường cũng không để ý thấy.

Đỗ Nhật Hạ xuất phát sớm nửa tiếng trầm mặc không nói gì.

Lái xe dò hỏi: "Tiểu thư, bọn họ đã vào trường học."

Bởi vì vẫn luôn chăm sóc Nhật Hạ, anh ta nói chuyện cũng thiên vị: "Cô lo lắng cậu ta trẹo chân muốn đón cậu ta đi học, sao cô Nguyễn có thể để cậu ấy đuổi theo phía sau mình chứ, cũng không biết chân trẹo có vấn đề gì không?"

Lúc Nhật Hạ từ trên xe bước xuống bỗng hoảng hốt.

Lúc trước Nhật Minh đều chạy theo mình, sao bây giờ đã bắt đầu chạy theo con nhỏ Nguyễn Phương Nhi rồi, kiểu người như cô ta bây giờ dường như có chút giống nàng, lúc trước chẳng phải Nhật Minh đuổi theo cô ta, còn nàng đuổi theo cậu ta, thậm chí cậu ta luôn luôn có thể vì một câu của mình mà bỏ rơi Phương Nhi.

Rốt cuộc cô ta đã làm những gì?

Trên đường đến phòng học, có bạn học nữ chào hỏi, Nhật Hạ nhìn nụ cười của bọn họ luôn cảm thấy bọn họ đang giễu cợt mình, bọn họ quan tâm mình, luôn cảm thấy là bọn họ đang xem trò cười.

Trong phòng học Nhật Hạ như ngồi bàn chông, hết lần này tới lần khác còn muốn dịu dàng đáp lời mỗi người.

Bạn học nam cùng khối cùng lớp đi tới bên cạnh cô ta, ngại ngùng quái lạ, khuôn mặt đỏ bừng: "Nhật Hạ, bệnh cảm của cậu đỡ chưa."

Nhật Hạ cười yếu ớt: "Ừm, cảm ơn đã quan tâm."

Ở trường học, lúc nào cô ta cũng được hoan nghênh vô cùng, cô ta vừa mới trở lại đã có người cho cô ta không ít đồ ăn vặt, còn có người cầm vở ghi chép trong lớp đưa cho cô ta.

Đối với bạn học nam mình không hề quen thuộc, thậm chí ngay cả tên cũng gọi không được này, Nhật Hạ nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cậu ta, tâm trạng có chút dễ chịu.

Bạn học nam kia do dự một chút, hạ giọng: "Cậu là chị họ bạn học Phương Nhi đúng không, cậu có thể cho tớ xin số điện thoại cậu ấy không?"

Nụ cười hời hợt của Nhật Hạ gần như biến mất, cô ta kéo ra một nụ cười xán lạn: "Được."

Còn chưa đến tiết học đầu tiên, Nhật Hạ đã đi ra ngoài, cô ta bị tức đến khóc, ở bên ngoài phát tiết cảm xúc rất lâu mới lau sạch sẽ nước mắt quay về tiếp tục lên lớp.

Đều là bởi vì cô ta thua cuộc thi hoa khôi trường à, có phải là bây giờ mọi người đều cảm thấy Nguyễn Phương Nhi xinh đẹp hơn mình, tốt bụng hơn mình, nhưng mà cô dựa vào cái gì chứ!

Lúc trước đều là những người khác tìm Phương Nhi để xin số điện thoại của cô ta, hoặc là nhờ tặng đồ cho cô ta giúp mình, đây là lần đầu tiên có người tìm cô ta là vì muốn xin số điện thoại của con nhỏ đó!

Cả tiết học đầu tiên, Nhật Hạ nhìn bảng cái gì cũng đều không nghe vào.

Bởi vì cô ta nhìn bảng đen đặc biệt chuyên chủ nghiêm túc, giáo viên cảm thấy đã hiểu bèn chủ động gọi cô ta trả lời câu hỏi.

Nhật Hạ đứng lên, trong phòng học rất yên tĩnh, cô ta không hiểu, cô ta đứng thẳng ung dung tự tin: "Thưa thầy, đáp án của đề này là..."

Cô ta ôm tim của mình rồi dùng sức ho khan, rồi lại bịt miệng, cũng không đợi giáo viên nói cái gì, trực tiếp dọc theo đường đi từ trong phòng học ra ngoài.

Mấy phút sau Nhật Hạ quay về, cô ta rửa mặt xong, giọng nói yếu ớt: "Thầy ơi, lúc nãy thật xin lỗi."

Giáo viên: "Không sao không sao, em có muốn xin nghỉ không?"

Cô ta ra vẻ kiên cường: "Không sao đâu ạ, em có thể tiếp tục lên lớp."

Lần này ngồi vào chỗ ngồi, cô ta càng không có tâm tư nghe giảng bài.

Cho đến bây giờ cô ta chưa từng coi chị em nhà Nguyễn là bạn mà chơi, Phương Nhi chỉ là một người cần ngước nhìn cô ta, là người cần cô ta bố thí, bây giờ người này hình như bắt đầu tỏa sáng, thậm chí hình như cô càng khiến cho người khác yêu thích hơn cả mình, sao Nhật Hạ lại không khó chịu được chứ.

_______

Tiết học trong phòng học Bảo Ngọc, thành tích học tập của lớp bọn cô kém, điểm trung bình cũng thấp, lên lớp làm cái gì cũng được. Kiểu giống như cô đây, trước đó trực tiếp nhoài ra mặt bàn ngủ thì giáo viên cũng sẽ không nói nhiều một câu, mấy ngày nay Bảo Ngọc bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài, cô bá đạo, hễ là trong phòng học có người nào làm ồn, sẽ có một quyển sách bay đến.

"Mẹ nó, mày là đến đây đi học hay là đến đây làm gì, không nghe bài thì cút ra ngoài."

Bầu không khí học tập ở toàn bộ lớp mười ba mấy ngày nay trước giờ chưa bao giờ có, lên lớp ngay cả ăn vụng đồ ăn vặt cũng không được, chỉ sợ âm thanh ăn thứ gì đó lớn quá, Bảo Ngọc lại nói ảnh hưởng đến việc học tập của cậu.

Ánh mắt giáo viên nhìn cô cũng thay đổi, một tiết học cô cũng phải được giáo viên mời trả lời câu hỏi mấy lần, kết quả ngạc nhiên và vui mừng phát hiện đứa nhỏ họ Lê này thật thông minh, nếu như sớm chăm chỉ một chút, có thể thi đậu đại học A cũng không phải là mơ.

Chữ Bảo Ngọc viết rất đẹp, chữ cũng giống với con người cô, lộ ra kiêu ngạo sắc bén.

Tiết học này phải làm bài thi, lúc cô cầm bài thi làm bài có rất nhiều chỗ không hiểu, đều là vì kiến thức căn bản không ổn, kết quả bỏ trống rất nhiều câu, sau khi viết xong cô ném bút đi, lại thấy một người ở hàng phía trước viết xong đang đan len, còn lấy ra hai cây kim gỗ.

Bảo Ngọc biết người bạn học đó, học còn kém hơn cô, trong nhà cũng không có ý định để cho cậu ta học tập tốt, cứ để cho cậu ta sống không cần có lý tưởng gì. Người này ngốc nghếch, làm cái gì cũng đều phản ứng chậm nửa nhịp, nghe nói vì cậu ta mà trong nhà còn cố ý sinh thêm con thứ hai, một lần nữa luyện người mới, nhưng trong nhà đúng là một bát nước rất bằng phẳng, tính cách người em trai kia của cậu ta cũng rất tốt.

Gia Bảo cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Bảo Ngọc, bị dọa đến đồ trong tay cũng rơi mất, sau đó nhanh chóng nhét đồ vào trong bàn học, bắt đầu cầm bút ra vẻ làm bài thi.

Thật đáng sợ, cô thật là đáng sợ!

Cậu ta đan khăn quàng cổ này thôi cũng quấy rầy cậu làm bài thi sao?

Giáo viên không ở trong phòng học, Bảo Ngọc đứng lên đến nói với bạn ngồi cùng bàn của Gia Bảo, nói: "Cậu ngồi vào chỗ của tôi đi."

Bảo Ngọc kéo ra cái ghế ngồi xuống: "Tiếp tục."

Gia Bảo: "Tiếp tục, tiếp tục cái gì?"

Cô mất kiên nhẫn: "Vừa nãy cậu đang làm gì, bây giờ tiếp tục làm cái đó."

Vừa, vừa nãy cậu ta đang đan khăn quàng cổ...

Gia Bảo run rẩy cầm hai cây kim gỗ ngồi vào chỗ của mình đan khăn quàng cổ, bởi vì cô ngồi ở bên cạnh, động tác của cậu ta đều chậm lại, Bảo Ngọc nhìn chằm chằm cậu ta, rất nhanh đã thả lỏng sắc mặt.

Chỉ vậy thôi?

Học xong.

Lương Thùy Linh có một ý tưởng, sau đó trực tiếp nằm ở trên bàn, nhịn cười, cũng không muốn nói cái gì, chỉ muốn nói một câu bạn học Nguyễn thật trâu bò, nàng này sẽ không phải là yêu tinh chứ, lại ăn thịt tên họ Lê cao khều của bọn họ thành bộ dạng này.

Cô bằng lòng học đan khăn quàng cổ vì Phương Nhi.

_______

Nhật Minh tìm được Huy Hoàng, tình cảm giữa bọn họ không phải người nào cũng có thể tùy tiện so sánh, Huy Hoàng xem cậu ta như em trai mà chăm sóc, lại thêm trước đó Nhật Minh kề cận Nhật Hạ, Huy Hoàng với cô ta ở trong một khu biệt thự nhà giàu trong thành phố, có nhiều thời gian chung đụng với nhau, cho nên thời gian chung đụng với cậu ta cũng không ít, tình cảm của hai người càng sâu hơn một chút.

Nhật Minh: "Anh Huy Hoàng, anh có giúp em khuyên chị em không?"

Thoáng có hơi xấu hổ, Huy Hoàng trả lời: "Anh không có lý do khuyên em ấy, Bảo Ngọc đối xử với em ấy rất tốt, thậm chí nhìn thấy anh tập luyện với em ấy cũng chỉ ở dưới ghế khán giả nhíu mày, sau khi kết thúc tập luyện thì cầm đồ cho em ấy cùng nhau trở về, cũng không nói chuyện nhiều với anh."

Nghĩ đến lời Huy Hoàng nói, tốc độ nhịp tim của Nhật Minh tăng lên, nói không có lý do khuyên nàng cách xa Bảo Ngọc một chút, nhưng mà cậu ta sẽ cho Huy Hoàng một lý do, huống chi bây giờ chân cậu ta đau, mặc dù nàng chán ghét cậu ta, nhưng mà đối với cậu vẫn còn có một chút đau lòng.

Nhật Minh do dự, nhìn thấy đồ Bảo Ngọc cầm trong tay, cậu ta chỉ muốn cảm thán thiên thời địa lợi nhân hòa, đây chính là cơ hội của cậu ta.

Nhật Minh: "Lê Nguyễn Bảo Ngọc, cô thích chị tôi đúng không?"

Sau khi hỏi xong, cậu ta nhân cơ hội này kéo đồ Bảo Ngọc cầm trong tay ném đến thùng rác phía xa bên cạnh, Lương Linh nhanh chân chạy đuổi theo.

Trong nháy mắt, vẻ mặt cô trầm xuống.

Nhật Minh: "Cô không xứng, cho nên sau này cách xa chị tôi một chút đi, không được thích chị tôi, nhà họ Nguyễn chúng tôi không thể nào thừa nhận, cô bóp chết ý nghĩ thích chị tôi đi. Gần đây tôi cãi nhau với chị tôi, nhưng từ nhỏ chị tôi đã thương tôi, cô có biết từ nhỏ chị ấy đã thích dâu tây không, đó là bởi vì tôi cũng thích ăn dâu tây, chị ấy luôn để dành dâu tây cho tôi, sau này tôi thích chơi game, chị ấy đều nguyện ý đưa hết tiền tiêu vặt để dành được cho tôi nạp game."

Bảo Ngọc thâm trầm: "Cho nên, dâu tây của cô ấy để dành cậu cũng ăn, tiền tiêu vặt cô ấy tiết kiệm cậu cũng rắp tâm dùng để chơi game?"

Nói xong, cô cũng mặc kệ Nhật Minh có phải em trai của Phương Nhi hay không, tiến lên trực tiếp nắm lấy cổ áo của cậu ta.

Trong chớp mắt, Nhật Minh mờ mịt vì câu nói của Bảo Ngọc, lúc trước cậu ta không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng mà cô nói rồi, cậu ta mới phát giác được hình như mình hành động không đúng với nàng.

Dựa vào đâu Phương Nhi để lại dâu tây cho cậu ta ăn, đưa tiền tiêu vặt cho cậu ta nạp game, mà cậu ta lại còn ghét bỏ, nói nàng không bằng Đỗ Nhật Hạ chứ.

Đúng lúc này hiệu trưởng Đoàn đi ngang qua, ông ấy hô lớn: "Lê Nguyễn Bảo Ngọc—!"

Ông ấy lo lắng cô không thể tự khống chế mình nổi, bèn tiến lên tách cô với Nhật Minh ra.

_______

Phương Nhi bề bộn nhiều việc, ở trường thì học, giữa trưa thì diễn tập, tối về còn phải ôn tập, nhưng mà loại cuộc sống này cũng coi như phong phú, chỉ có điều nàng phát hiện khi đi học mình có hơi buồn ngủ.

Ngồi bên cạnh cửa sổ phơi ánh nắng ấm áp thì càng buồn ngủ.

Lúc tan học Đỗ Hà lấy món bánh ngọt bố mình làm ra, đều đưa cho nàng ăn, nó được cô ấy từng bước từng bước tỉ mỉ đóng gói bọc lại, phía trên còn dán tấm thiệp.

Có bạn học ra ngoài mua nước vội vàng chạy đến: "Phương Nhi, em trai cậu cãi nhau ầm ĩ với Bảo Ngọc ở trường học, lúc muốn đánh nhau thì bị hiệu trưởng nhìn thấy, bị gọi vào phòng làm việc của hiệu trưởng rồi!"

Đỗ Hà vội đứng lên nhường chỗ, nàng ngồi bên cửa sổ, cô ấy ngồi ở bên ngoài, lúc Phương Nhi ra ngoài thì cô ấy phải nhường chỗ mới đi ra được.

Đỗ Hà: "Nhi, cậu đi xem một chút đi."

Nàng nhanh chóng ừ một tiếng rồi từ trong chỗ ngồi đi ra ngoài chạy khỏi phòng học.

Lúc Phương Nhi đến bên ngoài phòng làm việc của hiệu trưởng thì Lương Linh cũng ở đây, cô ấy nhìn thấy nàng đi qua, chủ động giúp Bảo Ngọc giải thích: "Không phải là vấn đề ở họ Lê cao khều, lúc nãy tôi đi cùng với cậu ấy, bọn tôi..."

Chuyện này phải nói với nàng như thế nào, lúc cô ở bên ngoài là đang cùng Bảo Ngọc nghiên cứu đan khăn quàng cổ thế nào, sau đó vẫn không học được, Bảo Ngọc không muốn nói đâu.

Tuy nói Lương Linh không được bồi dưỡng như một người thừa kế, cô ấy còn có một anh trai lớn hơn sáu tuổi, nhưng mà cũng không đến mức ngay cả những thứ này cũng không nghĩ ra.

Vừa nãy là Nhật Minh cố ý.

Cậu ta ném cuộn len và hai cây kim đan khăn quàng cổ của Bảo Ngọc đi để chọc giận, cô thích sĩ diện, chắc chắn sẽ không nói rốt cuộc vì sao lại cãi nhau với Nhật Minh, ra tay với cậu ta, đây chính là điều thằng nhóc đó muốn, cậu ta muốn để Bảo Ngọc đánh mình, muốn để cô bị những người khác hiểu lầm, bị Phương Nhi hiểu lầm.

Lương Thùy Linh không nói tiếp, có chút do dự.

Phương Nhi: "Bạn học Lương?"

Khoảng thời gian này nàng chung sống với Bảo Ngọc không tệ, hơn nữa, cô đã bằng lòng học đan khăn quàng cổ, học nấu cơm vì nàng, còn cần mặt mũi gì trước Phương Nhi đây chứ, huống chi, chỉ để cho nàng biết cũng không có gì.

Lương Linh đều biết, dựa theo tính tình của Bảo Ngọc, một câu cũng sẽ không nói, cô không có khả năng sẽ liên lụy chuyện này đến Phương Nhi.

Lương Linh đã nghĩ kĩ ở trong lòng rồi, lúc này mới muốn mở miệng thì cửa phòng làm việc của hiệu trưởng lại bị đẩy ra, Bảo Ngọc đi ra trước, Nhật Minh đi theo ở phía sau.

Nhật Minh ấm ức, khập khễnh đi lên phía trước, cậu ta kêu lên với Phương Nhi: "Chị!"

Vừa nãy ở chỗ hiệu trưởng Đoàn, Bảo Ngọc một câu cũng không chịu nói, bị chép phạt kỷ luật còn bị hiệu trưởng phê bình một trận, cô ngược lại không cảm thấy mình đan khăn quàng cổ có gì mất mặt, đan khăn quàng cổ cho Phương Nhi có gì mất mặt, mất mặt chính là cô không học được, đan lung ta lung tung, nếu như hiệu trưởng Đoàn muốn mở ra, vậy chẳng phải sẽ bị cười sao, mấu chốt hơn chính là Bảo Ngọc cô không muốn để loại chuyện này liên lụy đến Phương Nhi.

Nhật Minh gấp gáp: "Chị, em đã nói với chị rồi, bảo chị đừng lui tới với Bảo Ngọc, cô ta chính là kẻ điên, cũng bởi vì em bảo cô ta cách xa chị một chút, cô ta liền muốn đánh em."

Tính cách của Lương Linh tốt, cô ấy cũng bị chọc giận mà cười lên, nếu đây không phải em trai của Phương Nhi, bây giờ cô đã giúp Bảo Ngọc đánh Nhật Minh một trận, trường học kỷ luật gọi người nhà cũng nhận hết.

Bảo Ngọc mím môi, cô không có gì tức giận, giọng điệu bình thản lại trầm trầm: "Tôi không có."

Cô nghĩ, nếu có giải thích thế nào nàng cũng sẽ không tin đâu.

Sau này có lẽ nàng lại đối xử với mình giống trước đây, muốn cách thật xa.

Người em trai Phương Nhi yêu thương đứng trước mặt lên án, sao nàng lại tin mình chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro