Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông nội Lê đứng tại chỗ thở hổn hển, lặng im suy nghĩ.

Quản gia chạy tới: "Chủ tịch, ngài nói xem, ngài đuổi theo theo cô chủ làm gì kia chứ, cô ấy đang tuổi ăn tuổi lớn sức khỏe dồi dào, ngài sao mà đuổi kịp được."

Ông nội: "Tôi mà vẫn ở cái thời mười mấy tuổi ấy à, chắc chắc con nhóc đó không đuổi kịp tôi! Nhưng mà ông nói có lý, sau này không đuổi nữa, trực tiếp đóng cửa đánh."

Trong vườn có cây táo, Bảo Ngọc muốn dẫn nàng đi hái táo ăn, Phương Nhi ra hiệu bảo Bảo Ngọc chờ ông nội một lát, hai người đứng tại chỗ, ông biết bọn họ có ý đồ thì hừ lạnh một tiếng.

"Chạy gì mà chạy, chạy rồi chẳng phải vẫn phải chờ tôi ở phía trước đó sao."

"Chủ tịch nói đúng!"

Ông nội Lê không nhanh không chậm đi qua đó, lúc đi tới trước mặt Bảo Ngọc và Phương Nhi, mở miệng còn chưa kịp nói gì đã nghe cô nói: "Ông thua rồi, giao piano thẳng tới căn hộ của cháu là được, ông muốn mua piano thì cứ mua thôi, còn quanh co thi chạy với cháu, Nhi, cảm ơn ông."

Phương Nhi cảm động, nàng có thể nghĩ ra, chắc hẳn ông biết tin tức về mình, dù sao thì bản thân cũng đang ở cùng Bảo Ngọc: "Cháu cảm ơn ông nội ạ, làm phiền ông muốn tặng một cái piano cho cháu mà còn phải nhọc lòng như vậy."

Ông nội Lê: "..."

Cây gậy của ông đâu, gậy ông đâu rồi!

Trong vườn nhà họ Lê trồng rất nhiều loại cây ăn quả, những cây này đều do ông nội trồng, bình thường chăm sóc rất kỹ lưỡng, trái cây vô cùng thơm ngọt.

Lương Linh và Thiên Ân đã bắt đầu đóng gói, định mang một ít về ăn.

Phương Nhi và Bảo Ngọc cũng tham gia, nàng cười nhìn bọn họ hái trái cây, tay cầm giỏ đứng một bên, đặt trái cây vào trong giỏ.

Hơn một tiếng sau mọi người mới đi ra khỏi vườn.

Ông nội Lê thổi râu mép với Bảo Ngọc, còn thái độ với cô bé ngoan ngoãn Phương Nhi lại rất tốt: "Phương Nhi ơi, đi câu cá với ông đi, đúng lúc ông muốn dùng thử cần câu cháu mua tặng ông."

Nàng cười: "Vâng ạ."

Chỗ câu cá không ở trong trang viên, phải lái xe đi đến cạnh bờ sông thả cần câu, ông nội muốn đi câu với nàng, quản gia đi bảo tài xế chuẩn bị xe.

Bảo Ngọc đưa cho Phương Nhi ít hoa quả đã rửa sạch: "Câu cá chẳng thú vị gì, em thấy chán thì ngồi đó ăn hoa quả, nếu như không muốn chơi nữa thì gọi điện thoại cho tôi, tôi qua đón em, thôi bỏ đi, tôi đi cùng em luôn."

Cô không phải một người dịu dàng, hormone tràn ngập từ đầu đến chân, nhưng làm mấy chuyện này thì chu đáo, cẩn thận từng li từng tí một, nàng nhìn cô chẳng nói câu nào, Bảo Ngọc cau mày thật chặt.

Bảo Ngọc: "Sao vậy, chê bà đây lải nhải hả?"

Phương Nhi trả lời qua loa: "Không chê cậu lải nhải, chỉ cảm thấy là, Bảo Ngọc à, giọng cậu dễ nghe thật đó."

Cô vươn tay sờ lên cổ họng của mình, không nhịn được cong khóe miệng lên, lúc nói chuyện cố kiềm chế: "Ừm, tôi biết rồi."

Phương Nhi và ông nội Lê xuất phát đến bờ sông câu cá, nàng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, bây giờ vẫn thấy khó mà tin nổi.

Từ trước đến nay, bản thân chưa từng nghĩ đến việc có một ngày mình và Bảo Ngọc ở cạnh nhau thế này, thậm chí còn chơi chung với Lương Linh và Đỗ Hà, ông nội vẫn yêu quý mình như đời trước, nhưng khác biệt là bọn họ không phải phiền lòng vì Bảo Ngọc nữa.

Ông nội Lê: "Cháu biết câu cá không?"

Phương Nhi: "Cháu biết ạ."

Ông lại hỏi: "Cháu biết chơi cờ tướng không?"

Đã rất lâu rồi nàng không chơi cờ tướng, trước kia từng học chơi từ ông nội Lê, trước khi quen ông, nàng cũng biết cách chơi nhưng mà đánh rất tệ.

Phương Nhi: "Ông nội, lát nữa chúng ta câu cá thì cùng nhau chơi cờ tướng nhé?."

Điều này khiến ông nội Lê vô cùng vui vẻ: "Được được được."

Vừa đến bờ sống ông đã lấy cờ tướng ra rồi lại mở ô, lấy ghế ra với nàng, cuối cùng đặt cần câu thật tốt, hai người lần lượt ngồi xuống cái ghế dựa của mình, bắt đầu vừa câu cá vừa chơi cờ, bầu không khí không tệ chút nào.

Ở xung quanh có mấy người quen của ông nội Lê tới gần.

"Chủ tịch, đây là ai thế?"

"Đừng quấy rầy bọn tôi chơi cờ, ông thấy thèm thì tìm cháu gái ông chơi đi."

"Này, cháu gái tôi mới hơn bốn tuổi, chơi cờ gì chứ?"

Ông nội Lê hơi hả hê, nhỏ giọng nói: "Đợi cuối tuần sau ông lại đến đây, chúng ta cùng nhau câu cá đánh cờ rồi về tôi bảo người làm cá cho ông ăn, ông còn muốn ăn gì nữa thì nói cho tôi biết."

Chẳng bao lâu sau, Bảo Ngọc cũng tới, có người quen cô, tâm trạng cô tốt nên chào hỏi từng người một, sau đó lại lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh xem Phương Nhi và ông nội chơi cờ.

Phương Nhi nhìn bàn cờ vô cùng chăm chú, cô dùng một tay chống cằm nhìn, tay đưa hoa quả tới, nàng ngoan ngoãn cắn một miếng rồi lại tiếp tục chơi cờ với ông nội.

Dù sao thì ông nội Lê cũng là người dạy nàng chơi, trình độ của nàng cũng khá nhưng chơi với ông thì kém hơn một chút.

Bảo Ngọc: "Pháo lên trước."

Ông nội Lê: "Xem cờ không được nói!"

Sau khi nàng thua ván cờ đó, Bảo Ngọc làm chỗ dựa cho Phương Nhi, cô xắn tay áo lên: "Hai chúng ta chơi ván tiếp theo."

Rất nhanh sau đó, ông nội Lê thua cô một ván.

Ông hít thở sâu: "Cút!"

Lúc mọi người đi về, khóe miệng Phương Nhi vẫn cong lên mãi, còn nói với ông về chuyện ở trường của nàng.

Ông nội nghe xong thì hỏi: "Ngoại trừ đám nhóc Bảo Ngọc thì cháu chỉ có một người bạn nữa thôi sao?"

Nàng gật đầu: "Bạn bè chỉ cần thật lòng là được, bản thân cháu cũng bận rất nhiều việc, cũng đâu kinh doanh gì mà cần lôi kéo quan hệ."

Ông nội Lê: "Cháu ấy à, suy nghĩ rõ ràng thật đó."

______

Trang viên của nhà tổ họ Lê rộng là thế nhưng lúc sắp xếp chỗ ở ông nội bảo người dọn đồ vào cả căn nhà chính, ở căn nhà chính này thì Bảo Ngọc có phòng của mình, Thiên Ân, Lương Linh và Phương Nhi ở phòng dành cho khách.

Phương Nhi chơi cả một ngày rồi nên muốn về phòng nghỉ, lúc lên trên tầng, Bảo Ngọc nhường phòng mình cho nàng, cô đi ngủ ở phòng khách với Lương Linh và Thiên Ân, suy cho cùng thì chắc chắn phòng ngủ của cô sẽ tốt hơn một chút.

Nàng tắm rửa sạch sẽ đi ra thì nhận được tin nhắn của Tuấn Anh.

[ Tuấn Anh: Chị họ, nếu như lần này chị không rảnh thì chúng ta hẹn lần sau gặp nhé. ]

Không biết có phải cậu ấy biết chuyện giữa nàng và nhà họ Nguyễn mới gửi tin nhắn này hay không? Nàng cầm điện thoại trả lời, nói rảnh rồi đi tới ngồi trước cửa sổ ngắm phong cảnh dưới nhà.

Tuấn Anh nhìn tin nhắn Phương Nhi trả lời lại khẽ cười.

Thực sự đã rất lâu rồi cậu ta không ra ngoài ăn cơm với người khác.

Thiên Ân đến tìm nành: "Có muốn đi bơi không? Nhà họ Lê có một bể bơi khá xịn, nếu cậu không muốn bơi thì ở đây có cả suối nước nóng, còn có một tầng để tập thể hình."

"Bảo Ngọc và Lương Linh đâu rồi?"

"Vừa nãy tôi ngồi nói chuyện với ông nội, hình như Lương Linh đi gọi điện thoại, nghe loáng thoáng là giọng một cô nàng rất xinh đẹp, họ Lê cao khều thì tôi không biết, chắc là đi tập thể hình rồi."

Nhà tổ họ Lê bên này có rất nhiều thứ để chơi, trước kia nàng từng tới đây rồi, lúc đó ông nội thấy Phương Nhi và Bảo Ngọc cãi nhau nên bảo nàng đến đây ở mấy ngày, nàng cũng biết ở đây có bể bơi, mặc dù vừa tắm sạch sẽ xong nhưng nghĩ mình đi bơi cũng được, nhưng mà lại không mang theo áo tắm.

Nàng nói với cô ấy, Thiên Ân trả lời: "Để tôi bảo người đi hỏi thử xem, nếu như nhà họ Lê không có thì tôi bảo hộ mang một bộ tới cho cậu nhưng cậu phải đợi một lúc. Phong cảnh bên bể bơi cũng không tệ, hay là cậu tới bên đó chờ tôi một lát nhé, qua bên suối nước nóng cũng được."

Sau khi Phương Nhi đi ra ngoài, Thiên Ân làm một động tác như vừa giành chiến thắng.

Lương Linh đi tới hỏi: "Họ Đoàn ngơ ngác, cậu đang làm gì thế?"

Thiên Ân trả lời thẳng thắn: "Họ Lê cao khều ở bên phía bể bơi, tôi đến đây bảo cô dâu nhỏ của cậu ấy qua đó."

Cô ấy giơ ngón tay chỉ số 11 ra: "Cơ bụng số 11 rõ lắm đó đó."

"Tôi muốn vào đại học A, Bảo Ngọc mà chăm chỉ học tập thì cũng có thể vào đại học A, gần đây tôi đang dạy kèm cho Phương Nhi thấy thành tích của cô ấy cũng có thể vào đại học A được, vì vậy cậu tính thế nào?" Lương Linh nói xong thì khẽ mỉm cười với Thiên Ân.

Thiên Ân chân thành đáp: "Bên đại học A có trường kỹ thuật nghề không? Nếu không có thì tôi gọi điện thoại cho bố tôi để ông ấy nhanh chóng đi xây trường, nếu không thì con gái ông ấy không thi đỗ nổi."

Cô ấy nói xong lại giơ ngón tay chỉ số 11 với Lương Linh: "Thật ra tôi cũng có cơ bụng ngon lành như họ Lê cao khều đó nha."

Lương Linh: "... "

Lúc Phương Nhi đến bể bơi thấy cô đang ngồi trên ghế cầm quyển sách, nàng nghĩ Bảo Ngọc đến đây học để tránh bị làm phiền, không bơi lội thì có thể ngâm suối nước nóng.

Nàng đi lên trước mấy bước thì nghe thấy cô đang đọc cái gì mà có công chúa nhỏ, nàng dừng chân lại, đi về phía Bảo Ngọc.

Giọng cô rất hay, có chút khàn khàn trầm thấp, lại có cảm giác an toàn.

"Hôm đó công chúa nhỏ ngủ dậy biết mình đã kết hôn với vương tử."

Cô đang đọc gì vậy??

Phương Nhi vươn tay lấy cuốn sách trong tay Bảo Ngọc, đọc tên sách lên: "Chuyện cổ tích mộng mơ đọc trước khi ngủ?"

Cô không hề lúng túng chút nào, vẫn ngồi đó, đôi chân dài hơi cong lại: "Bà đây đọc có hay không?"

Phương Nhi: "Bảo Ngọc ah, cậu muốn dỗ tớ ngủ sao?"

Cô cười: "Được, đồng ý với em."

Phương Nhi: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro