ngoc qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mái tóc dài đột nhiên bị một bàn tay kéo lại. Trong nháy mắt khi nàng kêu lên đau đớn, một bàn tay khác của hắn bỗng nhiên đem nàng ôm vào lòng.

"Muốn thoát khỏi tôi như vậy sao, hả?"

Hơi thở thâm trầm của hắn rơi vào trên cổ nàng, giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên. Nếu như không phải đã biết việc này thì Úc Noãn Tâm nhất định sẽ bị âm thanh này mê hoặc.

"Buông ra, Tôi không muốn ở chung với một tội phạm giết người!" Tay Úc Noãn Tâm nắm chặt lấy nắm cửa, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Cô gái ngốc, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không đối xử với em như vậy. Ngoan, buông ra..." Tâm tình Hoắc Thiên Kình rất tốt mà trấn an nàng, ngữ khí tràn ngập sự sủng nịch nhưng... rõ ràng cũng mang theo sự uy hiếp.

Úc Noãn Tâm nhắm chặt mắt lại, liều mạng lắc đầu, ngón tay càng nắm chặt hơn...

"Anh... buông tha cho tôi đi, cầu xin anh..."

Nàng thực sự rất sợ hãi... Cảm giác bất an mãnh liệt này còn hơn cả ba năm trước.

"Đừng sợ..."

Tay Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay đang nắm chặt lấy tay nắm cửa của nàng, gỡ từng ngón từng ngón ra, sau đó cầm trong lòng bàn tay: "Tôi thương em như vậy, sao có thể để cho em rời xa tôi được?"

Úc Noãn Tâm bị hắn ôm vào lòng, cả người run lẩy bẩy.

"Yên tâm đi, Noãn, về chuyện ảnh nóng tôi sẽ lập tức tra ra. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ khơi xướng!" Hắn xoay người nàng lại, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, ngữ khí lãnh đạm như mọi ngày.

Úc Noãn Tâm cảm thấy choáng váng. Nếu không phải đang bị hắn ôm chặt thì nàng nhất định sẽ không nhịn dược mà ngất xỉu. Được một lát sau nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn...

"Đừng tra nữa, những tấm ảnh đó là thật. Người trong đó chính là tôi... không phải là giả, tất cả đều là thật."

Tuy rằng người tạo ra tai tiếng rất đáng ghét nhưng... cũng không đến mức phải chết.

Không sai, nếu như một ngày nào đó bị Hoắc Thiên Kình tra ra thì đối phương nhất định sẽ rất thảm. Nói không chừng sẽ phải bỏ mạng giống như phóng viên kia.

Nàng thà thừa nhận tất cả cũng không muốn có người vì mình mà phải mất đi quyền sống sót.

Hoắc Thiên Kình, rốt cuộc hắn có tư cách gì mà làm như vậy. Hắn cũng không phải là thần chết, dựa vào cái gì mà nắm trong tay sống chết của con người?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng nâng lên. Trong đôi mắt đẫm lệ phản chiếu ánh mắt hàm chứa thương tiếc của hắn. Hắn cúi đầu cười như đang dung túng đứa con gái cáu kỉnh, nhẹ nhàng lắc đầu...

"Không, Noãn của tôi sẽ không làm như vậy. Tôi tin tưởng em."

Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ tự tin, ngay cả ánh mắt sâu thẳm như biển cả cũng chân thành như vậy, không chút che giấu...

Úc Noãn Tâm ngẩn người...

Nàng biết bao hi vọng tất cả đều trở lại lúc nãy, trở lại lúc nàng chưa biết tình hình của phóng viên kia vừa rồi. Nếu như nàng không biết hắn đáng sợ như vậy thì lời nói, vẻ mặt hắn lúc này nhất định sẽ khiến nàng cảm động sâu sắc, thậm chí... nàng sẽ bỏ qua thù hận với hắn.

Thế nhưng... lúc này sao nàng có thể lại cảm kích hắn được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro