Chương 1: Bì Bì về nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Bì Bì về nước 

Editor: Ngọc Kiều

Mạc Bì Bì quyết định trở về nước.

Ở độ cao ba vạn mét trên bầu trời, cô đang dần dần chìm vào giấc ngủ say, bỗng chốc tay nghe điện thoại bị lấy ra, cô mở mắt, bất mãn nhìn người đàn ông bên cạnh: “Sư huynh, anh rất buồn chán sao?”

Người đàn ông cười cười đưa cho cô một ly nước trái cây: “Rất buồn chán, còn hơn một giờ nửa mới đến nơi, thức dậy tán gẫu một chút.”

Mạc Bì Bì tiếp nhận ly nước trái cây, uống hơn phân nửa, sau đó trả lại cho hắn, duỗi  người, đứng dậy đem chăn cuộn lại, mở tấm che nắng ra, bên ngoài trời xanh mây trắng,  thuần khiết như vậy, xinh đẹp như vậy, khóe môi cô không tự chủ cong lên.

“Bì Bì, vì sao nhất định phải về nước?” Người đàn ông nhìn chằm chằm gò má của cô, có chút thất thần hỏi.

Mạc Bì Bì vẫn như cũ nhìn về phía cửa sổ, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, nhưng lại lộ ra một chút cô đơn, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Bởi vì em yêu nước thôi!”

Người đàn ông cười khẽ, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Em xác định không phải bởi vì anh?”

Mạc Bì Bì  quay lại, trên dưới quan sát hắn thật kĩ, nói rất khẳng định: “Không phải!”

Người đàn ông sờ sờ cằm, giả vờ thâm trầm nói: “Thật sự không phải vì anh sao? Anh vẫn cho rằng em là vì đuổi theo anh mới đến Canada, lại cùng anh trở về.”

Mạc Bì Bì duỗi tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Bạn học Thần Chiêu, bạn cũng nên dũng cảm đối mặt với hiện thực, tuy rằng tôi đây cự tuyệt làm bạn gái của bạn, bạn cũng không nên đau lòng đến mức sinh ảo giác như thế!”

Bị gọi là Thần Chiêu, người đàn ông cầm tay cô đặt ở trên ngực: “Em sờ xem, tim không loạn!”

Bàn tay nhỏ bé của Mạc Bì Bì cách một lớp tây trang đặt trên ngực hắn cẩn thận sờ sờ, có chút kinh ngạc nói: “Thần Chiêu, anh như thế mà lại có cơ ngực?!”

Thần Chiêu giương lên khóe miệng, cao giọng nói: “Bì Bì, thật ra anh là người mẫu!”

Bì Bì chớp mắt một cái, vẻ mặt khinh thường, rút tay lại, thuận tiện lay lay mái tóc, nói: “Có chút cơ ngực bé xíu còn không biết xấu hổ nói mình là người mẫu, mẫu nam chân chính em đây đã thấy qua, anh còn kém xa!”

Thần Chiêu hứng thú nhìn cô cười: “Anh đương nhiên không thể so sánh với đặc công.”

Nụ cười trên mặt Mạc Bì Bì từ từ biến mất, cô không nói gì, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt trở nên ảm đạm, cặp mắt to trong trẻo dần dần ẩm ướt, nhưng nét mặt lại trở nên nhu hòa hơn.

Thần Chiêu cũng quay đầu lại, dáng vẻ đó của Mạc Bì Bì hắn một chút cũng không cảm thấy xa lạ, khi hắn trong lúc vô ý nhìn thấy trong ví cô lộ ra bức ảnh chụp Đại hội khen thưởng cảnh đội, mang theo trêu chọc hỏi cô, cũng chính là lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn xuất hiện loại thần thái này, cô đơn như vậy lại mang một  nụ cười thản nhiên, ánh ắt ưu thương mà bất lực, nhưng cũng tràn đầy nhu tình, ngay thời khắc đó, hắn cảm giác lòng mình có chút kinh hoàng.

Mạc Bì Bì khôi phục lại vẻ mặt, đem đau đớn trong lòng dằn xuống, quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông, sau đó cười cười rồi nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Rốt cuộc đã trở về, rời đi hai năm, tận đáy lòng cái tên đó vẫn còn rất rõ ràng, hiện tại chờ đó cô vẫn là nhàn nhạt đau lòng như cũ.

Hai năm trước, hắn hắn ôm người phụ nữ khác đến nói với cô: “Cô giáo Mạc, đây là bạn gái của tôi, Hàn Lăng, Chúng tôi rất nhanh sẽ đính hôn.”

Lúc đó cô như thế nào, a, đúng rồi, cô cười nói với người phụ nữ kia: “Sớm đã nghe nói bạn gái của Hoàng đội là một đại mỹ nhân, quả thực danh bất hư truyền, tôi là Mạc Bì Bì, phụ đạo viên của lớp D, rất hân hạnh được biết cô!”

Mạc Bì Bì mắt mắt lại, cảm giác đầu mũi chua xót, khi đó cô dũng cảm bao nhiêu, lúc em của hắn tới an ủi mình, cô còn mang vẻ mặt kiên định nói với cô ấy: “Mình sẽ rời khỏi hắn, biến mất triệt để trước mắt hắn, mình cho hắn hai năm để hoàn toàn từ biệt, để hắn thấy rõ thật lòng của mình, để cho hắn hiểu rõ như thế nào là yêu một người!”

Cô thậm chí không cho hắn một cơ hội đổi ý, nên cho đến khi máy bay cất cánh mới gửi cho hắn một tin nhắn.

Đến Canada, cô liền thay đổi số điện thoại, cùng hắn đoạn tuyệt hết thảy liên hệ.

Cô vẫn luôn tưởng hắn và cô vẫn đang trong thời gian từ biệt, cho đến khi cô bắt đầu mất ngủ, uống thuốc ngủ vẫn không thể đi vào giấc ngủ, cho đến khi nghĩ đến cái tên đó lại đau lòng không thôi, cho đến khi trong đầu xuất hiện hình ảnh hắn ôm người khác, cô mới biết được, thì ra một khắc kia, là cô hận hắn, tuy rằng lúc đó hắn diễn rất dở, từ trong mắt hắn cô có thể thấy được đau đớn cùng không đành lòng, nhưng cô vẫn bị tổn thương, không một ai, không một  người phụ nữ nào có thể chịu được người mình yêu ôm người phụ nữ khác đến nói với mình rằng muốn đính hôn.

Mạc Bì Bì lau nước mắt, quay đầu lại, cười đến tuyệt vọng.

Hoàng Vũ, hai năm nay tôi hận anh cũng rất nhớ anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro