ngoctienduyen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 3 chương 34: Thục Sơn kiếm điển

......

Một ngày nhanh chóng đã trôi qua. Vạn người đang chờ mong "Thục Sơn kiếm điển" bắt đầu.

Ngay từ sáng sớm, nhiều người đã vội vàng khởi hành lên trên Lăng vân đỉnh, mong có được một vị trí thuận lợi để xem tỉ võ.

Phải biết rằng cơ hội xem tỷ võ này rất khó gặp há có thể bỏ qua sao? Vì vậy, càng ngày càng có nhiều người ra khỏi cửa phòng, ngay cả phái Thục Sơn từ sáng sớm đã bị bọn họ gây ồn ào, làm nhiều người tỉnh giấc....Hoa Lân là một trong số đó!

Phương viên "Quan Tinh các" trong trăm thước không có người ở, thập phần thanh tĩnh, nhưng do âm thanh huyên náo từ xa truyền đến, Hoa Lân còn tưởng rằng Thục Sơn đã xảy ra biến cố gì cơ! Chậm rãi ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, nghe tiếng người ồn ào qua lại, Hoa Lân ngáp một cái nói: "Làm cái gì vậy? Ngày mới còn chưa bắt đầu sao đã ồn ào vậy? Ta cứ tưởng là đã muộn lắm rồi chứ!"

Đồng thời Diệp Thanh cũng tỉnh dậy, vươn ngọc thủ trắng muốt lên, rồi lặng lẽ gối đầu lên chiếc quấn lụa trắng để trên đầu giường, e thẹn nhìn thân thể của mình nói: "Muội cũng tưởng muộn rồi cơ chứ? hì hì..."

Hoa Lân bước xuống giường, bắt đầu mặc quần áo, lặng lẽ vận chân khí đi một vòng chu thiên trong người. Phát hiện sau một ngày nghỉ ngơi, vết thương nhẹ hôm trước đã hoàn toàn bình phục, tinh thần cũng trở lên phấn chấn. Quay đầu lại nhìn Diệp Thanh, nàng đang nằm tựa ở đầu giường, quần lụa trong suốt ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, Hoa Lân trong lòng cảm thấy rung động, cười hắc hắc nói: "Nàng không mau dậy đi, còn muốn ta quay trở lại giường sao?"

Diệp Thanh sẵng giọng nói: :"Chàng quay người ra chỗ khác đi!"

Hoa Lân cười cười, mở cửa sổ ra nhìn, phát hiện phía đông bắt đầu sáng, mặt trời dần dần xuất hiện ở phía chân trời.

Diệp Thanh cuối cùng cũng thay xong y phục, hai người bước xuống lầu, ra giếng nước cùng nhau rửa mặt. Hoa Lân nhẫn nại chờ Diệp Thanh chải chuốt dung nhan, nhìn thân thể ưu mỹ của nàng càng đẹp hơn, động tác mềm mại, thật sự là nhân sinh một đại hảo sự. Mau chóng trời đã sáng hẳn, hai người vội vàng ăn điểm tâm rồi hướng Lăng Vân đỉnh chạy tới.

Vừa lên Lăng Vân đỉnh, Hoa Lân và Diệp Thanh cảm thấy kinh hãi. Chỉ thấy mấy ngàn người đã tập trung tại giữa đỉnh núi.

Sau một ngày, tại giữa Lăng Vân đỉnh đã xuất hiện một toà lôi đài thật lớn. Bên trên lôi đài, có thể đủ mười mấy người cùng lên trên tỷ võ, ước chừng diện tích khoảng ngoài 15, 16 trượng. Mà độ cao của lôi đài cũng đạt 5 thước có dư, ngang tầm chiều cao của con người, cực kỳ thích hợp cho mọi người ở phía dưới quan sát.

Tại lôi đài chia làm hai bên đông tây, bố trí hai khán đài cho người xem, có thể chứa được mấy trăm người xem.

Không có cách nào khác! Người thức dậy sớm, đều thuộc loại võ công bình bình như sau, đối với thân phận của chính mình, đều có thể tự biết, chỉ có thể đứng ở dưới lôi đài mà xem thôi. Mà các cao thủ chính thức, mới được bố trí tại khán đài.

Hoa Lân và Diệp Thanh tới nơi, may mà Hoa Lân là một trong số người đăng ký thi đấu, sau khi báo đại danh xong, đã được an bài tại phía khán đài phía tây.

Rốt cục, hai hàng đệ tử Thục Sơn đã đứng dậy, làm xuất hiện một đường đi trong đám người. Phút chốc, một đoàn người toàn nhân vật của võ lâm: Hác Văn Chân của Toàn Chân giáo mang theo bảy vị cao thủ chậm rãi đi vào, tại phía đông khán đài ngồi xuống. Tiếp theo, Thượng Quan Linh của Thiên Sơn kiếm phái cũng dẫn theo mười người đồng môn đi vào sân đấu, lập tức xuất hiện tiếng ồn ào của đám người võ lâm xung quanh. Hoa Lân yên lặng quan sát Thượng Quan Linh, không nghĩ rằng Thượng Quan Linh lập tức cảm ứng được ánh mắt của hắn, hai người không khỏi từ xa liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy thu ba của Thượng Quan Linh lưu chuyển, thoáng xuất hiện nụ cười.

Cũng vào thời điểm này,Võ Đang, Côn Lôn, Hoa Sơn, Nga My, Thánh thuỷ cung, Vô Cực Môn, Mộ dung thế gia, Thanh Phong các, Thiên tinh môn...v.v các môn phái danh trấn thiên hạ cũng đã tập trung đông đủ, người xem tại hai phía đông tây lập tức reo hò. Trong tiếng ồn ào, đột nhiên xuất hiện một thanh âm hùng hậu vang lên, chấn động màng nhĩ của người xem: "Mọi người trật tự một chút nào...."

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên lôi đài đã xuất hiện bảy vị võ lâm cao thủ, danh tiếng phi phàm, bọn họ đều khí định thần nhàn đứng ở trên lôi đài, hiển nhiên tất cả đều là võ lâm tiền bối.

Người vừa cất tiếng nói, là chưởng môn Cốc Phi Hồng của Thục Sơn phái. Ông lại tiếp tục nói: "Kiếm điển lần này, là thịnh hội của võ lâm, trăm ngàn năm mới có một lần. Thục Sơn nhận được sự quan tâm của các vị bằng hữu, cử người đến tham gia kiếm điển, làm Thục Sơn từ trên xuống dưới đều cảm thấy vạn phần vinh hạnh. Lúc này, ta thay mặt Thục Sơn, vạn phần cảm tạ sự tham dự của mọi người...Đầu tiên, ta xin được công bố ba việc! Thứ nhất, lần này kiếm điển là do "Tinh Quang kiếm" Mạnh Lôi, "Lưu Vân kiếm hiệp" Thượng Quan Truy Vân, cùng với với "Bôn lôi kiếm" Cốc Thanh Phong ba người danh chấn thiên hạ làm trọng tài, tuyệt đối công bằng phán quyết sự thắng bại , mọi người cứ yên tâm thi đấu!" Nói đến chỗ này, mọi người ở dưới đều kinh hô kêu lên một tiếng, khoả lấp cả tiếng diễn giải của Cốc Phi Hồng ở trên lôi đài.

Chỉ thấy Cốc Phi Hồng dùng thanh âm hùng hậu, phi thường rõ ràng đến tai mọi người tiếp tục nói: "Thứ hai, kiếm điển lần này, mỗi ngày sau khi kết thúc tỷ thí tại lôi đài, ba vị tiền bối sẽ giảng giải về tu chân tâm pháp cho mọi người, ai không hiểu có thể thoải mái thỉnh giáo!" Lời này vừa nói ra, ở dưới lại càng ồn ào hơn, thật lâu không giảm. Nhưng thanh âm trầm thấp của Cốc Phi Hồng vẫn rõ ràng bên tai mọi người vang lên: "Thứ ba, Thục Sơn cùng với Thiên Sơn kiếm phái, Toàn chân giáo, cùng với Võ Đang, Hoa Sơn, Nga My, Thánh Thuỷ Cung ở đây trịnh trọng tuyên bố, từ hôm nay trở đi, thiên hạ chính đạo chính thức hướng đến Huyết Ma tuyên chiến!"

Mọi người ở dưới đồng loạt kêu lên một tiếng lớn. Có người còn cao giọng hỏi: "Thật sự là có Huyết Ma sao?"

"Mọi người có thể khẳng định sự tồn tại của Huyết Ma hay không?"

"Huyết Ma đang ở đâu?"

Lại có người cao giọng nói: "Chúng ta Thiên tinh môn kiên quyết cùng Huyết Ma tuyên chiến...."

"...."

Thục Sơn Kiếm Điển chưa khai hội, cục diện đã hết sức hỗn loạn. Cốc Phi Hồng một điểm cũng không lo lắng, chỉ dồn khí đan điền, trầm giọng nói: "Thục Sơn kiếm điển, bây giờ chính thức bắt đầu"

Thanh âm của ông ta mặc dù trầm thấp , nhưng bên tai mọi người vang lên như tiếng sấm. Cốc Phi Hồng quay bước lui sang góc lôi đài, sau đó một trung niên nhân đi lên, lớn tiếng nói: "Các vị võ lâm đồng đạo, mọi người tốt lành a! Tại hạ là Mạnh Lôi của Toàn chân giáo!...Bây giờ ta xin được tuyên bố quy tắc của kiếm điển!

Để đảm bảo cho sự công bình, chúng ta đã thương nghị, quyết định sử dụng phương pháp đối chiến song phương. Ví dụ như hiện tại, báo danh tham gia kiếm điển tổng cộng có 132 người. Vì vậy, chúng ta sẽ tiến hành bốc thăm để để tổ chức tỉ đấu với nhau. Đạo lý rất đơn giản, nếu bắt được số 1, đương nhiên sẽ cùng số 132 đối chiến. Như vậy, nếu là số 2 sẽ đấu với số 131, số 3 sẽ đấu với 130, số 4 đấu với số 9....sau vòng một phân được thắng bại, người thắng của số 1 và 132 sẽ cũng người thắng của số 2 và 131 giao đấu để phân thắng bại, cứ tiếp tục như vậy...."

Hoa Lân thầm buồn cười, Mạnh đại ca mặc dù lên tuyên bố quy tắc nhưng có vẻ như bị ép lên nên cũng không chú tâm vào giải thích rõ ràng. Cũng may chính mình đã hiểu được quy tắc tỷ thí, chỉ là hy vọng ngay từ đầu không phải cùng Thượng Quan Linh đối chiến, như vậy sẽ đỡ khó xử hơn.

Mạnh Lôi rốt cục cũng nói xong quy tắc thi đấu, rống lớn nói: "Bây giờ! Hắc Văn Chân của Toàn chân giáo bốc thăm đầu tiên!"

Hắc Văn Chân nghe vậy lập tức từ "Quan chúng tịch" ở phía đông bay lên trời, phi thân đến bên người Mạnh Lôi, chắp tay nói: "Đệ tử Văn Chân, tham kiến sư phụ!"

Ở dưới tất cả mọi người đều chấn động, không ngờ Hách Văn Chân lại là đồ đệ của Mạnh Lôi. Trong đó ngạc nhiên nhất vẫn là Hoa Lân, hắn nghĩ thầm không biết Mạnh lão đang làm cái quỷ gì vậy? Đồ đệ tham gia đoạt kiếm, tại sao lão nhân gia còn bỏ công ra chỉ dạy mình kiếm thuật, không hiểu đang tính toán điều gì nữa đây?

Hắc hắc!...Người thứ nhất bốc thăm là đồ đệ của Mạnh Lôi, giờ mới hiểu tại sao Cốc Thanh Phong nhất định không thông báo quy tắc thi đấu. Mạnh Lôi đưa ra một chiếc hộp sắt lớn màu tím, nhẹ giọng nói: "Quái đồ đệ, bốc thăm đi, bốc thăm đi...."

Hác Văn Chân nhìn hộp sắt thấy phía trên hộp sắt có một lỗ, vì vậy đưa tay vào bốc lấy một mảnh kim loại có khắc số năm ở trong, giao lại cho sư phụ của mình. Mạnh Lôi tiếp nhận vừa nhìn, vừa giương giọng đọc lớn: "Hác Văn Chân của Toàn chân giáo, bốc được số 97, đối thủ của hắn hình như là số 36!"

Hoa Lân đứng ở dưới cười hắc hắc nói: "Mạnh đại ca cũng thật là, còn hình như này nọ! Khẳng định là đối thủ là số 36 mà!"

Diệp Thanh cười hì hì nói: "Nếu ai bốc được số 36 thì chết chắc mà!"

Hoa Lân gật gật đầu, chỉ thấy ở trên Mạnh Lôi đột nhiên lui về sau, tất cả mọi người đều cảm thấy không hiểu. Đã thấy Mạnh Lôi đưa hộp sắt cho Thượng Quan Truy Vân nói: "Đến lượt đệ lên cho bốc thăm đó..."

Thượng Quan Truy Vân vừa tiếp nhận, cười ha ha nói: "Đại ca thật là!...Được rồi! Lên thì lên, nghĩ ta không dám làm sao?" Nói xong ôm hộp sắt tím đi lên lôi đài, cất cao giọng nói: "Thượng Quan Linh của Thiên Sơn lên bốc thăm!"

Thượng Quan Truy Vân gọi to, khẩu khí như là ra lệnh, ở dưới người xem thấy hắn nghĩ tuổi còn nhỏ, căn bản không ai lại nghĩ hắn là Lưu Vân kiếm hiệp Thượng Quan Truy Vân đỉnh đỉnh đại danh. Thấy hắn gọi tên Thượng Quan Linh một điểm không có chút khách khí, vì vậy mọi người trong lòng đều cảm thấy bất bình....

Chỉ thấy bóng trắng chợt loé lên, Thượng Quan Linh đã đứng ở trên lôi đài, rất nhiều người căn bản đều không thấy rõ nàng như thế nào đã lên đài, trong lòng đều cảm thấy kinh hãi.

Thượng Quan Linh cũng thật là quái dị, nhìn thấy cha của mình cũng không tham kiến, ngẩng cao đầu, tay đưa vào trong hộp sắt rút ra một kim bài. Cũng không đưa lại cho Thượng Quan Truy Vân, tự mình đọc lớn: "Thiên Sơn kiếm phái Thượng Quan Linh, bốc số 14!". Nàng đối mặt với Thượng Quan Truy Vân, vẻ mặt mang theo một tia bất mãn, hiển nhiên là trách cha mình không đủ tư cách.

Bất quá vừa khéo, Thượng Quan Linh quay lưng lại, mọi người đều không thấy được, chỉ có mấy vị tiền bối đứng ở trên lôi đài là thấy.

Thượng Quan Truy Vân nhún vai, không nói lời nào, nâng hộp sắt đi đến bên ngoài lôi đài. Mạnh Lôi cười ha ha nói to: "Thật là có ý tứ, ha ha...."

Chỉ thấy Thượng Quan Truy Vân đã đưa lại hộp sắt cho Cốc Thanh Phong nói: "Đến lượt đệ rồi đấy!"

Cốc Thanh Phong lắc lắc đầu cười ha ha nói: "Ta không tính toán với hai người được..."

Cốc Thanh Phong tiếp nhận hộp sắt để bốc thăm, lên trên, gọi một cái tên. Đương nhiên, Cốc Phong Chi lên đài cung cung kính kính gọi một tiếng thúc thúc, rồi mới bốc thăm lấy một số rồi đi xuống.

Cuối cùng, Cốc Thanh Phong cao giọng gọi lớn: "Hoa Lân của Kiếm Tiên Phái, Hoa chưởng môn! Mời lên trên này để bốc thăm!"

Rất nhiều người đứng ở dưới đều cảm thấy sửng sốt, chỉ thấy Hoa Lân ra khỏi "Quan khán tịch" bước xuống, đến lôi đài rồi trèo lên trên, đến nhảy một cái cũng không có mà phải gọi là trèo lên trên....

Mọi người của Thiên Sơn phái đều kêu lên một tiếng oa, có người cả kinh kêu lên: "Không phải đâu? Hắn như thế mà cũng dám báo danh đoạt kiếm?"

Ngày hôm qua, Trương Thiên Hoa cùng phần đông đồng môn nói giỡn là có một "chưởng môn Kiếm Tiên phái cũng tên là Hoa Lân, mọi người đều không tin. Cuối cùng, Trương Thiên Hoa đành phải kéo mọi người tới "Đối chiến bảng" tại nghị sự điện để kiểm tra, lúc này mới khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Lúc trở về, đệ tử Thiên Sơn đều cười to, cứ nghĩ là trong thiên hạ lại có người cũng tên là Hoa Lân, căn bản không ai nghĩ lại chính là Hoa Lân.

Hoa Lân đang gãi gãi đầu, hướng đến mọi người đang ngây ngốc ở dưới cười cười, rồi mới đi đến hướng Cốc Thanh Phong để bốc thăm.

Cốc Thanh Phong vung chân hướng phía hắn đá tới, tức tối mắng: "Người vừa làm cái gì vậy?"

Hoa Lân khó khắn lắm mới tránh được, ở dưới mọi người đều "ồ" lên - Sư thúc tổ của Thục Sơn lại đá một cước vào một người không quen, thật sự là thiên hạ lắm điều kỳ lạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro