ngoctienduyên t3-t4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4 chương 3: Âm mưu xuất danh

Nguyên lai, Huyết Ma từng có năm lần bảy lượt cùng Hoa Lân giao thủ, nhưng lần nào cũng đều bị Hoa Lân đánh cho phải chạy.

Lần đầu tiên tại Nguyên Lý Trấn, trong khi Huyết Ma thi triển Huyết Quang Trảm sắp tiêu diệt được Hoa Lân, đột nhiên lại xuất hiện một hắc y nhân đưa Hoa Lân trốn thoát. Lần thứ hai tại Thành Đô, Huyết Ma sai tám gã cao thủ thích khách phục kích Hoa Lân, không ngờ rằng đã không giết được hắn, ngược lại còn bị Lý Trần Ai âm thầm theo dõi. Tại Cát gia trang sau một hồi vất vả đại chiến, Huyết Ma phải dụng đến kế bị thương nặng do Lý Trần Ai, lúc đó mới giữ được cái mạng nhỏ xíu của chính mình. Theo báo cáo như nhau của các thích khách còn sống trở về thì giữa Hoa Lân và rất nhiều thần bí cao thủ có liên hệ với nhau, rất khó có thể ứng phó được. Vì vậy để đảm bảo an toàn, cũng như che dấu hành tung của chính mình, Huyết Ma dốt cục cũng quyết định tạm thời lưu lại cái mạng nhỏ của Hoa Lân. Nếu không với thực lực hiện giờ của Huyết Ma có thể trực tiếp tìm Hoa Lân mà tiêu diệt!

Hoa Lân đâu biết chính vì sự bảo hộ âm thầm của Nhược Uyên, lúc này mới có thể giữ được cái mạng nhỏ nhoi của chính mình. Hắn chỉ cảm thấy có điều kỳ quái là, từ việc phát sinh tại Cát gia trang đến bây giờ, rốt cục sao lại không có phát hiện về ma đầu của Phần Âm Tông và Nhược Uyên tìm tới đây. Với lẽ thường mà nói, bọn họ phải thập phần quan tâm đến kiếm điển mới đúng. Chẳng lẽ bọn họ trong lúc này đang xảy ra biến cố gì chăng?

Hoa Lân cũng không suy nghĩ nhiều, hắn đang muốn chuẩn bị cho Thục Sơn kiếm điển. Vì vậy sau khi cao biệt Thượng Quan Linh, đã mang theo Diệp Thanh xuống núi để luyện kiếm thuật.

Mấy ngày nay hắn đột nhiên cảm thấy với võ công của bản thân còn "quá yếu kém" mà, hắn còn muốn được luyện tập nhiều hơn nữa cũng chính vì muốn võ công đạt đến một tầm cao, một lĩnh vực mới!

Tự dưng một người đối với võ công của chính bản thân lại thấy quá kém, thì phải nói rằng hắn cũng đã biết được nhược điểm của mình, đã biết thì cần phải luyện tập. Không như tư tưởng của nhiều người khác, cứ cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất nhân (ngửa mặt lên trời than đời vô đối ^^)! Đối với những người vậy, võ công vĩnh viễn không bao giờ hy vọng vào được hàng ngũ tuyệt đỉnh cao thủ!

Rất may là Hoa Lân lại hiểu rõ bản thân mình. Chỉ thấy hắn mang theo Diệp Thanh đi vào sâu trong núi Thục Sơn, tại một vùng sơn cốc, bắt đầu cắm mặt cắm mày vào luyện kiếm. Bắt đầu từ Tuyệt trần kiếm pháp thất thập nhị thức, đến Tuý kiếm tâm pháp của Kiều Truy Phong, sau đó lại còn tự nghĩ tới Phân Thân Trảm của chính mình. Nhưng chiêu Phân Thân Trảm này phải sử dụng đến ngọn lửa trong cơ thể mới phát huy được hiệu quả tới mức tận cùng, điều này làm hắn có điều do dự. Vì vậy sẽ dễ đưa Đại ma đầu của Phần Âm Tông tới, cho nên hắn không ngừng tìm cách cải biến chiêu thức Phân Thân Trảm, hy vọng có thể không bộc lộ quá nhiều nội lực của bản thân ra ngoài.

Rốt cục, hắn cũng nhớ tới lúc ở Thiên Sơn có cùng Thượng Quan Linh so chiêu, chính mình đã từng một chiêu kiếm xuất ra ba đạo kiếm quang. Hơn nữa hôm nay lúc cùng Tử Ảnh Đao giao đấu, đối phương thiếu chút nữa đã thi triển ra tuyệt học tối hậu, mặc dù Hoa Lân cũng chưa cho đối phương có hội ra tay, nhưng trong nháy mắt, Tử Ảnh Đao đã xuất ra ba ánh đao có thể thấy được rõ ràng. Nghĩ ra đạo lý này, Hoa Lân trên miệng lộ ra một nụ cười, Phân Thân Trảm đương nhiên cũng có thể phân làm vài thân ảnh, nếu được vậy, uy lực cũng có thể tăng hơn rất nhiều.

Hiểu được đạo lý trong đó, Hoa Lân đã kết hợp những điều ghi lại trong "Tu chân bảo điển". Không khỏi suy nghĩ rằng: Chỉ cần tách ra một phần ý niệm để thi triển chân khí mạnh mẽ, cuối cùng đưa ý niệm tập trung trong kiếm pháp, nếu tốc độ ra chiêu rất nhanh, có thể đạt được hiệu quả phân thân. Đương nhiên, muốn đạt được bản thân chân khí phải hùng hậu, ý niệm cũng phải cường đại, đồng thời, tốc độ xuất kiếm nhất định phải cực nhanh. Lúc đó, Phân Thân Trảm mới có thể biến thành nhiều thân ảnh được.

Đã có phương án, Hoa Lân lại bắt đầu từng chút, từng chút thử xuất ra hai thân ảnh. Bởi vì không dám sử dụng đến ngọn lửa trong cơ thể, tốc độ luyện tập của Phân Thân Trảm diễn ra rất chậm. Đến lúc trời đã quá nửa đêm, Hoa Lân lúc này mới có thể miễn cưỡng phân ra làm hai thân ảnh. Đương nhiên, hai thân ảnh này khi công tới ngoài một trượng đều hoá giải thành vô hình, hiển nhiên là công lực của chính mình cũng không thể duy trì lâu. Nhưng đã có khả năng này, nếu thời khắc tối hậu có thể phối hợp cùng ngọn lửa trong cơ thể mình, khẳng định chiêu Phân Thân Trảm uy lực sẽ gấp mười lần.

Diệp Thanh lúc này đang ngồi tựa trên tảng đá bên cạnh, mở to đôi mắt sáng ngời, không hiểu sự kỳ diệu sau mỗi lần Hoa Lân vung chiêu, sau đó lại thu chiêu, giống như chẳng ra chiêu thức gì cả. Rốt cục cũng tĩnh tâm ngồi xuống nhập định. Nàng sớm có thói quen mỗi đêm ngồi hai canh giờ, không cần phải nằm xuống nghỉ, cho nên lúc này đã ngồi nhập định đến lúc trời sáng.

Lúc mở mắt ra, đã phát hiện Hoa Lân sớm không còn luyện kiếm nữa, chỉ đang cúi đầu, ngây ngốc nhìn xuống đống đất dưới chân mình. Hà Chiếu Kiếm trong tay không hiểu sao đã vẽ trên mặt đất một đồ hình kỳ lạ.

Diệp Thanh vui mừng đến bên người hắn để nhìn rõ, chỉ thấy Hoa Lân vẽ trên mặt đất nhiều bóng người, vừa vẽ đường cong, vừa vẽ đường vòng, quả thực là không nhìn ra cái gì vào mắt. Diệp Thanh biết Hoa Lân đang trầm tư suy nghĩ, cũng không dám làm loạn suy nghĩ của hắn, chỉ có quay đầu sang, rồi âm thầm nghiên cứu đồ án....

Không lâu sau, Diệp Thanh cũng nhìn ra một số điểm ẩn hiện trong đó. Nguyên lai là Hoa Lân đã vẽ ra một kẻ địch trong tưởng tượng ở bức hình, sau đó dựa theo đó để thuận tay ra chiêu nhất định, trước công kích bên trái đối phương, sau lại nhanh chóng thi triển "Thất tinh thiểm" hướng đến đầu đối phương, làm cho đối phương vô phương né tránh, sau đó liên tiếp lại mãnh liệt công ra kiếm khí, nhẹ nhàng đưa đối thủ vào vòng hãm công của chính mình. Cuối cùng, sẽ ra chiêu thức "bình bình thường thường" kết thúc, đối phương sẽ bại là một điều tất yếu.

Diệp Thanh biết mấy chiêu này đều là từ Tuý kiếm tâm pháp của Kiều Truy Phong, nàng chỉ là không ngờ Hoa Lân lúc này đã thấu triệt được Tuý kiếm tâm pháp nghiên cứu thành chiêu thức rõ ràng (sách vở), chiêu thức nhiều đến độ làm nàng phải hoa mắt, thực sự cảm thấy kinh hãi.

Chỉ thấy trong mê hoặc, Hoa Lân rốt cục cũng hài lòng chuyển thân, một bộ kiếm pháp cuối cùng cũng được hắn hoàn thành. Diệp Thanh cười hì hì chỉ vào chiêu cuối cùng "bình bình thường thường" hỏi: "Lân ca ca à! Với chiêu cuối này của chàng có thể nhất chiêu chế địch được không vậy?"

Hoa Lân khẳng định chắc chắn: "Tuyệt đối có thể được! Chiêu này chính là "Thiên Ảo Kiếm" mặc dù bình thường khi thi triển có thể gây nguy hiểm cho bản thân! Nhưng lúc này, ta trước đó đã kết hợp nhiều chiêu công kích với nhau, đã hợp của ba đạo kiếm khí. Đối phương đầu tiên phải phá giải được kiếm khí của ta đã mới có thể uy hiếp được ta, mà lúc này, một chiêu Thiên Ảo Kiếm cuối cùng này thôi là đã đoạt mạng nhỏ của hắn rồi!"

Diệp Thanh bĩu môi làm nũng nói: "Ôi....Thanh Thanh cũng muốn được học giờ!"

Hoa Lân từ trước đến nay biết được gì đều cùng Diệp Thanh tìm hiểu, nhưng giờ chỉ biết buồn bực nói: "Thiên Ảo Kiếm là bộ kiếm pháp của Thượng Quan Linh, nếu muốn học được chiêu này, phải biết được Tuyệt trần thất thập nhị thức trước đã! Nàng có muốn học không vậy?"

Diệp Thanh cả giận nói: "Ta bất tài làm sao học được chiêu thức của nàng ta được!"

Hoa Lân cười ha ha nói: "Đây là nàng nói ra đó! Nàng có Cửu tự kiếm pháp chẳng lợi hại sao? Lúc giao đấu, nàng có thể thi triển được mấy chiêu một lúc vậy?"

Diệp Thanh thở dài nói: "Ài! Đáng tiếc là công lực của muội không đủ, bằng không muội có thể khẳng định liên tiếp thi triển ra được tam chiêu!"

Hoa Lân kỳ quái hỏi: "Vì lý do gì mà kiếm pháp của nàng luyện tập từ phần sau mà không từ phần đầu vậy?"

Diệp Thanh buồn bã nói: "Muội cũng không biết được, di ngôn của phụ thân để lại là như vậy mà!"

Hoa Lân thoáng chút suy tư, nghĩ thầm rằng có thể cha của nàng sợ khi Diệp Thanh thi triển ra Cửu tự kiếm quyết sẽ bị người khác nhận ra nguồn gốc của chiêu kiếm này, do vậy mới bắt nàng phải luyện tập phần sau. Nhưng suy nghĩ này cũng không đúng, với uy lực kinh khủng của kiếm pháp Cửu tự kiếm quyết, dù chỉ có thi triển ra một chiêu thôi, cũng có người đoán được lai lịch. Tại sao lại phải luyện tập từ phần sau vậy? Điều này chắc chỉ có Diệp Thiên Tông mới biết được thôi!

Hoa Lân ngẩng đầu lên nhìn trời, phát hiện mặt trời đã hiện ở chân trời, xung quanh rừng rậm bắt đầu thấy náo nhiệt. Chim đậu tại ngọn cây đang hót vang, nhiều loài tiểu động vật cũng đang tham gia vào. Hoa Lân hướng Diệp Thanh nói: "Chúng ta trở về nào! Kiếm điển lại sắp bắt đầu rồi đó!"

....

Hai người phản hồi về Lăng Vân đỉnh, chỉ thấy đám người đã đứng đông nghịt xung quanh lôi đài rồi. Tiếng huyên náo, ồn ào đang truyền đến, càng ngày càng trở lên sôi động. Mặc dù hôm này chỉ còn có 16 trận đấu võ, nhưng 33 người hôm nay đích thực võ công cao tuyệt, tất cả đang mong chờ các trận giao đấu diễn ra.

Thấy người xem đang chen lấn quá trời, Cốc Thanh Phong ở phía trên đã phải đứng dậy, cao giọng nói: "Các vị võ lâm đồng đạo, các vị đã biết về các tuyển thủ rồi! Bởi vì kiếm điển đã bước vào giai đoạn gay cấn, song phương giao thủ đều là cao thủ nổi tiếng thiên hạ. Vì vậy tránh để kiếm khí bọn họ ngộ thương, xin mời mọi người lùi lại sau hai trượng!"

Người xem ở dưới nghe vậy, lập tức kêu to lên tỏ vẻ kháng nghị, đệ tử Thục Sơn duy trì trật tự đã tiến lên thành một hàng, hướng tới người xem cùng nói: "Mời lùi lại sau hai trượng". Nguyên lai rất nhiều người không chịu theo sự an bài của Thục Sơn phái, đều muốn chen lấn về phía trước, căn bản không quan tâm đến nguy hiểm từ giao đấu ở trên lôi đài. Cốc Thanh Phong bất đắc dĩ, phải ra mặt để yêu cầu. Phải biết rằng bây giờ cũng chỉ còn 33 cao thủ giao chiến, tất cả đều là nhân vật cấp độ chưởng môn, võ công cao tuyệt. Một khi chính thức giao thủ, chắc chắn là một trận ác đấu kinh thiên động địa. Vạn nhất không may kiếm khí bay ra ngoài, nói không chừng với chỉ một kiếm thôi cũng gây thương tích lượng lớn người xem ở dưới.

Hoa Lân đã từng trải qua, chính mình cũng vì không thu lại được kiếm khí, vì thế lúc ở Thiên Sơn kiếm phái đã bị trục xuất. Do vậy hắn không ngừng âm thầm tán tụng sự chu đáo của Thục Sơn phái.

Cốc Thanh Phong thấy người xem đã lui lại phía sau hai trượng, lại cao giọng nói: "Tốt rồi! Chúng ta giờ không còn sớm, kiếm điển tiếp tục tiến hành!"

Người xem ở dưới lại hô hào ầm ĩ. Mạnh Lôi đã đi lên trên, cầm một bản danh sách nói: "Kiếm điển vòng đấu thứ ba chính thức bắt đầu! Đầu tiên là trận đấu giữa Kế Thiên Sầu của Vô Cực Môn và Trần Giai Doanh của Nga My phái!"

Vừa dứt lời, người xem ở dưới bắt đầu lại thét lên điên cuồng. Chỉ thấy Kế Thiên Sầu kêu lên tiếng ngự kiếm xuất hiện với một vẻ mặt lạnh lùng, vững vàng đứng trên không trung.

Lúc sau, một nữ tử mặc quần áo lụa xanh biếc cũng ngự kiếm bay đến phía lôi đài. Song phương đều là ngự kiếm cao thủ, hơn nữa còn đại diện cho hai môn phái danh chấn thiên hạ, làm sao lại không làm cho chúng nhân điên cuống cơ chứ?

Hoa Lân thì lại là ngoại lệ hưng phấn nói: "Hy vọng sẽ có một trận đấu hấp dẫn..."

Phiêu Thiên Văn Sĩ lúc này mới đang chạy tới bên vị trí bên phải gần chỗ Hoa Lân ngồi xuống, xoa tay lau mồ hôi trên mặt nói: "Ài! Sao mà đông người quá vậy, tí nữa là không vào được trong để xem rồi!"

Hoa Lân thấy vẻ mặt hắn có vẻ mệt mỏi, hiển nhiên ngày hôm qua đã uống rất nhiều. Có ý trêu nói: "Đông Phương huynh, trận giao đấu rượu hôm qua ai thắng vậy?"

Phiêu Thiên Văn Sĩ cười ha ha nói: "Không thắng được hắn! Đã đánh không lại, đến uống rượu cũng vậy, con mẹ nó chứ thực là buồn bực! ha ha ha....."

Hoa Lân cũng cười to một trận, nghĩ thầm gặp được người này thật là thú vị.

Phiêu Thiên Văn Sĩ liếc mắt nhìn song phương đang giao chiến trên võ đài, phi thường hưng phấn nói: "Oa!.....Cừu Mãn Thiên Hạ và Thanh Bình Tiên Tử giao đấu sao? Đúng là gặp lần đầu mà!

Hoa Lân kỳ quái nói: "Cừu mãn thiên hạ sao? À! Người này chính là Tiểu Kế à?" Nhưng lại nghĩ thầm rằng ngoại hiệu Đáo Ngận Thiếp Thiết của Kế Thiên Sầu này cùng tính cách của hắn quả thật có điểm quái dị, cả ngày giữ nguyên một vẻ mặt, giống như mọi người tại đây như đều nợ tiền hắn vậy.

Lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kế Thiên Sầu và Trần Giai Doanh tại trên không đang giao chiến bất phân thắng bại. Kế Thiên Sầu ưu điểm tại kiếm pháp kỳ lạ, thường xuyên có thể bầy ra tầng tầng lớp lớp Vô Cực Thuẫn rất hùng hậu. Mà Trần Giai Doanh lại có ưu điểm trong thân pháp phiêu dật của nàng, khả năng ngự kiếm phi hành làm người xem sợ hãi, tựa như một con bướm nhỏ đưa qua đưa lại không ngừng. Vừa hay thân pháp của nàng lại khắc chế được Vô Cực Thuẫn của Kế Thiên Sầu, bởi vì nàng có thể tuỳ lúc có thể tiến đến bên đối phương để công kích.

Hoa Lân trong lòng thoáng động. Nghĩ thầm rằng sự cao thâm của thân pháp có khi tuyệt đối có thể là điểm quyết định, lúc này đối với quyết tâm luyện tập ngự kiếm thuật của bản thân càng cố gắn!

Nhưng lúc này, trên lôi đài Kế Thiên Sầu cũng không chỉ có biết mỗi Vô Cực Thuẫn đơn thuần, Hoa Lân thầm nghĩ rằng hắn giống như đang che dấu một cái gì đó. Đó là do Hoa Lân thường xuyên che dấu thực lực của bản thân mới có loại trực giác này. Khoé miệng của Hoa Lân không khỏi lộ ra một chút tiếu ý.

Gặp phải Kế Thiên Sầu lúc này đang mang thủ mang cước để ngăn cản sự tiến công của Trần Giai Doanh, Hoa Lân tất nhiên sẽ lập tức thi triển ra tuyệt chiêu liên hoàn hắn mới nghĩ ra. Ai ngờ lúc này hắn vẫn duy trì được khí lực, hai trăm chiêu đã qua đi, thế nhưng Trần Giai Doanh cũng không thể công phá được phòng tuyến của chính hắn.

Diệp Thanh đột nhiên nói: "Trần Giai Doanh tất sẽ phải thua, nàng ta đã bắt đầu thi triển lại chiêu kiếm pháp đầu tiên rồi"

Quan sát của Diệp Thanh quả nhiên là lợi hại, chỉ thấy Kế Thiên Sầu đột nhiên xuất ra một kiếm hướng tới bên trái của Trần Giai Doanh, mà Trần Giai Doanh lại thu chiêu vừa rồi để né tránh, thân ảnh của chính mình đảo nhanh né tránh. Ai ngờ chiêu của Kế Thiên Sầu vẫn không ngừng lại, nhất chiêu Mãn Thiên Hàn Tinh nhanh chóng hướng đến toàn thân nàng. Chiêu xuất cực nhanh, làm người xem hoa cả mắt.

Xuy! Một tiếng vang lên, kiếm khí của Kế Thiên Sầu đã làm rách ống tay áo bên trái, kiếm pháp chuẩn mực phi thường. Hoa Lân không khỏi kinh hô nên: "Người này thật sự lợi hại a!" Trong lòng âm thầm hoảng sợ nghĩ: phương thức công kích của Kế Thiên Sầu và Tuý kiếm tâm pháp rất là giống nhau, hơn nữa hắn có thể che dấu được thực lực của chính mình như vậy. Với người này, tuyệt đối đối phó được với Hác Văn Chân, có thể sẽ là một trận đấu khốc liệt.

Nhưng điều bất hạnh ở đây là, nếu Kế Thiên Sầu thắng ở vòng đấu thứ ba này, vậy Hoa Lân cuối cùng cũng phải gặp hắn phân cao thấp. Điều này đúng là Hoa Lân thực sự không muốn vậy. Chính hắn nếu gặp được Cốc Phong Chi cái kiểu tuyệt đỉnh cao thủ đã lộ hết thực lực, còn dễ đối phó hơn so với người vẫn dấu diếm thực lực như Kế Thiên Sầu, thực sự là khó lường. Bởi vì, chính bản thân hắn cũng là người như thế!

Kế Thiên Sầu ra vẻ rất "gian nan" để chiến thắng, lập tức lại nhận được một tràng vỗ tay ở dưới. Hoa Lân không khỏi nhìn hắn vài lần. Bởi vì trực giác của hắn nói cho biết rằng, có lẽ chính mình rồi cũng phải cùng với hắn quyết một trận phân thắng bại mới được!

Đang suy nghĩ thì giao đấu ở trên, Phàm Y Thượng Nhân lại đánh bại đối phương đề vào 17 thứ hạng đầu tiên. Mà Hác Văn Chân, Cốc Phong Chi, Vân Trấn Hải cùng với Thượng Quan Linh mấy tuyệt đại cao thủ, không khó khắn đều dễ dàng giành thắng lợi. Rốt cục, đã đến Hoa Lân thượng đài.

Chỉ thấy Đinh Tường của Kiền Khôn Môn, đã nhanh đạp trên phi kiếm đứng giữa không trung, trường bào màu xám phiêu đãng bay trên không, tuyệt đối có phong phạm của tiên nhân.

Lúc này ngay cả Phiêu Thiên Văn Sĩ cũng thở dài nói: "Đinh Tường tuyệt đối là cao thủ tuyệt đỉnh! Tiểu Lân à....Người ngàn vạn lần phải cẩn thận nha!"

Đối mặt với cao thủ, cẩn thận thì có cái tác dụng gì đây? Hoa Lân lại nhấc Hàn Tinh Kiếm đi xuống khỏi khán đài, Diệp Thanh đứng lên hô lớn: "Lân ca ca! Muội tin tưởng huynh nhất định sẽ chiến thắng!"

Hoa Lân quay lại hướng nàng cười cười, lại từ tốn đi từ dưới, chậm rãi bước lên bậc bên trái lôi đài để lên. Người xem ở dưới đã sớm cười lớn nói: "Bò xuống đây cho ta nào!...Ngươi mà cũng đòi tỉ thí sao? Người ta thì ngự kiếm giữa không, bằng vào ba cái công phu mèo cào của ngươi, lên đó để chịu chết sao?"

Khán đài phía đông, Hạng Tiêu Vân cũng lớn tiếng cười lớn: "Uy..! Ta nói rồi mà Xú tiểu tử, ngươi thử dùng âm mưu lần nữa xem nào! Nói không chừng người có thể đánh bại được Đinh đại hiệp người ta xuống dưới lôi đài đo! ha ha ha..."

Người xem cũng phải cảm thấy phi thường buồn cười.

Nghĩ về Hoa Lân một hồi, vô luận có dùng âm mưu thế nào cũng chưa từng có ai có thể hậu vô lai giả, bắt đối phương từ trên không trung xuống dưới đất, toàn trường không khỏi lại một trận rống lớn cười to: "Ha ha ha ha..."

Lúc này, vài tên tuổi còn trẻ ở dưới ra vẻ hâm mộ nói: "Ài! Tên bỉ ổi này thực sự thành công rồi, sau một ngày đã danh chấn khắp thiên hạ mà!"

Những người này hết lần này đến lần khác đều có chung suy nghĩ rằng, chỉ muốn được nổi đanh, mà không quản dùng bất kỳ thủ đoạn nào!

Trong lúc nhất thời, trên đầu Hoa Lân đã bị chụp một cái mũ to tướng "kẻ gian xảo". Có lẽ, hắn cả đời này cũng không thể thay đổi được. Trừ phi, hắn dùng một kiếm chém tất cả đối thủ trong kiếm điển, bằng không....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro